Sáng ngày thứ hai, sáng sớm, Văn Hinh đã rời giường, trải qua một buổi tối nghỉ ngơi, tinh thần của cô đã khôi phục một chút, nhưng thân thể vẫn còn chút suy yếu, giống như trở về từ địa ngục, toàn thân đau muốn chết.
Đi xuống lầu, cô thấy Diêu Phương cùng Lạc Tinh đang nói cười ăn bữa sáng, thấy cô, hai người thu hồi nụ cười lại, một người trở nên lạnh nhạt, một người trưng ra khuôn mặt khinh thường cùng đố kỵ.
"Cô đã tỉnh!". Diêu Phương thản nhiên mở miệng, không nhìn ra một tia quan tâm.
Văn Hinh khẽ gật đầu một cái, sắc mặt có chút không được tự nhiên, đứng ở đó, đi không được, ở lại cũng không xong.
Diêu Phương nhìn cô một cái, sau đó chỉ vào chiếc ghế đối diện với mình, nói: "Cô ngồi đi, tôi có việc muốn nói với cô"
Văn Hinh thấy vẻ mặt lạnh nhạt lại nghiêm túc cuả bà, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, không biết bà muốn nói chuyện gì với cô, là chuyện khế ước sao?
Quả nhiên, sau khi cô thấp thỏm ngồi xuống, lúc này Diêu Phương mới liếc mắt nhìn cô, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: "Cô đi đi". Vì Lạc Tinh còn ở chỗ này, bà không nói vào trọng điểm, nhưng Văn Hinh đã hiểu ý của bà, lập tức trợn to hai mắt, "Nhưng…"
Diêu Phương đuổi cô đi, tức là muốn cùng cô giải trừ hiệp ước. Nếu như giải trừ phần ước định này, sẽ không có năm trăm vạn. Không có năm trăm vạn, Văn gia phải làm sao.
"Cứ quyết định như vậy đi, tôi không muốn sau này còn xảy ra chuyện như vậy nữa"
Diêu Phương nói xong, đứng lên, chuẩn bị rời đi, Văn Hinh lập tức giữ bà lại, khổ sở cầu khẩn nói: "Phu nhân, cho tôi thêm một cơ hội đi, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa, tôi xin bà!"
"Chắc cô không biết, nếu người giúp việc không phát hiện ra cô, có thể cô đã chết ở dưới tầng hầm rồi!". Diêu Phương lạnh lùng nói, không hiểu sao trên đời này lại có người vì tiền mà không cần tới tính mạng.
Lúc này, Văn Hinh đâu còn tâm tình mà lo lắng mình sẽ thế nào, cô đang lo lắng, nếu cô không có năm trăm vạn, ba cùng em trai cô sẽ phải lưu lạc đầu đường, bị bọn cho vay lãi suất cao đuổi giết, mà Văn thị Kinh Mậu sẽ hoàn toàn phá sản.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể để chuyện như vậy xảy ra, cho nên, cô nhất định phải bắt được cọng rơm cứu mạng này.
"Phu nhân, tôi van bà, cho tôi thêm một cơ hội, được không?"
Thấy bộ dạng không sợ hãi rồi lại đáng thương của cô, trong lòng Diêu Phương có chút dao động.
"Hừ!". Lúc này, Lạc Tinh vẫn ngồi một bên đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh, "Thật chưa bao giờ nghĩ tới, cõi đời này còn có loại đàn bà không biết xấu hổ như vậy, đuổi cũng không đi! Thế nào, còn muốn ở lại Du gia, ý đồ dụ dỗ anh họ, phất lên làm Phượng Hoàng? Hừ, đừng có nằm mộng, nếu như tôi là đàn ông, loại đàn bà như cô, cho không tôi cũng không cần!"
Văn Hinh nghe thấy, sắc mặt tái đi, lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Nếu đây là lúc bình thường, cô đã sớm đáp lễ, nhưng hôm nay không được, cô ăn nhờ ở đậu, lại có việc cầu người, chỉ có thể cúi đầu chịu nhục.
"Phu nhân, cầu xin bà đừng đuổi tôi đi, tôi bảo đảm sẽ không gây thêm phiền toái, hơn nữa, chuyện bà muốn tôi làm, nhất định tôi sẽ làm tốt, chỉ cần bà cho tôi thời gian"
Cô không để ý tới sự chê cười của Lạc Tinh, nhưng có Lạc Tinh ở đây, cô lại không thể đem nội dung khế ước nói thẳng ra miệng.
Trong khế ước có quy định, chỉ có Diêu Phương và Văn Hinh biết nội dung khế ước, chỉ cần có người thứ ba biết, khế ước sẽ không còn hiệu lực!
