Cúp điện thoại, Lý Mục bắt đầu làm việc.
Nhưng cảm giác trướng trướng nước tiểu ngày càng hành hạ hắn. Từ sáng khi rời giường, hắn mới chỉ được Hoa Thiên cho phép đi toilet đúng một lần, từ đó đến giờ vẫn chưa được vào lần nào nữa.
Lý Mục trong lòng đấu tranh tư tưởng kịch liệt, chẳng lẽ lại đi nói với chủ nhân. Nhưng mà ở đây là công ty, nếu như người khác nhìn thấy thì chết. Lý Mục phe phẩy đầu, không được, không được, tuyệt đối không đươc, cố nhịn đi.
Đáng chết, phân thân cũng đang sưng lên đau đớn, ý niệm muốn phóng thích không ngừng xuất hiện trong đầu Lý Mục.
Ngay lúc Lý Mục đang “lựa chọn sinh tử”, Hoa Thiên đã đi vào phòng làm việc của hắn.
Hoa Thiên cười tươi như hoa xuân tháng ba nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lý Mục. Hắn hiểu ngay rằng, Lý Mục là do xấu hổ không muốn dùng cái loại phương thức kia đi toilet ở công ty, khiến ý xấu trong lòng hắn lại càng phát ra mãnh liệt.
Hoa Thiên quan tâm hỏi: “Con mèo nhỏ, rất mệt đúng không? Nào, uống nước đi!” Vừa nói Hoa Thiên vừa cầm một cốc nước đưa cho Lý Mục.
Lý Mục còn đang choáng váng bởi nụ cười chói mắt kia, cho nên ngơ ngác bị Hoa Thiên dụ dỗ uống nguyên một cốc nước lớn. Kết quả cảm giác muốn đi tiểu lại càng phát ra mãnh liệt hơn. Lúc này Lý Mục mới phản ứng lại, sức lực toàn thân đều dùng để chống chọi với cảm giác muốn phóng thích này. Lý Mục không khỏi nước mắt lưng tròng nhìn cái tên đầu sỏ kia.
Hoa Thiên làm bộ không biết hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái à?” Nhưng trong lòng hắn lại rất vui, bởi vì vẻ mặt lúc này của mèo nhỏ thật đáng yêu quá mức.
Đối mặt với tên chủ nhân giả bộ ngu kia, Lý Mục chỉ có thể lựa chọn khuất phục: “Chủ nhân, mèo nhỏ mốn đi toilet.” Tuy nói ra rồi, nhưng Lý Mục vẫn không nhịn được mà đỏ bừng cả mặt.
Hoa Thiên sờ đầu Lý Mục, kinh ngạc nói: “Hả, thì ra mèo nhỏ muốn đi toilet, nếu biết sớm chủ nhân đã không cho mèo nhỏ uống nước rồi. Nào, chủ nhân đưa mèo nhỏ đi.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng làm việc, ý bảo Lý Mục đuổi theo.
Trương Tiểu Lăng xoa xoa hai tròng mặt, không thể tin mà nhìn bóng lưng của Hoa Thiên và Lý Mục. Sao không khí quanh tổng giám đốc không lạnh như trước nhỉ? Còn nữa, vì sao tổng giám đốc và thư ký Hoa có vẻ cân xứng như thế? Hai tròng mắt của ta, hai tròng mắt của ta lại có vấn đề rồi sao? Quả nhiên ta nên đi bệnh viện khám lại…
Vào toilet, Lý Mục cẩn thận nhìn xung quanh, may mà không có ai, Lý Mục hoàn toàn không biết, đám nhân viên vừa nhìn thấy Lý Mục vào toilet, trong lòng đều không muốn vào cùng tổng giám đốc, nếu không phải đợi Lý Mục đi ra mới vào thì cũng là chạy đến toilet khác. Dù sao, không ai muốn đi tiểu bên cạnh cái tủ lạnh mà. Ai không vì vận mệnh của mình chứ? Nói không chừng, bị đông lạnh đến phát bệnh mất.
Sau khi đám nhân viên nhìn thấy Lý Mục cùng Hoa Thiên vào toilet, đều không khỏi bội phục Hoa Thiên. Thật quá giỏi mà! Quên đi, hay là chờ một chút vậy… nhưng mà, sao lần này lâu ra thế nhỉ?
