Ăn xong bữa sáng, Du Thần Ích đưa người phụ nữ kia rời đi, không lâu về sau, lại trở lại độc thân rồi.
“Anh họ!”, Lạc Tình nhìn thấy gắn trở lại, lập tức vui mừng chạy ra đón.
Nhưng mà Du Thần Ích cũng không thèm nhìn cô ta , mặt âm trầm đi thẳng tới bên cạnh Văn Hinh đang quét dọng vệ sinh, đột nhiên túm lấy tay cô, kéo cô đi lên trên lầu.
“Anh họ_______”, Lạc Tình cùng đi theo lên lầu, sau đó Du Thần Ích lại giống như không nghe thấy gì, thủy chung không thèm liếc nhìn cô ta một cái, trực tiếp lôi Văn Hinh vào phòng mình, sau đó dùng lực, cửa “sầm” một cái đóng chặt.
Cửa vừa đóng sầm lại, hắn xoay người một cái liền đem Văn Hinh vây ở chính giữa cánh cửa,”cô đến tột cùng là như thế nào mới chịu đi!”, hắn chăm chú nhìn cô, trong mắt tất cả đều là tức giận, nhưng trong lòng lại tràn đầy bất đắc dĩ.
Người phụ nữ này còn bộ dáng quật cường đáng chết, bất luận như thế nào, giống như là không thể làm lay động quyết tâm của cô, hắn thật sự là không có biện pháp đối với cô rồi.
“Rất đơn giản, chỉ cần để tôi mang thai con của anh, chờ đứa bé ra đời, tôi lập tức rời nhà họ Du, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt các người, được không?” hắn bất đắc dĩ, văn Hinh lại lộ ra nụ cười quyến rũ trước mặt hắn, trong mơ hồ còn xuất hiện một tia thắng lợi.
Du Thần Ích nghe vậy, đột nhiên đưa tay nắm chặt cổ tay của cô, lần nữa hung hắng nói:”Tôi hỏi lại cô lần nữa, đến tột cùng cô muốn như thế nào mới bằng lòng đi khỏi nhà tôi?”
Văn Hinh biết, nếu như cô lại nói những lời không thể nói, đoán chừng cái mạng nhỏ này của cô cũng không thể bảo toàn. Trong lòng cô mặc dù cảm thấy sợ hãi, nhưng mà trên mặt lại không lộ ra bất cứ tia sợ hãi nào, ngược lại chợt nhíu mày, tiếp tục cười nói:”Tôi cũng lặp lại lần nữa chỉ cần anh để tôi mang thai con của anh, tôi liền lập tức đi khỏi nhà anh!”
Lời nói cứng rắn của cô vừa nói xong, liền cảm thấy trên cổ sức lực tăng thêm sau đó thân thể hướng bên cạnh bay ra ngoài, nặng nề đụng phải vách tường sau đó ngã xuống mặt đất. Lần này, cơ hồ khiến Văn Hinh ngay cả phổi cũng bị đụng ra ngoài, cô không nhịn được ho nhẹ, lồng ngực khó chịu muốn chết.
Du Thần Ích chậm rãi đi tới trước mặt của cô, nhìn cô ho một lát, sau đó đột nhiên khom lưng nâng cằm của cô, dùng một thứ âm thanh cực kì êm ái cắn rang nói:””Cô cho rằng, chỉ bằng cô, cũng xứng đáng làm mẹ của con tôi sao?”
Văn Hinh nghe được giọng nói của hắn, bắt đầu hiểu rõ ý tứ của hắn, điều này cho thấy hắn đã giận dữ rồi, nếu như cô còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, đoán chừng hôm nay cái mạng nhỏ này của cô thật không giữ nổi rồi.
Nhưng mà đối với cô bây giờ, sống hay chết có khác gì nhau, có lẽ sống so với chết còn khổ hơn.