Sáng ngày thứ hai, sáng sớm, Văn Hinh đã rời giường, trải qua một buổi tối nghỉ ngơi, tinh thần của cô đã khôi phục một chút, nhưng thân thể vẫn còn chút suy yếu, giống như trở về từ địa ngục, toàn thân đau muốn chết.
Đi xuống lầu, cô thấy Diêu Phương cùng Lạc Tinh đang nói cười ăn bữa sáng, thấy cô, hai người thu hồi nụ cười lại, một người trở nên lạnh nhạt, một người trưng ra khuôn mặt khinh thường cùng đố kỵ.
"Cô đã tỉnh!". Diêu Phương thản nhiên mở miệng, không nhìn ra một tia quan tâm.
Văn Hinh khẽ gật đầu một cái, sắc mặt có chút không được tự nhiên, đứng ở đó, đi không được, ở lại cũng không xong.
Diêu Phương nhìn cô một cái, sau đó chỉ vào chiếc ghế đối diện với mình, nói: "Cô ngồi đi, tôi có việc muốn nói với cô"
Văn Hinh thấy vẻ mặt lạnh nhạt lại nghiêm túc cuả bà, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, không biết bà muốn nói chuyện gì với cô, là chuyện khế ước sao?
Quả nhiên, sau khi cô thấp thỏm ngồi xuống, lúc này Diêu Phương mới liếc mắt nhìn cô, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: "Cô đi đi". Vì Lạc Tinh còn ở chỗ này, bà không nói vào trọng điểm, nhưng Văn Hinh đã hiểu ý của bà, lập tức trợn to hai mắt, "Nhưng…"
Diêu Phương đuổi cô đi, tức là muốn cùng cô giải trừ hiệp ước. Nếu như giải trừ phần ước định này, sẽ không có năm trăm vạn. Không có năm trăm vạn, Văn gia phải làm sao.
"Cứ quyết định như vậy đi, tôi không muốn sau này còn xảy ra chuyện như vậy nữa"
Diêu Phương nói xong, đứng lên, chuẩn bị rời đi, Văn Hinh lập tức giữ bà lại, khổ sở cầu khẩn nói: "Phu nhân, cho tôi thêm một cơ hội đi, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa, tôi xin bà!"
"Chắc cô không biết, nếu người giúp việc không phát hiện ra cô, có thể cô đã chết ở dưới tầng hầm rồi!". Diêu Phương lạnh lùng nói, không hiểu sao trên đời này lại có người vì tiền mà không cần tới tính mạng.
Lúc này, Văn Hinh đâu còn tâm tình mà lo lắng mình sẽ thế nào, cô đang lo lắng, nếu cô không có năm trăm vạn, ba cùng em trai cô sẽ phải lưu lạc đầu đường, bị bọn cho vay lãi suất cao đuổi giết, mà Văn thị Kinh Mậu sẽ hoàn toàn phá sản.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể để chuyện như vậy xảy ra, cho nên, cô nhất định phải bắt được cọng rơm cứu mạng này.
"Phu nhân, tôi van bà, cho tôi thêm một cơ hội, được không?"
Thấy bộ dạng không sợ hãi rồi lại đáng thương của cô, trong lòng Diêu Phương có chút dao động.
"Hừ!". Lúc này, Lạc Tinh vẫn ngồi một bên đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh, "Thật chưa bao giờ nghĩ tới, cõi đời này còn có loại đàn bà không biết xấu hổ như vậy, đuổi cũng không đi! Thế nào, còn muốn ở lại Du gia, ý đồ dụ dỗ anh họ, phất lên làm Phượng Hoàng? Hừ, đừng có nằm mộng, nếu như tôi là đàn ông, loại đàn bà như cô, cho không tôi cũng không cần!"
Văn Hinh nghe thấy, sắc mặt tái đi, lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Nếu đây là lúc bình thường, cô đã sớm đáp lễ, nhưng hôm nay không được, cô ăn nhờ ở đậu, lại có việc cầu người, chỉ có thể cúi đầu chịu nhục.
"Phu nhân, cầu xin bà đừng đuổi tôi đi, tôi bảo đảm sẽ không gây thêm phiền toái, hơn nữa, chuyện bà muốn tôi làm, nhất định tôi sẽ làm tốt, chỉ cần bà cho tôi thời gian"
Cô không để ý tới sự chê cười của Lạc Tinh, nhưng có Lạc Tinh ở đây, cô lại không thể đem nội dung khế ước nói thẳng ra miệng.
