Văn Hinh vốn là có chút oán giận Tề Nhân Kiệt đưa cô đến cửa lớn Du gia, nhưng sau khi xuống xe nhìn chung quanh một chút cũng không có một bóng người, không khỏi lại yên tâm sau đó cũng cười tạm biệt Tề Nhân Kiệt.
Cô cho là không ai thấy, nhưng không nghĩ tới Diêu Phương đứng ở cửa sổ từ lầu hai vừa vặn nhìn thấy, trong nháy mắt sắc mặt liền âm trầm xuống.
Văn Hinh về đến trong nhà, liếc mắt liền thấy vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy cô vào cửa, sắc mặt không khỏi lại lạnh mấy phần.
Điều này làm cho Văn Hinh đột nhiên cảm thấy chột dạ, thật giống như mình thật làm việc gì đó trái với lương tâm, cô đi tới trước mặt Diêu Phương, cúi đầu nhẹ nhàng hô một tiếng, "Phu nhân!"
Sau đó, cô nhìn thấy ở trên khày trà trước mặt Diêu Phương, bày một phần hợp đồng, chính là bản hợp đồng lúc trước cô và Diêu Phương ký kết, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Bà ấy muốn huỷ bỏ hiệp ước với cô sao?
"Phu nhân ——" cô cuống quít mở miệng, lại một lần nữa bị vẻ lạnh lùng của Diêu Phương cắt đứt.
"Cô đi đi!"
Diêu Phương ngẩng đầu mặt không thay đổi nhìn Văn Hinh một cái, sau đó cầm bản hợp đồng lên nhìn vào nói: "Trên phần hợp đồng này viết rất rõ ràng, trong thời gian thực hiện hợp đồng, không cho phép cô cùng bất kỳ người đàn ông nào qua lại. Lần trước cô đi quầy rượu tiếp rượu tôi không nói, bởi vì tôi biết cô có chừng mực. Thế nhưng lần này, cô lại cả đêm không về, sau đó ngày thứ hai còn được một người đàn ông khác đưa về, điều này rất khó làm cho người ta không nghi ngờ."
"Không, không phải như thế!" Văn Hinh vội vàng giải thích, "Giữa tôi và Tề Nhân Kiệt không có gì cả, tối hôm qua anh ta chỉ có lòng tốt cho tôi ở nhờ trong nhà anh ta một đêm mà thôi, chúng tôi không có xảy ra bất kỳ cái gì."
Chỉ là lời giải thích này của cô càng làm cho mọi việc trở nên không rõ ràng hơn.
"A thì ra là Tề Nhân Kiệt!" Bộ dạng Diêu Phương giống như là đã sáng tỏ, khó trách bà mới vừa rồi thấy người đàn ông này quen mắt như vậy, thì ra là hẳn tên tiểu tư kia. Sau đó bà giương mắt liếc nhìn Văn Hinh, hỏi: "Nếu là Tề Nhân Kiệt, vậy thì càng làm cho tôi hoài nghi. Tôi nhớ cô biết rõ Du gia chúng tôi cùng bọn họ Tề gia là kẻ thù truyền kiếp, mà cô lại còn cùng Tề Nhân Kiệt ở chung cả đêm, cô bảo tôi làm sao mà tin tưởng nổi giữa các người là trong sạch."
"Phu nhân, tôi thật sự không có ——"
"Hay là, cô thấy Du Thần Ích thuỷ chung không muốn gặp cô, không chịu lên giường với cô, cho nên cô định ở bên ngoài tìm người đàn ông khác, sau đó mang thai đứa bé của hắn ta chạy nữa tới đây nói với tôi đứa bé này là của Du Thần Ích, phải hay không?"
Diêu Phương căn bản không cho Văn Hinh cơ hội mở miệng giải thích, còn đem tội danh tên nằm vùng đặt trên đầu cô, để cho cô có trăm miệng cũng khó giải thích.
"Không phải, không phải như thế! Văn Hinh gấp đến độ lắc đầu thẳng thừng, nước mắt cũng sắp chảy ra, "Phu nhân, bà hãy nghe tôi nói, tôi thật sự không có cùng ——"
"Cô nghĩ dùng người khác để gạt tiền của Du gia tôi sao?" Diêu Phương nói xong, bưng tách cà phê trên khay trà lên nhẹ nhàng uống một hớp nhỏ, lúc này mới giương mắt nhìn về phía gương mắt gấp đến độ tái nhợt của văn Hinh, lại nói: "Cho dù cô muốn kiếm tiền, cũng không nên dùng cách như vậy, cô xem chúng tôi là kẻ ngu sao?"
"Không có, phu nhân, tôi không có. . . . . ."
Lúc này, Văn Hinh đã vô lực cãi lại, cô biết, bất kể cô nói gì, Diêu Phương tuyệt đối sẽ không tin tưởng cô. Trong lòng đột nhiên nổi lên oán hận Tề Nhân Kiệt, trách hắn nhất quyết đưa mình đến cửa lớn khiến vị này lão phật gia nhìn thấy, lần này thì tốt rồi, lão phật gia làm khó dễ.
Lúc này, Tề Nhân Kiệt đang lái xe đột nhiên hắt hơi một cái, hắn sờ lỗ mũi, có chút không hiểu mình đang tốt lành đột nhiên nhảy mũi. Sau đó hắn lại như nghĩ tới điều gì, lập tức nở nụ cười, "Người phụ nữ kia nhất định đang chửi mình!"