“Tôi chỉ lo việc sinh con của anh, sau đó lấy tiền đi, những thứ khác, tôi cái gì đều không quản, anh tìm ai làm mẹ đứa bé đều không có quan hệ với tôi!”, cô thẳng thắn nhìn hắn hai tròng mắt đen nổi lên lửa giận, trên mặt không có một tia sợ hãi nào.
Du Thần ích nhìn chằm chằm mặt của cô, thấy trên mặt cô một dạng bình tĩnh không sợ gì, đột nhiên một hồi hoảng hốt, chỉ cảm thấy đáy lòng nơi nào đó bị kích thích một chút.
Cô như vậy, đáng chết, lại rất mê người!
Nhưng là, đột nhiên hắn tựa như nghĩ tới điều gì, sắc mặt lại bỗng chốc biến đổi, lại đem cô văng ra ngoài, ngồi dậy lạnh lùng nói: "Cô ngay cả tư cách sinh ra đứa bé của tôi cũng không có! Tôi khuyên cô không cần phải uổng phí tâm cơ , tôi vĩnh viễn cũng sẽ không cho lọai người như cô cơ hội này!" Hắn nói xong, cũng không thèm nhìn tới Văn Hinh một cái, đá cánh cửa rời đi.
Chờ du Thần Ích rời đi rồi, vốn là Văn Hinh trên mặt tràn đầy sự tự tin và bình tĩnh, trong nháy mắt liền mất đi, trên gương mặt lộ ra một vẻ đau thương.
Ăn xong bữa sáng, Du Thần Ích đưa người phụ nữ kia rời đi, không lâu về sau, lại trở lại độc thân rồi.
“Anh họ!”, Lạc Tình nhìn thấy gắn trở lại, lập tức vui mừng chạy ra đón.
Nhưng mà Du Thần Ích cũng không thèm nhìn cô ta , mặt âm trầm đi thẳng tới bên cạnh Văn Hinh đang quét dọng vệ sinh, đột nhiên túm lấy tay cô, kéo cô đi lên trên lầu.
“Anh họ_______”, Lạc Tình cùng đi theo lên lầu, sau đó Du Thần Ích lại giống như không nghe thấy gì, thủy chung không thèm liếc nhìn cô ta một cái, trực tiếp lôi Văn Hinh vào phòng mình, sau đó dùng lực, cửa “sầm” một cái đóng chặt.
Cửa vừa đóng sầm lại, hắn xoay người một cái liền đem Văn Hinh vây ở chính giữa cánh cửa,”cô đến tột cùng là như thế nào mới chịu đi!”, hắn chăm chú nhìn cô, trong mắt tất cả đều là tức giận, nhưng trong lòng lại tràn đầy bất đắc dĩ.
Người phụ nữ này còn bộ dáng quật cường đáng chết, bất luận như thế nào, giống như là không thể làm lay động quyết tâm của cô, hắn thật sự là không có biện pháp đối với cô rồi.
“Rất đơn giản, chỉ cần để tôi mang thai con của anh, chờ đứa bé ra đời, tôi lập tức rời nhà họ Du, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt các người, được không?” hắn bất đắc dĩ, văn Hinh lại lộ ra nụ cười quyến rũ trước mặt hắn, trong mơ hồ còn xuất hiện một tia thắng lợi.
Du Thần Ích nghe vậy, đột nhiên đưa tay nắm chặt cổ tay của cô, lần nữa hung hắng nói:”Tôi hỏi lại cô lần nữa, đến tột cùng cô muốn như thế nào mới bằng lòng đi khỏi nhà tôi?”
Văn Hinh biết, nếu như cô lại nói những lời không thể nói, đoán chừng cái mạng nhỏ này của cô cũng không thể bảo toàn. Trong lòng cô mặc dù cảm thấy sợ hãi, nhưng mà trên mặt lại không lộ ra bất cứ tia sợ hãi nào, ngược lại chợt nhíu mày, tiếp tục cười nói:”Tôi cũng lặp lại lần nữa chỉ cần anh để tôi mang thai con của anh, tôi liền lập tức đi khỏi nhà anh!”
