Đi ra khỏi bệnh viện, tại một chỗ ít người tới ghế dựa ngồi xuống, hơn một tháng trước, lúc Ngô Thiến Linh mới nằm viện, Tống Tử Hàm cùng Hàn Triết Si cũng là ngồi ở chỗ này. Đèn đường mờ vàng rủ xuống, thời tiết có chút mát mẻ, đêm rất yên tĩnh, Tống Tử Hàm dựa vào vai Hàn Triết Si. Tống Tử Hàm chậm rãi nói, Hàn Triết Si lẳng lặng nghe.
Tống Tử Hàm dựa vào thành ghế, nhìn bên cạnh trống không, nhắm chặt mắt lại, người kia về sau có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cậu nữa.
Một giờ trước, người kia ở đây, hắn tới nộp viện phí cho Ngô Thiến Linh. Hắn xuất ngoại vào buổi sáng hôm nay, hiện tại có lẽ đang trên máy bay rồi.
Tống Tử Hàm lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại di động Hàn Triết Si trên màn ảnh, mặc dù đã nói đêm đó là một lần cuối cùng, về sau cũng sẽ không liên hệ, nhưng là, vẫn muốn nói lời cám ơn.
Nhấn dãy số, trong ống nghe truyền đến một giọng nữ, “Thực xin lỗi, thue bao này đã tắt máy, xin gọi lại sau.”
Nhấn xuống nút kết trò chuyện, ngón tay cầm di động trở nên trắng bạch, ngẩng đầu nhìn bầu trời vạn dặm không mây, một khung máy bay vừa vặn vụt đến, thanh âm ầm ĩ đâm đau màng tai.
Hàn Triết Si, anh ở sau lưng yên lặng làm nhiều như vậy, cuối cùng vì cái gì còn muốn ra đi?
Ngô Thiến Linh nằm ở trên giường, cầm chặt tay Đỗ Bái Thanh nói: “Cùng Tử Hàm hảo hảo ở chung, phải bao dung khiêm nhường lẫn nhau, đừng vì một chút chuyện nhỏ mà cãi nhau biết không?”
Ngô Thiến Linh giống như là nhắn nhủ di chúc cùng Đỗ Bái Thanh nói rất nhiều, những ngày này cho dù nàng không ôm oán bệnh viện không tốt, trong nội tâm vẫn cảm thấy lên bàn giải phẫu chẳng khác nào khóa nhập đường hoàng tuyền. Bất quá đã hoàn thành tâm nguyện, cũng không có gì tiếc nuối.
Cùng con dâu nói chuyện xong, Ngô Thiến Linh liền đem ánh mắt rơi vào trên người Tống Kiến Hổ, hơn hai mươi năm lão phu lão thê, muốn nói cũng không nhiều, Ngô Thiến Linh run rẩy nói: “Lão Tống, khoản nợ này, ta kiếp sau lại đến trả.”
Tống Kiến Hổ hốc mắt chua xót, trước mặt nở một cười, “Ngươi đây là nói cái gì vậy, đời này còn dài.”
Ngô Thiến Linh cũng chỉ là khẽ cười, trong nội tâm tức thì chua xót vô cùng. Tống Tử Hàm vừa từ bên ngoài tiến vào, chứng kiến Ngô Thiến Linh đang ngồi trên giường.
Ngô Thiến Linh vẫy vẫy cánh tay gầy chỉ còn da bọc xương, gọi Tống Tử Hàm đi qua.
Tống Tử Hàm đến gần, Ngô Thiến Linh nói: “Phải chăm sóc tốt lão bà ngươi, biết rõ không?”
Tống Tử Hàm cùng Đỗ Bái Thanh nhìn nhau, nhìn Ngô Thiến Linh khẽ gật đầu, sau đó lại nói: “Mẹ, ngươi đừng lo lắng, giải phẫu nhất định sẽ thành công.”
“Mẹ biết, mẹ không lo lắng.”
Ở một bên y tá tiểu thư nói, thời gian giải phẫu sắp tới rồi, phải vào phòng giải phẫu.
