Hàn Triết Si câu môi cười cười, rồi sau đó buông lỏng ra tay của cậu, từ trên người cậu đứng dậy, phong khinh vân đạm nói: “Việc này ta vẫn thích em tình ta nguyện.”
Tống Tử Hàm trong lòng nói, không có khả năng ngươi tình ta nguyện! Nam nhân cùng nam nhân, như thế nào có thể…
Tống Tử Hàm được giải thoát, lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Triết Si, cúi đầu nói: “Ta đi tắm rửa.”
Sau đó, đi tới túi hành lý của mình luống cuống tay chân tìm quần áo, sau đó vội vàng tiến vào phòng tắm, trái tim cuồng loạn vẫn còn đập rất nhanh, dựa vào vách tường phòng tắm vòi sen tỉnh táo một chút, sau đó chạy đến đài rửa mặt, vốc nước lên mặt, làm lạnh gương mặt thiêu đốt.
Như thế mới chậm rãi bình phục tâm tình.
Thời điểm Tống Tử Hàm đi ra ngoài, Hàn Triết Si đã đổi lại một thân áo ngủ, cầm một lon bia lạnh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm.
Tống Tử Hàm buổi tối hôm nay đã định trên ghế sofa qua một đêm, nhưng là phải đợi Hàn Triết Si bá đạo tổng giám đốc này tiến vào gian phòng ngủ rồi mới dám ngủ, bằng không thì tương đương với tiểu dê béo nằm chờ bị thịt trong hang sói!
Hàn Triết Si nói: “Giường trong phòng ngủ lớn như vậy, ngủ ghế sofa làm gì.”
Tống Tử Hàm lập tức bác bỏ “Ta ngủ ghế sofa cũng rất tốt!”
Hàn Triết Si uống một ngụm bia, ánh mắt mang dụng ý không rõ nhìn Tống Tử Hàm, cất bước tới gần cậu, giơ tay búng nhẹ trán Tống Tử Hàm “Như thế nào, sợ hãi?”
Tống Tử Hàm cứng ngắc nói: “Không có.”
Hàn Triết Si lại uống một ngụm bia, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, “Ta nói rồi, làm tình ta thích em tình ta nguyện, không thích bắt buộc.”
Nhưng là đã bắt buộc rất nhiều lần rồi!
Tống Tử Hàm kiên quyết muốn ngủ ghế sofa, đã đến tình trạng không phải sofa sẽ không ngủ.
Hàn Triết Si không thích vì một việc mà lãng phí quá nhiều lời, Tống Tử Hàm nói ngủ ghế sofa thì sẽ để cho cậu ấy ngủ sofa.
Đợi lão sói xám tổng giám đốc tiến vào phòng ngủ, Tống Tử Hàm mới nằm xuôngs ghế sofa. Bởi vì đêm qua ngủ không ngon, vừa nằm xuống đã thấy vô cùng buồn ngủ, vài phút sau liền rơi vào trạng thái mơ màng.
Cho nên, lúc cửa phòng ngủ mở ra, một người bên trong đi ra, đi tới bên này cậu đều không có phát giác. Thẳng đến khi trên người nhiều hơn một kiện đồ vật, Tống Tử Hàm mới thoáng cái từ trong buồn ngủ giật mình tỉnh giấc! Lập tức từ trên ghế sofa ngồi dậy, đối với bóng đen trước mắt hô: “Anh làm cái gì? !” Giống như tiểu cừu non bị hoảng sợ.
Phòng khách quá tối, chỉ có ánh sáng trong phòng ngủ phát ra mới đem gương mặt hai người chiếu lên tinh tường. Hàn Triết Si bởi vì động tác giật mình của cậu, ngẩn người một lát, sau đó chậc chậc mà cười “Sợ cái gì, cũng sẽ không thật sự ăn em.”
Nói xong những lời này, Hàn Triết Si liền cất bước đi về phòng ngủ. Mở ra cửa còn lộ ra ánh đèn, theo Hàn Triết Si vào cửa, ngọn đèn cũng mất hút trong phòng ngủ.