Cúp điện thoại, Lý Mục bắt đầu làm việc.
Nhưng cảm giác trướng trướng nước tiểu ngày càng hành hạ hắn. Từ sáng khi rời giường, hắn mới chỉ được Hoa Thiên cho phép đi toilet đúng một lần, từ đó đến giờ vẫn chưa được vào lần nào nữa.
Lý Mục trong lòng đấu tranh tư tưởng kịch liệt, chẳng lẽ lại đi nói với chủ nhân. Nhưng mà ở đây là công ty, nếu như người khác nhìn thấy thì chết. Lý Mục phe phẩy đầu, không được, không được, tuyệt đối không đươc, cố nhịn đi.
Đáng chết, phân thân cũng đang sưng lên đau đớn, ý niệm muốn phóng thích không ngừng xuất hiện trong đầu Lý Mục.
Ngay lúc Lý Mục đang “lựa chọn sinh tử”, Hoa Thiên đã đi vào phòng làm việc của hắn.
Hoa Thiên cười tươi như hoa xuân tháng ba nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Lý Mục. Hắn hiểu ngay rằng, Lý Mục là do xấu hổ không muốn dùng cái loại phương thức kia đi toilet ở công ty, khiến ý xấu trong lòng hắn lại càng phát ra mãnh liệt.
Hoa Thiên quan tâm hỏi: “Con mèo nhỏ, rất mệt đúng không? Nào, uống nước đi!” Vừa nói Hoa Thiên vừa cầm một cốc nước đưa cho Lý Mục.
Lý Mục còn đang choáng váng bởi nụ cười chói mắt kia, cho nên ngơ ngác bị Hoa Thiên dụ dỗ uống nguyên một cốc nước lớn. Kết quả cảm giác muốn đi tiểu lại càng phát ra mãnh liệt hơn. Lúc này Lý Mục mới phản ứng lại, sức lực toàn thân đều dùng để chống chọi với cảm giác muốn phóng thích này. Lý Mục không khỏi nước mắt lưng tròng nhìn cái tên đầu sỏ kia.
Hoa Thiên làm bộ không biết hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái à?” Nhưng trong lòng hắn lại rất vui, bởi vì vẻ mặt lúc này của mèo nhỏ thật đáng yêu quá mức.
Đối mặt với tên chủ nhân giả bộ ngu kia, Lý Mục chỉ có thể lựa chọn khuất phục: “Chủ nhân, mèo nhỏ mốn đi toilet.” Tuy nói ra rồi, nhưng Lý Mục vẫn không nhịn được mà đỏ bừng cả mặt.
Hoa Thiên sờ đầu Lý Mục, kinh ngạc nói: “Hả, thì ra mèo nhỏ muốn đi toilet, nếu biết sớm chủ nhân đã không cho mèo nhỏ uống nước rồi. Nào, chủ nhân đưa mèo nhỏ đi.” Nói xong liền đi ra khỏi phòng làm việc, ý bảo Lý Mục đuổi theo.
Trương Tiểu Lăng xoa xoa hai tròng mặt, không thể tin mà nhìn bóng lưng của Hoa Thiên và Lý Mục. Sao không khí quanh tổng giám đốc không lạnh như trước nhỉ? Còn nữa, vì sao tổng giám đốc và thư ký Hoa có vẻ cân xứng như thế? Hai tròng mắt của ta, hai tròng mắt của ta lại có vấn đề rồi sao? Quả nhiên ta nên đi bệnh viện khám lại…
Vào toilet, Lý Mục cẩn thận nhìn xung quanh, may mà không có ai, Lý Mục hoàn toàn không biết, đám nhân viên vừa nhìn thấy Lý Mục vào toilet, trong lòng đều không muốn vào cùng tổng giám đốc, nếu không phải đợi Lý Mục đi ra mới vào thì cũng là chạy đến toilet khác. Dù sao, không ai muốn đi tiểu bên cạnh cái tủ lạnh mà. Ai không vì vận mệnh của mình chứ? Nói không chừng, bị đông lạnh đến phát bệnh mất.
Sau khi đám nhân viên nhìn thấy Lý Mục cùng Hoa Thiên vào toilet, đều không khỏi bội phục Hoa Thiên. Thật quá giỏi mà! Quên đi, hay là chờ một chút vậy… nhưng mà, sao lần này lâu ra thế nhỉ?