Người thân ở bên cạnh gia tránh sang hai bên, lại để cho y tá tiểu thư tới đẩy giường. Ra khỏi phòng bệnh, lại đi vào một lối đi, cuối cùng đẩy giường tiến vào phòng giải phẫu.
Theo cửa phòng giải phẫu đóng lại, dòng chữ trên cửa ghi ‘Giải phẫu đang tiến hành’ sáng lên, người nhà đứng bên ngoài cánh cửa, lẳng lặng cùng đợi kết quả.
Trải qua giải phẫu buồn chán kéo dài hàng giờ, phiến cửa đóng chặt mở ra, bác sĩ mệt mỏi trên mặt tràn ngập vẻ mừng rỡ, sau khi đi ra đối với người nhà nói: “Khối u đã cắt bỏ, giải phẫu phi thường thành công.”
Lúc này, người nhà đợi ở bên ngoài mới hoàn toàn yên tâm.
Ngô Thiến Linh 30 tiếng đồng hồ sau mới tỉnh lại. Tại bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian, mới có thể ra viện. Về sau còn phải tới bệnh viện làm kiểm tra định kỳ, ngăn ngừa khối u tái phát.
Đỗ Bái Thành đã hoàn thành bổn phận con dâu, chăm sóc Ngô Thiến Linh, trông nom việc nhà cùng với xử lý việc lớn việc nhỏ. Mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon mang đến cho Ngô Thiến Linh, khi công việc ở trường học không quá bận, liền đến bệnh viện cùng Ngô Thiến Linh tâm sự.
Tống Tử Hàm mỗi ngày vội vàng đi làm, bề bộn công tác xong cũng sẽ đến bệnh viện thăm Ngô Thiến Linh. Tại bệnh viện ở lại chừng một giờ, sau đó cùng Đỗ Bái Thanh ngồi xe về nhà.
Tống Tử Hàm đối với Đỗ Bái Thanh rất tốt, là một tận chức tận trách trượng phu.
Đỗ Bái Thanh ho khan đến lợi hại, cậu nửa đêm đi khắp mấy con phố, đến tận bệnh viện phụ cận mua cho nàng siro ngậm ho.
Cuối tuần được nghỉ. Đỗ Bái Thanh đi siêu thị mua thức ăn hoặc mua đồ, cậu luôn đi theo phía sau giúp xách túi.
Tống Tử Hàm mỗi tháng tiền lương đều là giao đến trên tay lão bà, sẽ không cắt xén một phần một hào.
Đỗ Bái Thanh ngẫu nhiên buổi tối muốn đi ký túc xá kiểm tra, Tống Tử Hàm đứng phía ngoài cổng trường chờ. Bên ngoài cổng G đại có một gốc cây bách niên hương nhãn, Tống Tử Hàm năm năm trước từng có một thời gian đứng dưới tàng cây chờ Hàn Triết Si.
Tại cửa ra vào đợi Đỗ Bái Thanh, Tống Tử Hàm hữu ý vô ý liền tránh đi cây hương nhãn.
Đợi đến lúc Đỗ Bái Thanh đi ra, sau đó cùng đi một đoạn đường về nhà.
Bác gái đại thẩm trong cư xá đều nói Tống Tử Hàm là người chồng tốt, đối với lão bà tốt vô cùng, đều nhanh đem lão bà sủng đến lên trời rồi. Mà Đỗ Bái Thanh với tư cách một người vừa kết hôn không lâu, cũng thành đối tượng mà phần đông phụ nữ đã kết hôn trong cư xá hâm mộ. Đôi khi cùng một vài bác gái tụ một chỗ nói chuyện phiếm, trên mặt sẽ luôn mang theo tươi cười.
Đỗ Bái Thanh hôm nay không có khẩu vị, ăn một chút đồ liền vội vàng rời phòng, chạy tới WC liền nôn.
Nhìn thấy loại tình huống này, Ngô Thiến Linh ngược lại thật cao hứng, trên mặt như có như không vui vẻ. Buông xuống chén, liền đi đập tay Tống Tử Hàm, “Nhanh, đi xem lão bà ngươi.”