Tống Tử Hàm nhìn cánh cửa đóng chặt, bình phục một chút tâm tình, nắm kiện đồ vật trong tay, cúi đầu nhìn mới phát hiện trên người nhiều hơn một tấm chăn, là hắn vừa rồi mang tới.
Quả thật là chính mình quá nhạy cảm.
Bị doạ đến cả kinh như vậy, cái gì buồn ngủ cũng không còn?
Nằm lại xuống ghế sofa, hai tay đệm lên đầu, nhắm mắt lại, sợ hãi, vẫn là sợ hãi, năm năm trước vào ngày sinh nhật đó, buổi tối đó, những hình ảnh kia, mập mờ, dây dưa, thở dốc, năm năm trôi qua vẫn hiện lại rõ ràng như vậy, mỗi một lần nhớ tới sẽ giấu không nổi sợ hãi.
Sợ hãi cái gì?
Sợ hãi chính mình sẽ thích cái loại cảm giác này, sợ hãi từ nay về sau hãm sâu trong đó…
Sáng sớm hôm sau bay, Tống Tử Hàm cơ hồ không ngủ qua.
Hàn Triết Si ngồi ở bên cạnh nghiêng đầu hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon?”
Tống Tử Hàm lắc đầu, sau đó đáp: “Rất tốt.”
“Cặp mắt kia của em gọi là ngủ ngon sao?” Nói xong, Hàn Triết Si ngoắc tay gọi tới tiếp viên hàng không, nói nàng mang tới một cốc coffee.
Tiếp viên hàng không bưng coffee tới, Tống Tử Hàm nhìn chén sứ trắng bên trong coffee nóng bốc hơi ngẩn người. Ánh mắt liếc qua Hàn Triết Si ở bên trong dựa vào ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, một khuôn mặt dễ nhìn không hề giấu diếm, dẫn tới cô gái ngồi phía trước không nhịn được mà quay về sau liếc trộm.
Máy bay hạ cánh, lái xe của Hàn Triết Si đã sớm chờ ở bên ngoài sân bay.
Lái xe nhìn thấy Hàn Triết Si đi ra, lập tức tiến lên tiếp hành lý trên tay Tống Tử Hàm. Tống Tử Hàm chỉ đem hành lý của Hàn Triết Si cho lái xe, thời điểm lái xe còn muốn tiếp nhận hành lý trên tay kia của Tống Tử Hàm. Tống Tử Hàm không có đưa, sau đó nói một câu, “Ta gọi xe trở về.”
Hàn Triết Si đi tới xe thì dừng lại, người cũng không quay lại nói: “Lên xe, đừng để ta nói lần thứ hai.” Ngữ khí mệnh lệnh.
Lái xe luôn luôn chỉ nghe lão bản nhà mình, nghe thấy lão bản lên tiếng, liền chủ động tiếp nhận hành lý của Tống Tử Hàm, rất thân thiện mà nói một câu, “Tống tiên sinh lên xe a.”
Tống Tử Hàm nhìn thoáng qua Hàn Triết Si đã lên xe, bá đạo tổng giám đốc rất thích ra lệnh cho người khác, luôn là giọng điệu ép buộc. Tùy tâm tùy ý mà quyết định chuyện của người ta, cũng không hỏi xem người ta đến cùng có muốn cùng hắn ngồi cùng một chiếc xe hay không.
Tống Tử Hàm lên xe, quy củ mà ngồi ở bên kia, ánh mắt không phải nhìn phía trước thì là nhìn ngoài cửa sổ.
Lái xe đem hành lý đều đặt ở cốp xe, lên xe xong, Hàn Triết Si nói: “Trước đưa Tử Hàm trở về.”
Lái xe đáp một câu, “Vâng, lão bản.”
Trên đường đi Tống Tử Hàm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ bên trái, Hàn Triết Si nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ bên phải, đều không nói gì.
Rất nhanh đã đến nhà Tống Tử Hàm, Hàn Triết Si mới mở miệng “Trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đúng giờ đi làm.”
