"Ba vừa nói.... cô ấy ở nhà?" Lục Yến Tùng bắt trọng điểm dường như không mấy chính xác.
"Con bé ở nhà thì làm sao? Con cứ ở đó mà che đậy cho sự giả dối của mình đi. A Tùng, lời cần nói ba đã nói ngay từ đầu rồi, Vãn Tình không giống với đám ong bướm kia của con, con đừng tưởng rằng ai con cũng có thể chơi đùa được."
"Con biết rồi. Nếu ba không còn chuyện gì nữa thì nên nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừm." Lục Thánh Duy đáp một tiếng, hai cha con cũng không nói thêm gì nữa, lập tức cúp điện thoại.
.....
Ánh trắng khuya vô cùng yên tĩnh chiếu rọi vào phòng qua khung cửa sổ. Lục Yến Tùng biết rõ sự bồn chồn lan tràn trong tim là vì ai. Tay đặt trên lan can hết buông rồi lại siết, siết xong rồi lại buông. Cuối cùng có quyết định, quay người cầm lấy áo khoác tùy ý mặc vào người, rooif lấy chìa khóa vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Mục đích muốn đi đâu đã hết sức rõ ràng rồi, hoàn toàn không cần để anh suy nghĩ nhiều.
******
Vãn Tình nằm mãi vẫn không ngủ được. Hễ mỗi lần nhắm mắt lại thì luôn có một bóng dáng bay bổng trong đầu. Cô không muốn nhớ đến người đó, nhưng không thể khống chế được tình cảm của mình.
Cuối cùng, cô quyết định ngồi dậy, mở cửa phòng nhẹ nhàng đi ra ngoài. Ngôi nhà này thật sự rất lớn, còn được bảo phủ bởi màn đêm thăm thẳm, khiến nó càng thêm yên tĩnh sâu lắng.
Thấy hơi khát nên đi vào thang máy để xuống lầu bốn tìm nước uống. Rót nước xong cầm ly nước ra ngoài, mới vừa tắt đèn thì bỗng nghe thấy tiếng động nơi cửa. Cô giật mình, không kiềm được nắm chặt ly nước trong tay, hít sâu một hơi, cảnh giác hỏi: "Ai ở đó vậy?" Không có ai trả lời cô. Chẳng lẽ là trộm? Thường những khu nhà như thế này đều được bảo vệ rất nghiêm ngặt, trộm có muốn vào cũng rất khó. Nhưng không thể loại trừ những tên trộm chuyên nghiệp, chúng có đủ năng lực độp nhập vào dễ dàng.
Nghĩ như vậy, trong lòng càng bồn chồn khẩn trương hơn. Lấy can đảm bước hai bước đi tới nơi phát ra tiếng động. Liếm liếm môi rồi tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc là ai ở đó?"
"..." Nhưng vẫn không ai trả lời.
"Nếu không lên tiếng, tôi sẽ la lên đấy!" Vãn Tình hỏi mà môi lưỡi muốn dính vào nhau. Dứt khoát đi qua, tay run run lần mò tìm công tắc muốn bật đèn lên. Nhưng vừa mới chạm đến công tắc, còn chưa kịp ấn thì tay đã bị ai đó bắt lấy.
Lòng bàn tay nóng rực khiến cô giật mình đánh rơi ly nước xuống tấm thảm trải sàn. Cũng may tấm thảm đủ dày nên không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Còn chưa kịp định thần lại thì giây tiếp theo cả người đã bị bàn tay to kia kéo vào trong một cái ôm rắn chắc. Vòng tay mạnh mẽ, hơi thở quen thuộc còn mang theo mùi rượu khiến trái tim Vãn Tình đập mạnh.
"Lục Yến Tùng, là anh sao?" Thực ra cô đã có đáp án chắc chắn rồi. Sau khi biết là anh, trái tim căng thẳng của Vãn Tình mới được thả lỏng, nỗi sợ hãi vừa rồi biến mất sạch sẽ. Thế nhưng, thay vào đó là sự chua chát cuồn cuộn.
"Không phải tôi, vậy em tưởng ai?" Giọng anh vang lên trong đêm tối càng có vẻ trầm trầm sâu lắng.
Giọng nói thờ ơ như mang theo hương rượu ngây ngất khiến tim Vãn Tình đập rộn lên. Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt gian manh lóe lên tia sáng lấp lánh. Ánh mắt đó nhìn cô chằm chằm, ngược lại vô cùng chói mắt.
Vãn Tình quay mặt đi, liếm môi đẩy anh ra, "Anh mau buông tôi ra....."
"Đến nhà tôi làm gì?" Lục Yến Tùng chẵng những không buông, ngược lại còn ôm cô chặt hơn. Không ai hiểu anh lưu luyến những giây phút ở bên cô biết bao. Cô mặc áo ngủ có chất liệu tơ tằm mềm mại, trên người còn vương mùi sữa tắm thoang thoảng rất dễ chịu. Ôm cô trong vòng tay qua lớp áo ngủ mỏng manh nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp lẫn mượt mà của làn da cô.
Khi ôm cô vào lòng, Lục Yến Tùng mới phát hiện ra, cõi lòng xao động nóng nỏng bấy lâu nay của mình cho đến lúc này mới có chút ổn định lại.
Vãn Tình không trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi ngược lại: "Vậy còn anh? Sao lại về lúc này?" Nghe chú Lục nói anh đi nghỉ phép một tuần lận. Nhưng mới đi được mấy ngày thôi, sao trở về bất thình lình giữa đêm giữa hôm thế này?
"Đây là nhà của tôi, tôi muốn về lúc nào thì về." Lục Yến Tùng nheo mắt hạ thấp giọng thì thầm bên tai cô, "Vậy còn em, tại sao lại đến đây? Hơn nữa còn đến ngay đêm tôi về. Hay em tới đây là có ý đợi tôi?" Lời này anh chỉ nói cho hả dạ mà thôi.