Tống Tử Hàm cũng buông xuống chén, đi ra khỏi bàn ăn, đứng tại cửa phòng WC nhìn thấy Đỗ Bái Thanh nôn mửa, đi qua vuốt lưng của nàng, “Có phải chỗ nào không thoải mái?”
Đỗ Bái Thanh một bên mở nước rửa sạch, một bên lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”
Về tới trên bàn cơm, Ngô Thiến Linh đã xếp một đĩa đồ chua khai vị đặt ở trước mặt Bái Thanh, cười tủm tỉm nói: “Ăn nhiều đồ chua một chút, ăn hết sẽ thoải mái hơn.”
Đỗ Bái Thanh nhìn thoáng qua đồ chua cố ý vì nàng chuẩn bị, nhàn nhạt cười, “Cảm ơn mẹ.”
Người một nhà, trải qua bình bình đạm đạm sinh hoạt. Sau khi Ngô Thiến Linh ra viện, trong nhà cũng không có phát sinh cái đại sự gì, mỗi ngày đều là như thế này trôi qua.
Ngô Thiến Linh tìm Đỗ Bái Thanh nói chuyện, kéo tay Đỗ Bái Thanh ngồi ở trên ghế sofa, vội vàng hỏi: “Tháng trước có đến kì hay không?”
Đỗ Bái Thanh có chút thẹn thùng, nhẹ gật đầu.
“Vậy tháng này?”
Đỗ Bái Thanh lắc đầu, lập tức giải thích, “Bất quá cũng sắp đến rồi.”
Ngô Thiến Linh vẫn là tin tưởng chắc chắn Đỗ Bái Thanh nôn mửa là đã có hài tử, nhỏ giọng nói: “Ta xem tám phần là đã có, thử đi bệnh viện khám xem.”
Đỗ Bái Thanh lắc đầu, “Mẹ, không phải.”
“Chẳng lẽ nói, ngươi đã đi bệnh viện xem qua rồi hả?” Ngô Thiến Linh hỏi.
“Không có.”
“Được rồi, ngươi còn không có cho bác sĩ xem qua, làm sao lại biết không phải.” Ngô Thiến Linh cười cười, “Như vậy đi, đợi Tử Hàm có thời gian, bảo nó mang ngươi đi bệnh viện, để cho chúng ta cũng có cái tin tức.”
Đỗ Bái Thanh gian nan mở miệng, “Mẹ, tuyệt đối không phải.”
“Làm sao vậy?” Ngô Thiến Linh nhìn Đỗ Bái Thanh thẹn thùng, “Có phải có cái gì bí mật khó nói, nói cho mẹ nghe, mẹ giúp ngươi giải quyết.”
Đỗ Bái Thanh cắn môi dưới, giương mắt nhìn Ngô Thiến Linh, “Con… Con cùng…”
Ngô Thiến Linh đợi được có chút lo lắng, thập phần dứt khoát nói, “Đừng thẹn thùng, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, đều là người một nhà không phải sao.”
Đỗ Bái Thanh hai tay nắm chặt vạt áo, “Con cùng Tử Hàm… Còn, còn không có làm chuyện này.”
Ngô Thiến Linh mở to hai mắt, kết hôn đã gần nửa năm rồi, còn chưa có xảy ra qua chuyện này, mỗi ngày ngủ chung ở cái giường cũng chỉ là tinh khiết ngủ?
Khó trách Đỗ Bái Thanh một mực chắc chắn tuyệt đối không phải đã có hài tử.
Tống Tử Hàm là một trượng phu rất xứng chức, quan tâm tôn trọng thê tử của mình, đối với thê tử cẩn thận, có thể cho thê tử sự bảo vệ tốt nhất, nhưng là duy nhất không thể cho chính là tình yêu.
Bởi vì, chỉ có yêu là không thể tùy tùy tiện tiện.