Lời nói cứng rắn của cô vừa nói xong, liền cảm thấy trên cổ sức lực tăng thêm sau đó thân thể hướng bên cạnh bay ra ngoài, nặng nề đụng phải vách tường sau đó ngã xuống mặt đất. Lần này, cơ hồ khiến Văn Hinh ngay cả phổi cũng bị đụng ra ngoài, cô không nhịn được ho nhẹ, lồng ngực khó chịu muốn chết.
Du Thần Ích chậm rãi đi tới trước mặt của cô, nhìn cô ho một lát, sau đó đột nhiên khom lưng nâng cằm của cô, dùng một thứ âm thanh cực kì êm ái cắn rang nói:””Cô cho rằng, chỉ bằng cô, cũng xứng đáng làm mẹ của con tôi sao?”
Văn Hinh nghe được giọng nói của hắn, bắt đầu hiểu rõ ý tứ của hắn, điều này cho thấy hắn đã giận dữ rồi, nếu như cô còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, đoán chừng hôm nay cái mạng nhỏ này của cô thật không giữ nổi rồi.
Nhưng mà đối với cô bây giờ, sống hay chết có khác gì nhau, có lẽ sống so với chết còn khổ hơn.
“Tôi chỉ lo việc sinh con của anh, sau đó lấy tiền đi, những thứ khác, tôi cái gì đều không quản, anh tìm ai làm mẹ đứa bé đều không có quan hệ với tôi!”, cô thẳng thắn nhìn hắn hai tròng mắt đen nổi lên lửa giận, trên mặt không có một tia sợ hãi nào.
Du Thần ích nhìn chằm chằm mặt của cô, thấy trên mặt cô một dạng bình tĩnh không sợ gì, đột nhiên một hồi hoảng hốt, chỉ cảm thấy đáy lòng nơi nào đó bị kích thích một chút.
Cô như vậy, đáng chết, lại rất mê người!
Nhưng là, đột nhiên hắn tựa như nghĩ tới điều gì, sắc mặt lại bỗng chốc biến đổi, lại đem cô văng ra ngoài, ngồi dậy lạnh lùng nói: "Cô ngay cả tư cách sinh ra đứa bé của tôi cũng không có! Tôi khuyên cô không cần phải uổng phí tâm cơ , tôi vĩnh viễn cũng sẽ không cho lọai người như cô cơ hội này!" Hắn nói xong, cũng không thèm nhìn tới Văn Hinh một cái, đá cánh cửa rời đi.
Chờ du Thần Ích rời đi rồi, vốn là Văn Hinh trên mặt tràn đầy sự tự tin và bình tĩnh, trong nháy mắt liền mất đi, trên gương mặt lộ ra một vẻ đau thương.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ăn xong bữa sáng, Du Thần Ích đưa người phụ nữ kia rời đi, không lâu về sau, lại trở lại độc thân rồi.
“Anh họ!”, Lạc Tình nhìn thấy gắn trở lại, lập tức vui mừng chạy ra đón.
Nhưng mà Du Thần Ích cũng không thèm nhìn cô ta , mặt âm trầm đi thẳng tới bên cạnh Văn Hinh đang quét dọng vệ sinh, đột nhiên túm lấy tay cô, kéo cô đi lên trên lầu.
“Anh họ_______”, Lạc Tình cùng đi theo lên lầu, sau đó Du Thần Ích lại giống như không nghe thấy gì, thủy chung không thèm liếc nhìn cô ta một cái, trực tiếp lôi Văn Hinh vào phòng mình, sau đó dùng lực, cửa “sầm” một cái đóng chặt.
Cửa vừa đóng sầm lại, hắn xoay người một cái liền đem Văn Hinh vây ở chính giữa cánh cửa,”cô đến tột cùng là như thế nào mới chịu đi!”, hắn chăm chú nhìn cô, trong mắt tất cả đều là tức giận, nhưng trong lòng lại tràn đầy bất đắc dĩ.
