Lam Dật Thần quét mắt nhìn mấy người xung quanh, sau đó thản nhiên nói: Mình tới xem cuộc vui !” Đáng tiếc lại tới quá muộn, thật là đáng tiếc!
Sau đó, dường như phát hiện ra điều gì, lập tức la lớn: “ Thần Ích, cậu bị thương?” Bộ dạng như quỷ của Lam Dật Thần khiến Du Thần Ích chỉ muốn đánh cho anh này một trận.
Văn Hinh ngồi kế bên cũng cười, có điều nụ cười của cô vừa mới chớm, chỉ trong giây lát, lập tức bị sự đau đớn thế chỗ, “ Đau quá!”
“ Văn Hinh, em làm sao vậy?” Thấy sự khác thường của cô, Du Thần Ích lập tức cảm thấy luống cuống.
“ Bụng em đau quá!” Lúc này, cô cảm thấy từng trận đau đớn kịch liệt, khiến toàn thân cô toát mồ hôi lạnh.
Thấy thế, sắc mặt Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt chợt biến, không biết làm sao. Chỉ có Lam Dật Thần nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đầy đau đớn của Văn Hinh, bình tĩnh nói: “ Dường như chị dâu sắp sinh, mau chóng đưa chị ấy tới bệnh viện đi!”
Mấy người luống cuống chân tay đưa Văn Hinh vào trong xe, dùng tốc độ nhanh nhất phi tới bệnh viện, bác sĩ làm kiểm tra cho Văn Hinh xong, xác định, cô sắp sinh, lập tức đưa vào phòng chờ sinh.
Nhận được tin tức này, Diêu Phương vô cùng mừng rỡ, chờ đợi lâu như vậy, rốt cuộc Văn Hinh cũng sắp sinh, mà bà rốt cuộc cũng phải làm bà nội rồi, nhà họ Du cuối cùng cũng có hậu rồi.
Người cao hứng nhất là Du Thần Ích, anh hưng phấn tới mức không biết nói gì, không biết làm gì hơn, chỉ đi tới đi lui trước cửa phòng sinh, đi đi lại lại tới mức mọi người cũng thấy chóng mặt.
Lam Dật Thần thật sự không chịu nổi, kéo anh lại, nói: “ Mình nói này, Thần Ích, cậu ngồi xuống một lúc được không? Bác sĩ nói vết thương của cậu tuy không nghiêm trọng nhưng phải chú ý nghỉ ngơi, nếu cậu còn đi như vậy, lỡ có chuyện gì thì lấy ai chăm sóc chị dâu?”
Ai ngờ, Du Thần Ích không thèm lọt tai mấy lời Lam Dật Thần nói, ngược lại níu lấy quần áo Lam Dật Thần, hưng phấn nói: “ Mình sắp làm ba!”
“ Mình biết rồi|!” Lam Dật Thần trịnh trọng gật đầu một cái, trong lòng lại muốn đánh cho anh một quyền, đánh cho anh tỉnh lại.
Sau đó, Du Thần Ích buông bạn tốt ra, lại tiếp tục đi tới đi lui.
Có người vui vẻ, hiển nhiên sẽ có người đau lòng.
Trước Cửa phòng sinh , Tề Nhân Kiệt và Lăng Hạo Hiên cũng đang chờ bên ngoài, cả hai đều tỏ vẻ chán nản, trên mặt toàn là sự mất mác.
Cuối cùng, đang lúc mọi người cùng lo lắng chờ đợi, tiếng trẻ sơ sinh khóc thút thít truyền tới, mọi người lập tức vui vẻ hân hoan.
Cửa phòng sinh mở ra, một y tá đỡ đẻ tới báo tin mừng, “ Người nhà Văn Hinh đâu? Văn tiểu thư sinh con trai, hiện tại mẹ tròn con vuông!”
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là tin tức khiến cả thế giới vui mừng.
Mẹ tròn con vuông!
Văn Hinh nhanh chóng được đưa vào phòng phụ sản, trong phòng bệnh, mọi người luân phiên nhau ôm đứa bé, trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ háo hức, muốn dược bế bé.
Văn Hinh nhanh chóng được đưa vào phòng phụ sản, trong phòng bệnh, mọi người luân phiên nhau ôm đứa bé, trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ háo hức, muốn dược bế bé.