Tống Tử Hàm thiếu nợ Đỗ Bái Thanh quá nhiều, có lẽ, cẩn thận chiếu cố chỉ là một loại phương thức trả nợ.
Đỗ Bái Thanh mặc một thân áo ngủ hơi mờ, là Ngô Thiến Linh đưa ra ý kiến. Đã xem nhiều phim truyền hình, Ngô Thiến Linh sử dụng một câu: Nam nhân không thể chống cự lại nữ nhân, bởi vì nam nhân đều là có nhu cầu sinh lý.
Đỗ Bái Thanh đổi kiện áo ngủ hơi mờ, xuyên thấu qua một tầng lụa trắng, có thể chứng kiến bên trong làn da như ẩn như hiện, tinh tế tỉ mỉ trơn nhẵn, bên trong đều không mặc gì, bộ vị trọng yếu cũng có thể xuyên thấu qua tầng sa mỏng thấy rõ ràng.
Hiển nhiên, mặc thành như vậy, là tấm thân xử nữ vẫn có vài phần thẹn thùng.
Tống Tử Hàm đang ngồi trước máy vi tính viết một bản báo cáo, ngày mai công ty họp phải dùng đến .
Đỗ Bái Thanh bưng một ly coffee đặt ở bên cạnh, Tống Tử Hàm nghiêng đầu xem nàng, nói một câu: “Cảm ơn.”
Hoàn toàn không có chú ý tới kiện áo ngủ xuyên thấu trên người nàng.
Đỗ Bái Thanh không có đi, mà là hỏi: “Anh có mệt hay không, em giúp anh bóp vai a.”
Nói xong liền đưa tay nắn vai, Tống Tử Hàm bưng lên coffee uống một ngụm, “Không cần, em đi nghỉ ngơi trước đi.”
Đỗ Bái Thanh ngừng động tác trên tay, sửng sờ ở sau lưng Tống Tử Hàm, Tống Tử Hàm con mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, hai tay tại trên bàn phím gõ.
Đỗ Bái Thanh cắn xuống môi, hạ quyết tâm, hai người là vợ chồng, kết hôn nửa năm còn không có có chạm qua đối phương quả thật có chút hoang đường, cứ như vậy bất chấp.
Nguyên bản hai tay đặt ở vai Tống Tử Hàm trượt ra đằng trước, hoàn tại trên cổ của cậu, từ phía sau ôm lấy Tống Tử Hàm. Tống Tử Hàm vẫn đang chuyên chú làm việc nhất thời giật mình, bên tai truyền đến thanh âm của Đỗ Bái Thanh, “Tử Hàm, mẹ nói… Nàng muốn ôm cháu trai.”
Tống Tử Hàm thân thể cứng ngắc, đã qua thật lâu, cậu mới chậm rãi mở miệng, “Anh đêm nay phải làm việc, em đi ngủ trước đi.”
Đỗ Bái Thanh lập tức thất vọng, buông lỏng ra hai tay, nhịn xuống ủy khuất, nhẹ nói một câu, “Vậy anh đừng làm việc quá sức, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tống Tử Hàm lên tiếng, Ân.
Đỗ Bái Thanh lên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại. Nàng được tất cả nữ tử đã kết hôn hâm mộ, thật ra không biết, nàng cũng hâm mộ người khác.
Một nữ nhân, rốt cuộc là phải gả cho một người tốt với mình nhưng không yêu mình, hay là gả cho một người bình thường nhưng lại yêu mình thì tốt?
Tống Tử Hàm trời vừa rạng sáng mới hoàn thành công tác, rửa mặt xong, nhẹ chân nhẹ tay lên giường, tại cạnh giường vén chăn lên nằm xuống. Vị trí ngủ cùng nữ tử cùng giường cách xa nhau đến mức có thể chứa một người ở giữa.
Đồng sàng dị mộng.
Tử Kinh hoa nở, nguyên lai, lại đến tháng mười rồi.
Nguyên lai, Hàn Triết Si ly khai đã hơn nửa năm.
