Cho tới bây giờ, trong lòng Lý Mục chưa từng hỗn loạn như thế này. Dù bị lời nói của Hoa Thiên làm cho vô cùng xấu hổ, nhưng thân thể lại không nghe hắn mà chỉ có thể đi theo dục vọng dưới sự khiêu khích của Hoa Thiên. Không những thế, khi Lý Mục ý thức được đây là công ty, một loại cảm giác cấm kỵ càng khiến Lý Mục thêm hưng phấn. Thân thể hắn càng mẫn cảm hơn, mặt khác, hậu huyệt bị đùa bỡn cũng không ngừng tấn công thần kinh yếu ớt của hắn.
Theo ba ngón tay tiến vào, tiểu cúc hoa của Lý Mục như có ý thức mà nhúc nhích, phun ra càng nhiều tràng dịch, chảy dọc từ mông xuống phân thân, làm ẩm ướt cả bàn tay đang cọ xát ngọc trụ của Hoa Thiên.
Chứng kiến khung cảnh mỹ lệ này, đôi mắt Hoa Thiên không khỏi sáng lên. Hắn rút tay ra, tắt nhảy trứng rồi thấp giọng hỏi: “Muốn sao?”
Lý Mục cảm thấy hậu huyệt vô cùng trống trải, không nhịn được liền nói: “Muốn.”
Hoa Thiên giơ bàn tay dính đầy tràng dịch gẩy gẩy đỉnh dục vọng đã sớm đứng thẳng của Lý Mục, thanh âm trầm thấp lại vang lên: “Muốn cái gì?”
Hậu huyệt Lý Mục ngứa ngáy vô cùng, thân thể không ngừng la hét đòi hỏi được thỏa mãn. Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hoa Thiên, Lý Mục như bị mê hoặc mà ngậm lấy bàn tay trước mắt, vừa liếm vừa nói: “Con mèo nhỏ muốn chủ nhân.”
Tiểu cúc hoa hé ra co lại, như cố ngậm lấy dục vọng của Hoa Thiên.
Mặc dù không phải câu trả lời tốt nhất, nhưng Hoa Thiên cũng không thể nhịn được nữa. Bị một mảnh mềm mại, ấm áp vây quanh, Hoa Thiên liền mở nhảy trứng, đồng thời hung hăng di chuyển. Nhảy trứng bị Hoa Thiên đẩy vào một độ sâu thật khó tin, không ngừng nhúc nhích trong cơ thể Lý Mục. Lý Mục ngậm ngón tay của Hoa Thiên đến tận yết hầu để ngăn cản bản thân hét lên, nhưng tiếng rên rỉ đứt quãng vẫn không ngừng tràn ra: “A… ư…”
Nhảy trứng chấn động khiến hậu huyệt Lý Mục cũng run run, dục vọng của Hoa Thiên lại thô lên vài phần, ngay cả Lý Mục cũng có thể cảm nhận được mạch máu trong cơ thể mình đang kịch liệt di chuyển. Dưới sự kích thích của nội bích cùng nhảy trứng, Hoa Thiên như đã quên đi kỹ xảo, chỉ dựa vào bản tính nguyên thủy nhất mà di chuyển không ngừng, đâm vào càng lúc càng sâu.
Lý Mục sớm đã lâm vào hồng thủy dục vọng, thân thể vô thức mà giãy dụa với động tác của Hoa Thiên. Trên mặt đầy cuồng si, toát lên một loại mị hoặc trí mạng. Phân thân của Lý Mục chậm rãi biến thành màu tím, dưới sự công kích của Hoa Thiên, cuối cùng Lý Mục cũng lên đỉnh. Trong óc như rung lên một hồi trống, phân thân liền bắn ra luồng dịch màu trắng đục: “A….” Do cao trào khiến nội bích của Lý Mục bắt đầu điên cuồng co rút, khiến Hoa Thiên không nhịn được cũng phun ra.
Nhìn Lý Mục còn đang chìm trong khoái cảm cao trào, Hoa Thiên tắt nhảy trứng, rút phân thân ra, sau đó liền nhanh chóng nhét một cái tắc vào trước khi tinh dịch bị chảy ra ngoài, rồi cười nói: “Tinh hoa của chủ nhân không được lãng phí nha.”