Người phụ nữ này còn bộ dáng quật cường đáng chết, bất luận như thế nào, giống như là không thể làm lay động quyết tâm của cô, hắn thật sự là không có biện pháp đối với cô rồi.
“Rất đơn giản, chỉ cần để tôi mang thai con của anh, chờ đứa bé ra đời, tôi lập tức rời nhà họ Du, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt các người, được không?” hắn bất đắc dĩ, văn Hinh lại lộ ra nụ cười quyến rũ trước mặt hắn, trong mơ hồ còn xuất hiện một tia thắng lợi.
Du Thần Ích nghe vậy, đột nhiên đưa tay nắm chặt cổ tay của cô, lần nữa hung hắng nói:”Tôi hỏi lại cô lần nữa, đến tột cùng cô muốn như thế nào mới bằng lòng đi khỏi nhà tôi?”
Văn Hinh biết, nếu như cô lại nói những lời không thể nói, đoán chừng cái mạng nhỏ này của cô cũng không thể bảo toàn. Trong lòng cô mặc dù cảm thấy sợ hãi, nhưng mà trên mặt lại không lộ ra bất cứ tia sợ hãi nào, ngược lại chợt nhíu mày, tiếp tục cười nói:”Tôi cũng lặp lại lần nữa chỉ cần anh để tôi mang thai con của anh, tôi liền lập tức đi khỏi nhà anh!”
Lời nói cứng rắn của cô vừa nói xong, liền cảm thấy trên cổ sức lực tăng thêm sau đó thân thể hướng bên cạnh bay ra ngoài, nặng nề đụng phải vách tường sau đó ngã xuống mặt đất. Lần này, cơ hồ khiến Văn Hinh ngay cả phổi cũng bị đụng ra ngoài, cô không nhịn được ho nhẹ, lồng ngực khó chịu muốn chết.
Du Thần Ích chậm rãi đi tới trước mặt của cô, nhìn cô ho một lát, sau đó đột nhiên khom lưng nâng cằm của cô, dùng một thứ âm thanh cực kì êm ái cắn rang nói:””Cô cho rằng, chỉ bằng cô, cũng xứng đáng làm mẹ của con tôi sao?”
Văn Hinh nghe được giọng nói của hắn, bắt đầu hiểu rõ ý tứ của hắn, điều này cho thấy hắn đã giận dữ rồi, nếu như cô còn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, đoán chừng hôm nay cái mạng nhỏ này của cô thật không giữ nổi rồi.
Nhưng mà đối với cô bây giờ, sống hay chết có khác gì nhau, có lẽ sống so với chết còn khổ hơn.
“Tôi chỉ lo việc sinh con của anh, sau đó lấy tiền đi, những thứ khác, tôi cái gì đều không quản, anh tìm ai làm mẹ đứa bé đều không có quan hệ với tôi!”, cô thẳng thắn nhìn hắn hai tròng mắt đen nổi lên lửa giận, trên mặt không có một tia sợ hãi nào.
Du Thần ích nhìn chằm chằm mặt của cô, thấy trên mặt cô một dạng bình tĩnh không sợ gì, đột nhiên một hồi hoảng hốt, chỉ cảm thấy đáy lòng nơi nào đó bị kích thích một chút.
Cô như vậy, đáng chết, lại rất mê người!
Nhưng là, đột nhiên hắn tựa như nghĩ tới điều gì, sắc mặt lại bỗng chốc biến đổi, lại đem cô văng ra ngoài, ngồi dậy lạnh lùng nói: "Cô ngay cả tư cách sinh ra đứa bé của tôi cũng không có! Tôi khuyên cô không cần phải uổng phí tâm cơ , tôi vĩnh viễn cũng sẽ không cho lọai người như cô cơ hội này!" Hắn nói xong, cũng không thèm nhìn tới Văn Hinh một cái, đá cánh cửa rời đi.
Chờ du Thần Ích rời đi rồi, vốn là Văn Hinh trên mặt tràn đầy sự tự tin và bình tĩnh, trong nháy mắt liền mất đi, trên gương mặt lộ ra một vẻ đau thương.