Văn Hinh vốn là có chút oán giận Tề Nhân Kiệt đưa cô đến cửa lớn Du gia, nhưng sau khi xuống xe nhìn chung quanh một chút cũng không có một bóng người, không khỏi lại yên tâm sau đó cũng cười tạm biệt Tề Nhân Kiệt.
Cô cho là không ai thấy, nhưng không nghĩ tới Diêu Phương đứng ở cửa sổ từ lầu hai vừa vặn nhìn thấy, trong nháy mắt sắc mặt liền âm trầm xuống.
Văn Hinh về đến trong nhà, liếc mắt liền thấy vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy cô vào cửa, sắc mặt không khỏi lại lạnh mấy phần.
Điều này làm cho Văn Hinh đột nhiên cảm thấy chột dạ, thật giống như mình thật làm việc gì đó trái với lương tâm, cô đi tới trước mặt Diêu Phương, cúi đầu nhẹ nhàng hô một tiếng, "Phu nhân!"
Sau đó, cô nhìn thấy ở trên khày trà trước mặt Diêu Phương, bày một phần hợp đồng, chính là bản hợp đồng lúc trước cô và Diêu Phương ký kết, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Bà ấy muốn huỷ bỏ hiệp ước với cô sao?
"Phu nhân ——" cô cuống quít mở miệng, lại một lần nữa bị vẻ lạnh lùng của Diêu Phương cắt đứt.
"Cô đi đi!"
Diêu Phương ngẩng đầu mặt không thay đổi nhìn Văn Hinh một cái, sau đó cầm bản hợp đồng lên nhìn vào nói: "Trên phần hợp đồng này viết rất rõ ràng, trong thời gian thực hiện hợp đồng, không cho phép cô cùng bất kỳ người đàn ông nào qua lại. Lần trước cô đi quầy rượu tiếp rượu tôi không nói, bởi vì tôi biết cô có chừng mực. Thế nhưng lần này, cô lại cả đêm không về, sau đó ngày thứ hai còn được một người đàn ông khác đưa về, điều này rất khó làm cho người ta không nghi ngờ."
"Không, không phải như thế!" Văn Hinh vội vàng giải thích, "Giữa tôi và Tề Nhân Kiệt không có gì cả, tối hôm qua anh ta chỉ có lòng tốt cho tôi ở nhờ trong nhà anh ta một đêm mà thôi, chúng tôi không có xảy ra bất kỳ cái gì."
Chỉ là lời giải thích này của cô càng làm cho mọi việc trở nên không rõ ràng hơn.
"A thì ra là Tề Nhân Kiệt!" Bộ dạng Diêu Phương giống như là đã sáng tỏ, khó trách bà mới vừa rồi thấy người đàn ông này quen mắt như vậy, thì ra là hẳn tên tiểu tư kia. Sau đó bà giương mắt liếc nhìn Văn Hinh, hỏi: "Nếu là Tề Nhân Kiệt, vậy thì càng làm cho tôi hoài nghi. Tôi nhớ cô biết rõ Du gia chúng tôi cùng bọn họ Tề gia là kẻ thù truyền kiếp, mà cô lại còn cùng Tề Nhân Kiệt ở chung cả đêm, cô bảo tôi làm sao mà tin tưởng nổi giữa các người là trong sạch."
"Phu nhân, tôi thật sự không có ——"
"Hay là, cô thấy Du Thần Ích thuỷ chung không muốn gặp cô, không chịu lên giường với cô, cho nên cô định ở bên ngoài tìm người đàn ông khác, sau đó mang thai đứa bé của hắn ta chạy nữa tới đây nói với tôi đứa bé này là của Du Thần Ích, phải hay không?"
Diêu Phương căn bản không cho Văn Hinh cơ hội mở miệng giải thích, còn đem tội danh tên nằm vùng đặt trên đầu cô, để cho cô có trăm miệng cũng khó giải thích.
"Không phải, không phải như thế! Văn Hinh gấp đến độ lắc đầu thẳng thừng, nước mắt cũng sắp chảy ra, "Phu nhân, bà hãy nghe tôi nói, tôi thật sự không có cùng ——"
"Cô nghĩ dùng người khác để gạt tiền của Du gia tôi sao?" Diêu Phương nói xong, bưng tách cà phê trên khay trà lên nhẹ nhàng uống một hớp nhỏ, lúc này mới giương mắt nhìn về phía gương mắt gấp đến độ tái nhợt của văn Hinh, lại nói: "Cho dù cô muốn kiếm tiền, cũng không nên dùng cách như vậy, cô xem chúng tôi là kẻ ngu sao?"
"Không có, phu nhân, tôi không có. . . . . ."
Lúc này, Văn Hinh đã vô lực cãi lại, cô biết, bất kể cô nói gì, Diêu Phương tuyệt đối sẽ không tin tưởng cô. Trong lòng đột nhiên nổi lên oán hận Tề Nhân Kiệt, trách hắn nhất quyết đưa mình đến cửa lớn khiến vị này lão phật gia nhìn thấy, lần này thì tốt rồi, lão phật gia làm khó dễ.
Lúc này, Tề Nhân Kiệt đang lái xe đột nhiên hắt hơi một cái, hắn sờ lỗ mũi, có chút không hiểu mình đang tốt lành đột nhiên nhảy mũi. Sau đó hắn lại như nghĩ tới điều gì, lập tức nở nụ cười, "Người phụ nữ kia nhất định đang chửi mình!"