Tề Nhân Kiệt nhìn sau lưng Du Thần Ích, trên mặt anh lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi, không ngờ Du Thần Ích lại yêu Văn Hinh đến nỗi không tiếc lấy thân thể của mình ra, vì cô chịu đựng đau đớn.
Mà anh….
Văn Hinh cũng vô cùng kinh hãi, ngơ ngác nhìn Du Thần Ích, đột nhiên một cỗ hạnh phúc ấm áp đong đầy trong cô.
Chỉ có Lạc Tình, cô ta sau khi nghe lời Du Thần Ích đâm thẹn quá hóa giận, cô ta nhìn Du Thần Ích, đột nhiên phá lên cười, “ Không, tôi sẽ để anh thay thế cho nó, tôi muốn anh phải hối hận, khiến cho các người phải hối hận, hối hận vì những gì các người đối với tôi! Cô ta….” Lạc Tình nói xong, quay đầu nhìn Văn Hinh, trong mắt cô ta, đột nhiên hận ý chợt lóe lên, “ Hôm nay, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho con đàn bà này đấy!”
Nhưng mà, lời cô ta nói còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa truyền đến, hơn nữa, âm thanh càng ngày càng gần, như là đang tiến về phía hướng này , sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, “ Các người lại dám báo cảnh sát?”
Lúc này, cả Du Thần Íchvà Tề Nhân Kiệt cũng đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát, bọn họ liếc nhau một cái, đều cảm thấy khó hiểu như nhau.
Bọn họ cũng không hề báo cảnh sát!
Mà xe cảnh sát tới là có chuyện gì?
Sau đó, bọn họ đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nhìn sang Lạc Tình.
Quả nhiên, Lạc Tình sau khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, lập tức biết mình không trốn thoát được rồi, vì vậy, cô ta phẫn hận nhìn về phía Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt, nói: “ Tôi đã nói rồi, các người không để tôi sống, tôi cũng sẽ không để cho các người sống tốt. nếu như hôm nay tôi chết, tôi cũng sẽ kéo cô ta làm đệm lưng, khiến các người cả đời này hối hận đi.
Nghe âm thanh càng ngày càng gần, cô ta cắn chặt răng, sau đó nhìn bên cạnh Văn Hinh, trên mặt lộ ra một tia thâm độc.
Cô ta tuyệt đối không thể ngồi tù, nếu cô ta phải ở tù, chi bằng cô ta chết đi cho xong!
Nhưng mà, cho dù chết, cô ta cũng không bỏ qua cho văn Hinh!
Trong lòng cô ta nghĩ, cô ta từ từ giơ con dao lên, mục tiêu chính là Văn Hinh.
Mà bên kia Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt thấy vậy, lập tức cứng họng, sau đó bọn họ liếc nhau một cái, dường như đã có thỏa thuận ngầm gì đó, đang lúc Lạc Tình định đâm Văn Hinh, hai người đồng thời lao tới.
"Văn Hinh, Em không sao chứ?|” Tề Nhân Kiệt nhanh chóng cởi trói cho Văn Hinh, sau đó ôm lấy cô, thấy sắc mặt của cô trắng bệch, anh càng thêm lo lắng./
Văn Hinh suy yếu lắc đầu một cái, sau đó nhìn về bên kia, sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy Du Thần Ích đã chế phục Lạc Tình, nhưng bởi vì trong tay cô ta vẫn còn con dao, cho nên anh đã bị đâm vào bụng, máu tươi ứa ra, nhiễm đỏ Tây phục.
Cô vội vàng giùng giằng muốn bước qua, Tề Nhân Kiệt thấy thế, đỡ cô đi tới bên cạnh Du Thần Ích, “ Anh sao rồi?”
Thấy vẻ lo lắng trên gương mặt Văn Hinh, Du Thần Ích lại cười, đau đớn trên người lúc này cũng không bằng một câu quan tâm của cô, “ Anh không sao!”
“ Văn Hinh, tao nguyền rủa mày phải chết!” Lạc Tình đứng một bên kêu to, trên mặt cô ta tràn ngập sự không cam lòng và hận ý.
Lúc này, một nhóm cảnh sát mang theo súng tiến vào, tới bên cạnh bọn họ, hỏi: “ Vừa rồi có người báo cảnh sát, ở đây có con tin bị bắt cóc, xin hỏi, tên bắt cóc kia ở chỗ nào?”
Du Thần Ích đem con dao anh giằng được từ trong tay Lạc Tình giao cho cảnh sát, lạnh lùng nói: “ Chính là cô ta, đã bị tôi cưỡng chế!”
Lạc Tình nhanh chóng bị mang đi, lúc này, cả gian phòng chỉ còn lại Du Thần Ích, Văn Hinh và Tề Nhân Kiệt. nhìn bụng của Du Thần Ích không ngừng chảy máu, sắc mặt của anh lại trắng bệch, Văn Hinh lo lắng không thôi, “ Thần Ích, anh sao rồi, chúng ta lập tức đi bệnh viện, được không?” Cô nói xong, định tiến lên đỡ Du Thần Ích ra ngoài, lại bị anh ôm lấy.
"Văn Hinh, thật xin lỗi, lần này lại là anh hại em!” Câu đầu tiên anh nói với cô là xin lỗi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, trừ lời xin lỗi anh không biết mình còn có thể nói gì với cô nữa.