Tống Tử Hàm nhẹ gật đầu “Ân.”
Đối thoại rất đơn giản, sau khi nói xong không có ai lên tiếng nữa.
Đến con đường Tử Kinh hoa, lái xe ngừng xe, Tống Tử Hàm xuống xe, cầm hành lý, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không nói, liền cất bước đi về nhà.
Tống Tử Hàm về đến nhà, Ngô Thiến Linh liền lập tức đi đem thức ăn hâm nóng một lần, vội vội vàng vàng nói muốn làm một chén súp cho nhi tử. Tống Tử Hàm không có mua đặc sản mẫu thân đại nhân thích, Ngô Thiến Linh cũng không có nhắc lại, chỉ là hỏi một chút vấn đề, ở khách sạn thế nào, ngồi máy bay cảm giác được không.
Tống Tử Hàm ngày hôm qua ngủ không ngon, hơn nữa đi đường mệt nhọc, đối với vấn đề của mẫu thân đại nhân chỉ đơn giản đáp vài câu.
Ngô Thiến Linh sống gần năm mươi năm, còn chưa có thử qua cảm giác ngồi máy bay, mỗi khi hàng xóm hoặc là nhà ai trong tiểu khu ngồi máy bay du lịch, liền đưa ra vẻ mặt hâm mộ. Ngô Thiến Linh đối với lão công nói, nhà chúng ta nếu cũng có thể ngồi máy bay đi du lịch thật là tốt biết bao.
Tống Kiến Hổ thường xuyên đáp nàng như thế này, đợi con của ngươi sự nghiệp thành công rồi, liền mang theo ngươi ngồi máy bay, từ nơi này ngồi tới Bắc Kinh đi, ba giờ đủ cho ngươi hưởng thụ.
Ngày hôm sau, Tống Tử Hàm như thường lệ đi làm.
Vừa ngồi xuống mở máy tính không bao lâu, trưởng phòng kinh doanh đã gọi Tống Tử Hàm vào văn phòng, giả bộ đứng đắn nói: “Hàn tổng coi trọng ngươi, nên biểu hiện cho tốt, đừng tưởng rằng cho ngươi một điểm ngon ngọt liền bay lên trời, nhân viên mới nên làm đến nơi đến chốn, từng bước từng bước…”
Nói một chuỗi dài, Tống Tử Hàm về sau cũng không tinh tường ý tứ trưởng phòng muốn biểu đạt là gì.
Đỗ Hiểu Vân uống trà sữa, con ngươi đảo một vòng giải thích nói: “Đại khái là cảm thấy ngươi là nhân vật Hàn tổng coi trọng, cho nên giáo dục tư tưởng sớm cho ngươi, như vậy, ngươi nếu được Hàn tổng coi là viên chức ưu tú thì cũng là người do trưởng phòng kinh doanh một tay dạy dỗ.”
Tống Tử Hàm bất đắc dĩ cười cười, nguyên lai là như vậy.
Mỗi lĩnh vực đều có quy tắc ngầm, những lời này Tống Tử Hàm cuối cùng đã được lĩnh ngộ.
Ngô Trác Văn vẫn rất kỳ quái một chuyện. Tống Tử Hàm bị Ngô Trác Văn chăm chú nhìn năm phút đồng hồ về sau rốt cục nhịn không được, cầm lấy cặp văn kiện trống đập đầu Ngô Trác Văn, “Nhìn cái gì?”
Ngô Trác Văn rốt cục hỏi ra miệng “Ngươi nói, Hàn tổng hắn có thư ký cũng có trợ lý, như thế nào thời điểm đi công tác hết lần này tới lần khác đều mang theo ngươi?”
Không thể không nói, Ngô Trác Văn bị vấn đề này vây hãm ba ngày. Ba ngày này, vị trí của Tống Tử Hàm đều trống, mỗi lần chứng kiến bàn công tác bên cạnh trống không, Ngô Trác Văn sẽ nghiêng đầu tự hỏi vấn đề này.