Trên đường Tử Kinh ngẫu nhiên sẽ có một đôi sinh viên tình lữ, nữ hài chỉ vào trên cây hoa nói: “Em muốn hoa, giúp em hái xuống!”
Nam hài chỉ vào trên cây, “Là đóa hoa kia sao?”
Nữ hài gật đầu.
Nam hài kiễng mũi chân, duỗi dài cánh tay ngắt xuống một bông hoa Tử Kinh đẹp nhất, cài lên trên đầu nữ hài, nghiền ngẫm nói: “Em mang vào rất đẹp mắt.”
Nữ hài chu môi, “Anh đây là đang nói em quê mùa? !”
Sau đó, nam hài lại vẻ mặt vui vẻ mà giải thích cũng không phải ý tứ kia.
Tống Tử Hàm đứng tại dưới bóng cây nở đầy màu tím, ngẩn người, khẽ ngẩng đầu nhìn những bông hoa nở được sáng lạn, nhìn ong bướm tại đóa hoa đã nr rộ ngừng chân, nhìn gió đem lá xanh thổi vào nhau nghe xào xạc, nhìn cánh hoa màu tím rời khỏi đầu cành theo gió nhẹ rơi…
Bên người một chiếc xe đạp đi ngang qua, đạp vô cùng chậm, trên xe là hai cái thiếu niên trẻ tuổi, là hai cái thiếu niên yêu nhau. Một người tên là Hạ Minh Hiên, một người tên là Kiều Tử.
Ở phía trước đạp xe Hạ Minh Hiên nói: “Kiều Tử, mẹ của tớ mời cậu đến nhà ăn cơm.”
Đằng sau Kiều Tử cũng khẽ ngẩng đầu nhìn Tử Kinh hoa bay xuống, hỏi: “Lúc nào?”
“Hôm nay.” Hạ Minh Hiên cười, mang thêm vài phần tà khí, “Mẹ của tớ hiện tại mỗi ngày đều nhớ cậu, liền bắt tớ mang cậu về nhà.”
Kiều Tử ngồi ở phía sau không có lên tiếng, nhìn Tống Tử Hàm đứng dưới cây Tử Kinh hoa, vừa vặn, Tống Tử Hàm cũng đúng lúc nhìn bọn hắn, nhất thời bốn mắt chung đụng, Kiều Tử đối với cậu khẽ cười, trong không khí tựa như vô hình lưu lại.
Phía trước đạp xe Hạ Minh Hiên nói: “Kiều Tử, nếu không cậu đến nhà tớ ở đi, tránh khỏi mẹ tớ luôn nhớ cậu.”
Sau đó, Kiều Tử tại trên lưng người kia làm cái gì đó, Hạ Minh Hiên đang đạp xe đột nhiên phát ra một tiếng kêu rên, “Ah, Kiều Tử, đừng véo, đau!”
Nhìn đến đây, Tống Tử Hàm cũng khẽ cười.
Tuổi trẻ thật tốt, tuổi trẻ có thể yêu đương vô ưu vô lo, cùng người mình thích, làm chuyện mình thích.
Tống Tử Hàm ngồi nơi hẻo lánh của G đại, chỗ đó có một gốc cây Phượng Hoàng, dưới cây có chiếc ghế dựa, thật lâu thật lâu trước kia, đã từng có một nam hài rất đẹp mắt, ngồi ở chỗ này, ánh mắt lướt qua một đạo hàng rào, từ trên cao nhìn xuống sân bóng rổ phía dưới, tron trận bóng rổ, một nam sinh mặc bộ quần áo màu xanh da trời cứ như vậy đụng vào tầm mắt của hắn. Trên sân bóng người rất nhiều, trong mắt của hắn chỉ có cậu.
Năm đó, năm đó thời điểm hắn ngồi ở chỗ này, là đang nghĩ gì?
Tử Kinh hoa khai mở quá tươi đẹp, một cây rồi một hàng cây, đập vào mắt chính là màu tím, đau nhói đôi mắt ai?
Tử Kinh hoa khai mở, Tử Kinh hoa rơi, ngụ ý một năm lại qua.