“ Văn Hinh, tha thứ cho anh được không?” Anh bắt đầu nhân cơ hội này cầu xin sự tha thứ của anh, anh sợ bỏ lỡ lần này anh khó có cơ hội khác nữa, e rằng lần sau sẽ không có dịp nào nữa, “ Lần trước là anh có lỗi, là anh hiểu lầm em, Văn Hinh, tha thứ cho anh được không? Anh đảm bảo, sẽ không có lần sau nữa!”
Cô cố ý không lên tiếng, cô ý không muốn tha thứ cho anh ngay lập tức, chính là trừng phạt nhỏ của anh dành cho cô, ai bảo trước kia anh khiến cô chịu khổ nhiều như vậy.
Thật ra mà nói, cô còn phải cảm ơn Lạc Tình, khiến cô cuối cùng cũng nhìn thấu được tim anh, thấy rõ tim mình!
Tề Nhân Kiệt ngồi một bên nhìn hai người ôm nhau, trong lòng anh hơi khó chịu, đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.
“ Văn Hinh….” Du Thần Ích còn muốn giải thích thêm cái gì, liền bị âm thanh cắt đứt.
“ A, kết thúc nhanh như vậy à? Năng lực của cảnh sát từ lúc nào lại nhanh chóng như vậy nhỉ ?” Ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn đi vào.
Không cần nhìn, chỉ cần nghe giọng nói cũng biết người đến là Lam Dật Thần, thì ra cảnh sát là anh ấy báo.
"Sao cậu lại tới đây?” Cắt đứt lời của Lam Dật Thần, Du Thần Ích căm tức nói.
Lam Dật Thần quét mắt nhìn mấy người xung quanh, sau đó thản nhiên nói: Mình tới xem cuộc vui !” Đáng tiếc lại tới quá muộn, thật là đáng tiếc!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tề Nhân Kiệt nhìn sau lưng Du Thần Ích, trên mặt anh lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi, không ngờ Du Thần Ích lại yêu Văn Hinh đến nỗi không tiếc lấy thân thể của mình ra, vì cô chịu đựng đau đớn.
Mà anh….
Văn Hinh cũng vô cùng kinh hãi, ngơ ngác nhìn Du Thần Ích, đột nhiên một cỗ hạnh phúc ấm áp đong đầy trong cô.
Chỉ có Lạc Tình, cô ta sau khi nghe lời Du Thần Ích đâm thẹn quá hóa giận, cô ta nhìn Du Thần Ích, đột nhiên phá lên cười, “ Không, tôi sẽ để anh thay thế cho nó, tôi muốn anh phải hối hận, khiến cho các người phải hối hận, hối hận vì những gì các người đối với tôi! Cô ta….” Lạc Tình nói xong, quay đầu nhìn Văn Hinh, trong mắt cô ta, đột nhiên hận ý chợt lóe lên, “ Hôm nay, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho con đàn bà này đấy!”
Nhưng mà, lời cô ta nói còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa truyền đến, hơn nữa, âm thanh càng ngày càng gần, như là đang tiến về phía hướng này , sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, “ Các người lại dám báo cảnh sát?”
Lúc này, cả Du Thần Íchvà Tề Nhân Kiệt cũng đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát, bọn họ liếc nhau một cái, đều cảm thấy khó hiểu như nhau.
Bọn họ cũng không hề báo cảnh sát!
Mà xe cảnh sát tới là có chuyện gì?
Sau đó, bọn họ đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nhìn sang Lạc Tình.
Quả nhiên, Lạc Tình sau khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, lập tức biết mình không trốn thoát được rồi, vì vậy, cô ta phẫn hận nhìn về phía Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt, nói: “ Tôi đã nói rồi, các người không để tôi sống, tôi cũng sẽ không để cho các người sống tốt. nếu như hôm nay tôi chết, tôi cũng sẽ kéo cô ta làm đệm lưng, khiến các người cả đời này hối hận đi.
Nghe âm thanh càng ngày càng gần, cô ta cắn chặt răng, sau đó nhìn bên cạnh Văn Hinh, trên mặt lộ ra một tia thâm độc.
Cô ta tuyệt đối không thể ngồi tù, nếu cô ta phải ở tù, chi bằng cô ta chết đi cho xong!
Nhưng mà, cho dù chết, cô ta cũng không bỏ qua cho văn Hinh!
Trong lòng cô ta nghĩ, cô ta từ từ giơ con dao lên, mục tiêu chính là Văn Hinh.
Mà bên kia Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt thấy vậy, lập tức cứng họng, sau đó bọn họ liếc nhau một cái, dường như đã có thỏa thuận ngầm gì đó, đang lúc Lạc Tình định đâm Văn Hinh, hai người đồng thời lao tới.
"Văn Hinh, Em không sao chứ?|” Tề Nhân Kiệt nhanh chóng cởi trói cho Văn Hinh, sau đó ôm lấy cô, thấy sắc mặt của cô trắng bệch, anh càng thêm lo lắng./
Văn Hinh suy yếu lắc đầu một cái, sau đó nhìn về bên kia, sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy Du Thần Ích đã chế phục Lạc Tình, nhưng bởi vì trong tay cô ta vẫn còn con dao, cho nên anh đã bị đâm vào bụng, máu tươi ứa ra, nhiễm đỏ Tây phục.
Cô vội vàng giùng giằng muốn bước qua, Tề Nhân Kiệt thấy thế, đỡ cô đi tới bên cạnh Du Thần Ích, “ Anh sao rồi?”