Hàn Triết Si câu môi cười cười, rồi sau đó buông lỏng ra tay của cậu, từ trên người cậu đứng dậy, phong khinh vân đạm nói: “Việc này ta vẫn thích em tình ta nguyện.”
Tống Tử Hàm trong lòng nói, không có khả năng ngươi tình ta nguyện! Nam nhân cùng nam nhân, như thế nào có thể…
Tống Tử Hàm được giải thoát, lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Triết Si, cúi đầu nói: “Ta đi tắm rửa.”
Sau đó, đi tới túi hành lý của mình luống cuống tay chân tìm quần áo, sau đó vội vàng tiến vào phòng tắm, trái tim cuồng loạn vẫn còn đập rất nhanh, dựa vào vách tường phòng tắm vòi sen tỉnh táo một chút, sau đó chạy đến đài rửa mặt, vốc nước lên mặt, làm lạnh gương mặt thiêu đốt.
Như thế mới chậm rãi bình phục tâm tình.
Thời điểm Tống Tử Hàm đi ra ngoài, Hàn Triết Si đã đổi lại một thân áo ngủ, cầm một lon bia lạnh đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm.
Tống Tử Hàm buổi tối hôm nay đã định trên ghế sofa qua một đêm, nhưng là phải đợi Hàn Triết Si bá đạo tổng giám đốc này tiến vào gian phòng ngủ rồi mới dám ngủ, bằng không thì tương đương với tiểu dê béo nằm chờ bị thịt trong hang sói!
Hàn Triết Si nói: “Giường trong phòng ngủ lớn như vậy, ngủ ghế sofa làm gì.”
Tống Tử Hàm lập tức bác bỏ “Ta ngủ ghế sofa cũng rất tốt!”
Hàn Triết Si uống một ngụm bia, ánh mắt mang dụng ý không rõ nhìn Tống Tử Hàm, cất bước tới gần cậu, giơ tay búng nhẹ trán Tống Tử Hàm “Như thế nào, sợ hãi?”
Tống Tử Hàm cứng ngắc nói: “Không có.”
Hàn Triết Si lại uống một ngụm bia, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, “Ta nói rồi, làm tình ta thích em tình ta nguyện, không thích bắt buộc.”
Nhưng là đã bắt buộc rất nhiều lần rồi!
Tống Tử Hàm kiên quyết muốn ngủ ghế sofa, đã đến tình trạng không phải sofa sẽ không ngủ.
Hàn Triết Si không thích vì một việc mà lãng phí quá nhiều lời, Tống Tử Hàm nói ngủ ghế sofa thì sẽ để cho cậu ấy ngủ sofa.
Đợi lão sói xám tổng giám đốc tiến vào phòng ngủ, Tống Tử Hàm mới nằm xuôngs ghế sofa. Bởi vì đêm qua ngủ không ngon, vừa nằm xuống đã thấy vô cùng buồn ngủ, vài phút sau liền rơi vào trạng thái mơ màng.
Cho nên, lúc cửa phòng ngủ mở ra, một người bên trong đi ra, đi tới bên này cậu đều không có phát giác. Thẳng đến khi trên người nhiều hơn một kiện đồ vật, Tống Tử Hàm mới thoáng cái từ trong buồn ngủ giật mình tỉnh giấc! Lập tức từ trên ghế sofa ngồi dậy, đối với bóng đen trước mắt hô: “Anh làm cái gì? !” Giống như tiểu cừu non bị hoảng sợ.
Phòng khách quá tối, chỉ có ánh sáng trong phòng ngủ phát ra mới đem gương mặt hai người chiếu lên tinh tường. Hàn Triết Si bởi vì động tác giật mình của cậu, ngẩn người một lát, sau đó chậc chậc mà cười “Sợ cái gì, cũng sẽ không thật sự ăn em.”
Nói xong những lời này, Hàn Triết Si liền cất bước đi về phòng ngủ. Mở ra cửa còn lộ ra ánh đèn, theo Hàn Triết Si vào cửa, ngọn đèn cũng mất hút trong phòng ngủ.