Cuối cùng, khi đưa nhỏ đến phiên Tiều Lăng bế, cô nhìn đứa trẻ nho nhỏ trong ngực mình, mắt, mũi đều nhỏ như chưa mở hết, trong lòng trần đầy vui mừng. Lúc này, Lăng Hạo Hiên cũng đứng bên cạnh, không nhịn được đưa tay trêu chọc đứa nhỏ, gương mặt đẹp trai thường ngày nở nụ cười đầy dịu dàng, khiến Tiểu Lăng không khỏi bồi hồi.
Cô nhìn anh một cái, bỗng nói: “ Bác sĩ Lăng, anh xem đứa bé đáng yêu quá này, nếu như mà tôi và anh cũng có đứa nhỏ như vậy thì tốt biết mấy!” Cô nói xong, cúi đầu, mặt bỗng đỏ rực.
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, đợi đến khi mọi người phản ứng kịp, đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn Lăng Hạo Hiên và Tiểu Lăng. Lúc này, Tề Nhân Kiệt đi tới, quàng tay lên vai Lăng Hạo Hiên, cười tà: “ Đúng vậy nha, em xem tên ngốc của chúng ta dáng dấp lịch sự tuấn tú thế này, cùng Tiểu Lăng thì đúng là phối hợp tuyệt vời, đứa bé tương lai được sinh ra nhất định sẽ rất đáng yêu đấy!”
Nghe vậy, Tiểu Lăng càng thấy có lỗi, Lăng Hạo Hiên cũng không thấy tự nhiên, mặt cũng tự nhiên đỏ ửng lên, thấy vậy, mọi người càng thêm vui vẻ.
Chờ tất cả mọi người ra về, chỉ còn Văn Hinh và Lăng Hạo Hiên, cô nhìn anh nửa ngày, cuối cùng mới cười nhạt nói: “ Hạo Hiên, Tiểu Lăng là cô gái tốt, hơn nữa cô bé còn thích cậu, cậu có thể suy nghĩ một chút !” Cô đã sớm nhận ra nha đầu Tiểu Lăng thích Lăng Hạo Hiên, cô chỉ không ngờ nha đầu kia lại thổ lộ tự nhiên như vậy, lại trước mặt bao nhiêu người.
Lăng Hạo Hiên vẫn cúi đầu, nghe lời Văn Hinh nói, chỉ buồn nói: “ Cậu chuẩn bị về cùng nhà với Du Thần Ích đấy à?”
Văn HInh không trả lời vấn đề này, chỉ cười nhìn Lăng Hạo Hiên, “ Mình chỉ hi vọng cậu có được hạnh phúc!” Mà hạnh phúc của anh, không phải đến từ cô.
Nghe vậy, Lăng Hạo Hiên rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Văn Hinh, vẻ mặt bi thương, “ Mình gây nhiễu cho cậu à??” Anh vẫn biết cô chưa từng thích mình, nhưng anh vẫn mặt dày mày dạn ở bênh cạnh cô, nhất định là cô thấy phiền rồi.
“ Ai nói, phải là mình gây phiền cho cậu mới đúng, cho tới tận bây giờ, vẫn là cậu luôn ở bên cạnh mình, thời điểm mình gặp khó khăn nhất trợ giúp mình, nhưng năm này nếu không phải có cậu, mình đã sớm không kiên trì được rồi.” Nói đến đây, Văn Hinh cũng thật cảm kích Lăng Hạo Hiên, nhiều năm yên lặng đi bên cạnh cô, cô cũng không hi vọng anh cứ như vậy cả đợi, cô chỉ hi vọng anh có thể tìm được hạnh phúc của chính mình.
Ngày đó, họ nói chuyện cực kì lâu, cuối cùng, Lăng Hạo Hiên ra về, trên mặt anh cũng nở nụ cười.
Một ngày này, Du Thần ích tới bệnh viện thăm Văn Hinh, vô tình gặp mẹ mình ngoài hành lang, thấy trong tay bà đang cầm một tờ báo cáo xét nghiệm, anh nghi ngờ hỏi: “ Mẹ, trong tay mẹ cầm cái gì vậy?”