"Lam |, Dật, Thần!" Du Thần Ích mặt đã tái mét, kích động muốn bóp chết người.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Du Thần Ích, Lam Dật Thần nhân lúc anh ta còn chưa động thủ liền chuồn mất, đi tới gần cửa, lại quay lại nói:”Chuyện của Davy giao cho tớ, về phần kí giả xinh đẹp kia( kí giả: chủ bút), thôi thì tớ chịu thiệt một chút, nhường lại cho cậu đấy!”
Nhìn cánh cửa một lần nữa bị đóng lại, Du Thần Ích hít một hơi thật sâu, sự kích động như muốn giết người từ từ nguôi đi. Biết Lam Dật Thần từ lâu, anh ta đã thừa hiểu bản tính của hắn từ tám đời trước rồi, hắn căn bản là cố ý chọc giận mình.
Trên đời này, phải nói người mà anh ta bội phục nhất , chính là Lam Dật Thần, chỉ cần một năm đã lấy được bằng MBA( thạc sỹ quản trị kinh doanh). Mà người làm anh ta nhức đầu nhất cũng là Lam Dật Thần, hắn tuy chỉ cần một năm đã lấy được bằng thạc sĩ, nhưng lại không lập tức rời trường, mà lại ở lại học cùng với anh ta, nhất định phải cùng nhau tốt nghiệp, cho tới nửa năm sau mới cùng nhau về nước.
Anh ta cũng không biết, thời gian nửa năm kia đến tột cùng là mình đã qua bằng cách nào?
Mặc dù Lam Dật Thần ngày thường bộ dáng cao ngạo, không kiềm chế được bản thân, nhưng mà trong công việc, lại như là biến thành người khác, tỉnh táo quả quyết, mạnh mẽ dứt khoát, nếu không anh ta tuyệt đối sẽ không giao công ty của mình vào tay hắn, mà đã sớm đuổi hắn trở về công ty nhà hắn.
Đem Davy giao cho Lam Dật Thần, anh ta đem 100 vạn ra cá cược. Nhưng mà đem kí giả ( phóng viên) kia giao cho anh ta, lại làm cho anh ta thấy nhức đầu.
Dường như tất cả mọi người đều biết, cái mà anh- Du Thần Ích không thích nhất chính là phỏng vấn, anh không thích ánh đèn flash.
Thế nhưng lần này, anh ta lại không thể không ra mặt giải thích chuyện này, nhớ tới báo cáo kia, trong lòng anh ta cảm thấy càng thêm chán ghét Văn Hinh. Đặc biệt là tấm hình cô cùng Tề Nhân Kiệt, trong hình cô cười vui vẻ như vậy, khiến anh ta chỉ muốn xé nát khuôn mặt đang tươi cười của cô, còn muốn nghiền nát xương cái kẻ làm cho cô cười vui vẻ đến vậy .
Đi tới phòng tiếp tân số hai, anh ta hít sâu một hơi, rồi mới đẩy cửa đi vào, bên trong kia quả nhiên là một nữ kí giả.
Thấy anh ta tới, mỹ nữ kia lập tức đứng lên, đi tới phía anh, cười cười tự giới thiệu:” Du tổng khỏe, tôi là kí giả Hàn Âm của tạp chí XX, gọi tôi là tiểu Âm là được rồi, rất xin lỗi ngài trong lúc cấp bách này còn quấy rầy ngài!”
Du Thần Ích lễ phép đưa tay ra bắt tay với cô ta, sau đó rất nhanh liền thu tay lại, gương mặt lạnh lùng trực tiếp hỏi:” Cô tới là vì bài báo này sao? Thật đúng lúc, tôi cũn g đang muốn mượn truyền thông giải thích một chút, mời.”
Hàn Âm nghe thấy thế, lập tức cảm thấy hồi hộp, đã nghe nói rằng Du Thần Ích này không dễ tiếp xúc, kí giả của tạp chí nổi danh tới mấy tới phỏng vấn anh ta cũng không tiếp. Cho nên, quyết định lần này mình phải đích thân ra tay, vốn cũng không ôm nhiều hi vọng, nhưng lại không nghĩ có thể thành công thế này, vì vậy ngay lập tức cô ta móc máy ghi âm đã chuẩn bị sẵn bắt đầu phỏng vấn.
"Xin hỏi Du tổng giám đốc, bài báo này viết thật sao? Nhà họ Du có phải thật sự ngược đãi con dâu của mình không?”
“ Người phụ nữ kia chỉ là người giúp việc của nhà chúng tôi, cũng không phải là vợ của tôi!”