Tống Tử Hàm nhìn cánh cửa đóng chặt, bình phục một chút tâm tình, nắm kiện đồ vật trong tay, cúi đầu nhìn mới phát hiện trên người nhiều hơn một tấm chăn, là hắn vừa rồi mang tới.
Quả thật là chính mình quá nhạy cảm.
Bị doạ đến cả kinh như vậy, cái gì buồn ngủ cũng không còn?
Nằm lại xuống ghế sofa, hai tay đệm lên đầu, nhắm mắt lại, sợ hãi, vẫn là sợ hãi, năm năm trước vào ngày sinh nhật đó, buổi tối đó, những hình ảnh kia, mập mờ, dây dưa, thở dốc, năm năm trôi qua vẫn hiện lại rõ ràng như vậy, mỗi một lần nhớ tới sẽ giấu không nổi sợ hãi.
Sợ hãi cái gì?
Sợ hãi chính mình sẽ thích cái loại cảm giác này, sợ hãi từ nay về sau hãm sâu trong đó…
Sáng sớm hôm sau bay, Tống Tử Hàm cơ hồ không ngủ qua.
Hàn Triết Si ngồi ở bên cạnh nghiêng đầu hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon?”
Tống Tử Hàm lắc đầu, sau đó đáp: “Rất tốt.”
“Cặp mắt kia của em gọi là ngủ ngon sao?” Nói xong, Hàn Triết Si ngoắc tay gọi tới tiếp viên hàng không, nói nàng mang tới một cốc coffee.
Tiếp viên hàng không bưng coffee tới, Tống Tử Hàm nhìn chén sứ trắng bên trong coffee nóng bốc hơi ngẩn người. Ánh mắt liếc qua Hàn Triết Si ở bên trong dựa vào ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, một khuôn mặt dễ nhìn không hề giấu diếm, dẫn tới cô gái ngồi phía trước không nhịn được mà quay về sau liếc trộm.
Máy bay hạ cánh, lái xe của Hàn Triết Si đã sớm chờ ở bên ngoài sân bay.
Lái xe nhìn thấy Hàn Triết Si đi ra, lập tức tiến lên tiếp hành lý trên tay Tống Tử Hàm. Tống Tử Hàm chỉ đem hành lý của Hàn Triết Si cho lái xe, thời điểm lái xe còn muốn tiếp nhận hành lý trên tay kia của Tống Tử Hàm. Tống Tử Hàm không có đưa, sau đó nói một câu, “Ta gọi xe trở về.”
Hàn Triết Si đi tới xe thì dừng lại, người cũng không quay lại nói: “Lên xe, đừng để ta nói lần thứ hai.” Ngữ khí mệnh lệnh.
Lái xe luôn luôn chỉ nghe lão bản nhà mình, nghe thấy lão bản lên tiếng, liền chủ động tiếp nhận hành lý của Tống Tử Hàm, rất thân thiện mà nói một câu, “Tống tiên sinh lên xe a.”
Tống Tử Hàm nhìn thoáng qua Hàn Triết Si đã lên xe, bá đạo tổng giám đốc rất thích ra lệnh cho người khác, luôn là giọng điệu ép buộc. Tùy tâm tùy ý mà quyết định chuyện của người ta, cũng không hỏi xem người ta đến cùng có muốn cùng hắn ngồi cùng một chiếc xe hay không.
Tống Tử Hàm lên xe, quy củ mà ngồi ở bên kia, ánh mắt không phải nhìn phía trước thì là nhìn ngoài cửa sổ.
Lái xe đem hành lý đều đặt ở cốp xe, lên xe xong, Hàn Triết Si nói: “Trước đưa Tử Hàm trở về.”
Lái xe đáp một câu, “Vâng, lão bản.”
Trên đường đi Tống Tử Hàm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ bên trái, Hàn Triết Si nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ bên phải, đều không nói gì.
Rất nhanh đã đến nhà Tống Tử Hàm, Hàn Triết Si mới mở miệng “Trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đúng giờ đi làm.”