Trong khế ước có quy định, chỉ có Diêu Phương và Văn Hinh biết nội dung khế ước, chỉ cần có người thứ ba biết, khế ước sẽ không còn hiệu lực!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sáng ngày thứ hai, sáng sớm, Văn Hinh đã rời giường, trải qua một buổi tối nghỉ ngơi, tinh thần của cô đã khôi phục một chút, nhưng thân thể vẫn còn chút suy yếu, giống như trở về từ địa ngục, toàn thân đau muốn chết.
Đi xuống lầu, cô thấy Diêu Phương cùng Lạc Tinh đang nói cười ăn bữa sáng, thấy cô, hai người thu hồi nụ cười lại, một người trở nên lạnh nhạt, một người trưng ra khuôn mặt khinh thường cùng đố kỵ.
"Cô đã tỉnh!". Diêu Phương thản nhiên mở miệng, không nhìn ra một tia quan tâm.
Văn Hinh khẽ gật đầu một cái, sắc mặt có chút không được tự nhiên, đứng ở đó, đi không được, ở lại cũng không xong.
Diêu Phương nhìn cô một cái, sau đó chỉ vào chiếc ghế đối diện với mình, nói: "Cô ngồi đi, tôi có việc muốn nói với cô"
Văn Hinh thấy vẻ mặt lạnh nhạt lại nghiêm túc cuả bà, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, không biết bà muốn nói chuyện gì với cô, là chuyện khế ước sao?
Quả nhiên, sau khi cô thấp thỏm ngồi xuống, lúc này Diêu Phương mới liếc mắt nhìn cô, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: "Cô đi đi". Vì Lạc Tinh còn ở chỗ này, bà không nói vào trọng điểm, nhưng Văn Hinh đã hiểu ý của bà, lập tức trợn to hai mắt, "Nhưng…"
Diêu Phương đuổi cô đi, tức là muốn cùng cô giải trừ hiệp ước. Nếu như giải trừ phần ước định này, sẽ không có năm trăm vạn. Không có năm trăm vạn, Văn gia phải làm sao.
"Cứ quyết định như vậy đi, tôi không muốn sau này còn xảy ra chuyện như vậy nữa"
Diêu Phương nói xong, đứng lên, chuẩn bị rời đi, Văn Hinh lập tức giữ bà lại, khổ sở cầu khẩn nói: "Phu nhân, cho tôi thêm một cơ hội đi, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa, tôi xin bà!"
"Chắc cô không biết, nếu người giúp việc không phát hiện ra cô, có thể cô đã chết ở dưới tầng hầm rồi!". Diêu Phương lạnh lùng nói, không hiểu sao trên đời này lại có người vì tiền mà không cần tới tính mạng.
Lúc này, Văn Hinh đâu còn tâm tình mà lo lắng mình sẽ thế nào, cô đang lo lắng, nếu cô không có năm trăm vạn, ba cùng em trai cô sẽ phải lưu lạc đầu đường, bị bọn cho vay lãi suất cao đuổi giết, mà Văn thị Kinh Mậu sẽ hoàn toàn phá sản.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể để chuyện như vậy xảy ra, cho nên, cô nhất định phải bắt được cọng rơm cứu mạng này.
"Phu nhân, tôi van bà, cho tôi thêm một cơ hội, được không?"
Thấy bộ dạng không sợ hãi rồi lại đáng thương của cô, trong lòng Diêu Phương có chút dao động.
"Hừ!". Lúc này, Lạc Tinh vẫn ngồi một bên đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh, "Thật chưa bao giờ nghĩ tới, cõi đời này còn có loại đàn bà không biết xấu hổ như vậy, đuổi cũng không đi! Thế nào, còn muốn ở lại Du gia, ý đồ dụ dỗ anh họ, phất lên làm Phượng Hoàng? Hừ, đừng có nằm mộng, nếu như tôi là đàn ông, loại đàn bà như cô, cho không tôi cũng không cần!"
Văn Hinh nghe thấy, sắc mặt tái đi, lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Nếu đây là lúc bình thường, cô đã sớm đáp lễ, nhưng hôm nay không được, cô ăn nhờ ở đậu, lại có việc cầu người, chỉ có thể cúi đầu chịu nhục.
"Phu nhân, cầu xin bà đừng đuổi tôi đi, tôi bảo đảm sẽ không gây thêm phiền toái, hơn nữa, chuyện bà muốn tôi làm, nhất định tôi sẽ làm tốt, chỉ cần bà cho tôi thời gian"
Cô không để ý tới sự chê cười của Lạc Tinh, nhưng có Lạc Tinh ở đây, cô lại không thể đem nội dung khế ước nói thẳng ra miệng.
Trong khế ước có quy định, chỉ có Diêu Phương và Văn Hinh biết nội dung khế ước, chỉ cần có người thứ ba biết, khế ước sẽ không còn hiệu lực!