"Nhưng là có người ở tiệc rượu đêm hôm đó, tận mắt thấy cô ấy gọi mẹ ngài là mẹ, chẳng lẽ cũng là giả sao?”…
"Lam |, Dật, Thần!" Du Thần Ích mặt đã tái mét, kích động muốn bóp chết người.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu Du Thần Ích, Lam Dật Thần nhân lúc anh ta còn chưa động thủ liền chuồn mất, đi tới gần cửa, lại quay lại nói:”Chuyện của Davy giao cho tớ, về phần kí giả xinh đẹp kia( kí giả: chủ bút), thôi thì tớ chịu thiệt một chút, nhường lại cho cậu đấy!”
Nhìn cánh cửa một lần nữa bị đóng lại, Du Thần Ích hít một hơi thật sâu, sự kích động như muốn giết người từ từ nguôi đi. Biết Lam Dật Thần từ lâu, anh ta đã thừa hiểu bản tính của hắn từ tám đời trước rồi, hắn căn bản là cố ý chọc giận mình.
Trên đời này, phải nói người mà anh ta bội phục nhất , chính là Lam Dật Thần, chỉ cần một năm đã lấy được bằng MBA( thạc sỹ quản trị kinh doanh). Mà người làm anh ta nhức đầu nhất cũng là Lam Dật Thần, hắn tuy chỉ cần một năm đã lấy được bằng thạc sĩ, nhưng lại không lập tức rời trường, mà lại ở lại học cùng với anh ta, nhất định phải cùng nhau tốt nghiệp, cho tới nửa năm sau mới cùng nhau về nước.
Anh ta cũng không biết, thời gian nửa năm kia đến tột cùng là mình đã qua bằng cách nào?
Mặc dù Lam Dật Thần ngày thường bộ dáng cao ngạo, không kiềm chế được bản thân, nhưng mà trong công việc, lại như là biến thành người khác, tỉnh táo quả quyết, mạnh mẽ dứt khoát, nếu không anh ta tuyệt đối sẽ không giao công ty của mình vào tay hắn, mà đã sớm đuổi hắn trở về công ty nhà hắn.
Đem Davy giao cho Lam Dật Thần, anh ta đem vạn ra cá cược. Nhưng mà đem kí giả ( phóng viên) kia giao cho anh ta, lại làm cho anh ta thấy nhức đầu.
Dường như tất cả mọi người đều biết, cái mà anh- Du Thần Ích không thích nhất chính là phỏng vấn, anh không thích ánh đèn flash.
Thế nhưng lần này, anh ta lại không thể không ra mặt giải thích chuyện này, nhớ tới báo cáo kia, trong lòng anh ta cảm thấy càng thêm chán ghét Văn Hinh. Đặc biệt là tấm hình cô cùng Tề Nhân Kiệt, trong hình cô cười vui vẻ như vậy, khiến anh ta chỉ muốn xé nát khuôn mặt đang tươi cười của cô, còn muốn nghiền nát xương cái kẻ làm cho cô cười vui vẻ đến vậy .
Đi tới phòng tiếp tân số hai, anh ta hít sâu một hơi, rồi mới đẩy cửa đi vào, bên trong kia quả nhiên là một nữ kí giả.
Thấy anh ta tới, mỹ nữ kia lập tức đứng lên, đi tới phía anh, cười cười tự giới thiệu:” Du tổng khỏe, tôi là kí giả Hàn Âm của tạp chí XX, gọi tôi là tiểu Âm là được rồi, rất xin lỗi ngài trong lúc cấp bách này còn quấy rầy ngài!”
Du Thần Ích lễ phép đưa tay ra bắt tay với cô ta, sau đó rất nhanh liền thu tay lại, gương mặt lạnh lùng trực tiếp hỏi:” Cô tới là vì bài báo này sao? Thật đúng lúc, tôi cũn g đang muốn mượn truyền thông giải thích một chút, mời.”
Hàn Âm nghe thấy thế, lập tức cảm thấy hồi hộp, đã nghe nói rằng Du Thần Ích này không dễ tiếp xúc, kí giả của tạp chí nổi danh tới mấy tới phỏng vấn anh ta cũng không tiếp. Cho nên, quyết định lần này mình phải đích thân ra tay, vốn cũng không ôm nhiều hi vọng, nhưng lại không nghĩ có thể thành công thế này, vì vậy ngay lập tức cô ta móc máy ghi âm đã chuẩn bị sẵn bắt đầu phỏng vấn.
"Xin hỏi Du tổng giám đốc, bài báo này viết thật sao? Nhà họ Du có phải thật sự ngược đãi con dâu của mình không?”
“ Người phụ nữ kia chỉ là người giúp việc của nhà chúng tôi, cũng không phải là vợ của tôi!”
"Nhưng là có người ở tiệc rượu đêm hôm đó, tận mắt thấy cô ấy gọi mẹ ngài là mẹ, chẳng lẽ cũng là giả sao?”…