Tống Tử Hàm nhẹ gật đầu “Ân.”
Đối thoại rất đơn giản, sau khi nói xong không có ai lên tiếng nữa.
Đến con đường Tử Kinh hoa, lái xe ngừng xe, Tống Tử Hàm xuống xe, cầm hành lý, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không nói, liền cất bước đi về nhà.
Tống Tử Hàm về đến nhà, Ngô Thiến Linh liền lập tức đi đem thức ăn hâm nóng một lần, vội vội vàng vàng nói muốn làm một chén súp cho nhi tử. Tống Tử Hàm không có mua đặc sản mẫu thân đại nhân thích, Ngô Thiến Linh cũng không có nhắc lại, chỉ là hỏi một chút vấn đề, ở khách sạn thế nào, ngồi máy bay cảm giác được không.
Tống Tử Hàm ngày hôm qua ngủ không ngon, hơn nữa đi đường mệt nhọc, đối với vấn đề của mẫu thân đại nhân chỉ đơn giản đáp vài câu.
Ngô Thiến Linh sống gần năm mươi năm, còn chưa có thử qua cảm giác ngồi máy bay, mỗi khi hàng xóm hoặc là nhà ai trong tiểu khu ngồi máy bay du lịch, liền đưa ra vẻ mặt hâm mộ. Ngô Thiến Linh đối với lão công nói, nhà chúng ta nếu cũng có thể ngồi máy bay đi du lịch thật là tốt biết bao.
Tống Kiến Hổ thường xuyên đáp nàng như thế này, đợi con của ngươi sự nghiệp thành công rồi, liền mang theo ngươi ngồi máy bay, từ nơi này ngồi tới Bắc Kinh đi, ba giờ đủ cho ngươi hưởng thụ.
Ngày hôm sau, Tống Tử Hàm như thường lệ đi làm.
Vừa ngồi xuống mở máy tính không bao lâu, trưởng phòng kinh doanh đã gọi Tống Tử Hàm vào văn phòng, giả bộ đứng đắn nói: “Hàn tổng coi trọng ngươi, nên biểu hiện cho tốt, đừng tưởng rằng cho ngươi một điểm ngon ngọt liền bay lên trời, nhân viên mới nên làm đến nơi đến chốn, từng bước từng bước…”
Nói một chuỗi dài, Tống Tử Hàm về sau cũng không tinh tường ý tứ trưởng phòng muốn biểu đạt là gì.
Đỗ Hiểu Vân uống trà sữa, con ngươi đảo một vòng giải thích nói: “Đại khái là cảm thấy ngươi là nhân vật Hàn tổng coi trọng, cho nên giáo dục tư tưởng sớm cho ngươi, như vậy, ngươi nếu được Hàn tổng coi là viên chức ưu tú thì cũng là người do trưởng phòng kinh doanh một tay dạy dỗ.”
Tống Tử Hàm bất đắc dĩ cười cười, nguyên lai là như vậy.
Mỗi lĩnh vực đều có quy tắc ngầm, những lời này Tống Tử Hàm cuối cùng đã được lĩnh ngộ.
Ngô Trác Văn vẫn rất kỳ quái một chuyện. Tống Tử Hàm bị Ngô Trác Văn chăm chú nhìn năm phút đồng hồ về sau rốt cục nhịn không được, cầm lấy cặp văn kiện trống đập đầu Ngô Trác Văn, “Nhìn cái gì?”
Ngô Trác Văn rốt cục hỏi ra miệng “Ngươi nói, Hàn tổng hắn có thư ký cũng có trợ lý, như thế nào thời điểm đi công tác hết lần này tới lần khác đều mang theo ngươi?”
Không thể không nói, Ngô Trác Văn bị vấn đề này vây hãm ba ngày. Ba ngày này, vị trí của Tống Tử Hàm đều trống, mỗi lần chứng kiến bàn công tác bên cạnh trống không, Ngô Trác Văn sẽ nghiêng đầu tự hỏi vấn đề này.