Cho tới bây giờ, trong lòng Lý Mục chưa từng hỗn loạn như thế này. Dù bị lời nói của Hoa Thiên làm cho vô cùng xấu hổ, nhưng thân thể lại không nghe hắn mà chỉ có thể đi theo dục vọng dưới sự khiêu khích của Hoa Thiên. Không những thế, khi Lý Mục ý thức được đây là công ty, một loại cảm giác cấm kỵ càng khiến Lý Mục thêm hưng phấn. Thân thể hắn càng mẫn cảm hơn, mặt khác, hậu huyệt bị đùa bỡn cũng không ngừng tấn công thần kinh yếu ớt của hắn.
Theo ba ngón tay tiến vào, tiểu cúc hoa của Lý Mục như có ý thức mà nhúc nhích, phun ra càng nhiều tràng dịch, chảy dọc từ mông xuống phân thân, làm ẩm ướt cả bàn tay đang cọ xát ngọc trụ của Hoa Thiên.
Chứng kiến khung cảnh mỹ lệ này, đôi mắt Hoa Thiên không khỏi sáng lên. Hắn rút tay ra, tắt nhảy trứng rồi thấp giọng hỏi: “Muốn sao?”
Lý Mục cảm thấy hậu huyệt vô cùng trống trải, không nhịn được liền nói: “Muốn.”
Hoa Thiên giơ bàn tay dính đầy tràng dịch gẩy gẩy đỉnh dục vọng đã sớm đứng thẳng của Lý Mục, thanh âm trầm thấp lại vang lên: “Muốn cái gì?”
Hậu huyệt Lý Mục ngứa ngáy vô cùng, thân thể không ngừng la hét đòi hỏi được thỏa mãn. Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hoa Thiên, Lý Mục như bị mê hoặc mà ngậm lấy bàn tay trước mắt, vừa liếm vừa nói: “Con mèo nhỏ muốn chủ nhân.”
Tiểu cúc hoa hé ra co lại, như cố ngậm lấy dục vọng của Hoa Thiên.
Mặc dù không phải câu trả lời tốt nhất, nhưng Hoa Thiên cũng không thể nhịn được nữa. Bị một mảnh mềm mại, ấm áp vây quanh, Hoa Thiên liền mở nhảy trứng, đồng thời hung hăng di chuyển. Nhảy trứng bị Hoa Thiên đẩy vào một độ sâu thật khó tin, không ngừng nhúc nhích trong cơ thể Lý Mục. Lý Mục ngậm ngón tay của Hoa Thiên đến tận yết hầu để ngăn cản bản thân hét lên, nhưng tiếng rên rỉ đứt quãng vẫn không ngừng tràn ra: “A… ư…”
Nhảy trứng chấn động khiến hậu huyệt Lý Mục cũng run run, dục vọng của Hoa Thiên lại thô lên vài phần, ngay cả Lý Mục cũng có thể cảm nhận được mạch máu trong cơ thể mình đang kịch liệt di chuyển. Dưới sự kích thích của nội bích cùng nhảy trứng, Hoa Thiên như đã quên đi kỹ xảo, chỉ dựa vào bản tính nguyên thủy nhất mà di chuyển không ngừng, đâm vào càng lúc càng sâu.
Lý Mục sớm đã lâm vào hồng thủy dục vọng, thân thể vô thức mà giãy dụa với động tác của Hoa Thiên. Trên mặt đầy cuồng si, toát lên một loại mị hoặc trí mạng. Phân thân của Lý Mục chậm rãi biến thành màu tím, dưới sự công kích của Hoa Thiên, cuối cùng Lý Mục cũng lên đỉnh. Trong óc như rung lên một hồi trống, phân thân liền bắn ra luồng dịch màu trắng đục: “A….” Do cao trào khiến nội bích của Lý Mục bắt đầu điên cuồng co rút, khiến Hoa Thiên không nhịn được cũng phun ra.
Nhìn Lý Mục còn đang chìm trong khoái cảm cao trào, Hoa Thiên tắt nhảy trứng, rút phân thân ra, sau đó liền nhanh chóng nhét một cái tắc vào trước khi tinh dịch bị chảy ra ngoài, rồi cười nói: “Tinh hoa của chủ nhân không được lãng phí nha.”