Người phụ nữ không tim không phổi này, nói không xuất hiện là thật không xuất hiện ở trước mặt anh luôn. Anh xóa số điện thoại của mình, cô thật sự không gọi điện cho anh một cuộc nào.
Mà dù cho không xóa bỏ đi nữa, thì ngày trước cô cũng đâu có chủ động điện thoại cho anh bao giờ. Trừ phi những lúc có chuyện cần anh giúp đỡ. Lục Yến Tùng càng nghĩ càng cảm thấy nổi giận. Cuối cùng vẫn không nghĩ ra, vì sao lúc nào mình cũng bị lép vế trước người phụ nữ này!!!
.....
Lời lẽ tự đề cao mình thái quá của anh khiến Vẫn Tình muốn tức giận cũng không tức giận nổi, "Anh Lục này, anh có cảm thấy anh tâng bốc mình hơi quá rồi không?" Cô cúi đầu gỡ bàn tay đang giữ ở bên eo mình ra, "Anh mau buông tôi ra đi, tôi không muốn nhiều lời với anh."
Ánh mắt Lục Yến Tùng tối sầm lại. Anh không thích thái độ thời ơ muốn phủi sạch quan hệ với mình này của cô. Tay càng siết chặt hơn, không những không buông mà còn lùi về phía sau lấy thế để đè cô lên tường. Đôi mắt sáng rực giữa đêm tối nhìn chằm chằm vào cô.
"Không muốn nói nhiều với tôi, tránh ra tôi cho mau để ba tôi giới thiệu thằng khác cho em đúng không?"
Sau khi dần quen với bóng tối, Vãn Tình đã có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Lục Yến Tùng. Giờ phút này, khuôn mặt đó vô cùng tối tăm, có tức giận, còn có không cam lòng.
"Cảnh Vãn Tình, cô đã có bạn trai rồi mà còn nóng lòng muốn ba tôi giới thiệu thêm người khác nữa, rốt cuộc là cô thiếu đàn ông, hay cô vốn là người cưỡi lừa mà còn muốn tìm ngựa (*), muốn tìm đối tượng tốt hơn để nhanh chóng trở thành quý bà giàu có?" Từng câu từng chữ chất vấn còn mang theo sư cay độc và nhục nhã.
[* tương tự như bắt cá hai tay nhưng mang nghĩa tiêu cực hơn, nhìn núi này trông núi nọ]
Vãn Tình thấy như bị nghẹt thở, mắt ngân ngấn nước, nhưng sao cô có thể dễ dàng để mình yếu đuối trước mặt anh như vậy được?
Hít thở sâu, giương mắt nhìn thẳng vào anh, "Đó là chuyện của tôi, không liên quan tới anh."
"Tại sao lại không liên quan tới tôi? Nếu em thật sự thiếu đàn ông, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn em!" Chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh cô ở chung với người đàn ông khác, trong lòng Lục Yến Tùng càng như có lửa thiêu đốt. Lời nói ra cũng chẳng suy nghĩ cân nhắc.
Ngay sau đó anh bỗng chốc xốc áo ngủ cô lên, tay cũng thuận theo vạt áo dò tìm vào bên trong.
“Á...” Vãn Tình giật mình há miệng thốt lên, vội vàng bắt lấy cánh tay anh.
"Lục Yến Tùng, không được làm bậy! Cho dù tôi có thiếu đàn ông cũng không cần đến anh...." Cô hạ thấp giọng, khẽ quát. Rốt cuộc anh muốn làm gì chứ? Có biết đây là đâu hay không? Nếu lỡ có người xuống, thấy bọn họ như thế này thì còn ra thể thống gì nữa?
Lục Yến Tùng dễ dàng bắt lấy tay cô, giữ qua một bên, "Có lẽ em đã quên, cơ thể em....đó giờ chưa từng chối bỏ tôi...." Anh nói xong liền nghiêng mặt qua ngậm lấy vành tai trắng nõn của Vãn Tình.....
Da thịt vừa tiếp xúc với nhau, hai người đều giật thót người. Đã bao lâu rồi không có thân mật như vậy.....
Vãn Tình lập tức cuộn tròn nắm tay, cảm nhận được bàn tay của Lục Yến Tùng đang nắn bóp nơi đẫy đà của cô, hơn nữa còn khi nặng khi nhẹ mặc sức mà chơi đùa.
"Anh... Đừng như vậy..." Vãn Tình sợ hãi không thôi, nhưng hai tay đều bị anh kềm chế, không thể nào giãy ra được.
Sự từ chối vũng vẫy của cô như càng khích lệ Lục Yến Tùng hơn. Giọng nói mềm mại đủ làm rung động mỗi sợi dây thần kinh của anh.
Chậm rãi nhả ra vành tai đã đỏ ửng của cô, sau đó vươn lưỡi ra liếm láp khuôn mặt cuối cùng dừng trên đôi môi đỏ mọng.
Vãn Tình run run hàng mi, khoảng khắc đó cô thấy ngay cả hô hấp của mình cũng muốn ngừng lại. Người đàn ông này! Rốt cuộc muốn thế nào đây?
"Vãn Tình......" Anh không hôn sâu thêm nữa, chỉ kề môi mình gần sát môi cô. Đôi mắt sâu thẳm kia ẩn hiện trong bóng đêm không khác gì loài dã thú đang săn bắt con mồi.
Vãn Tình dồn dập thở dốc, giọng nói run rẩy, "Chúng ta dừng lại đi... được không?"
"Không được....." Lục Yến Tùng từ chối không cần nghĩ ngợi.
Nếu như anh có thể không nhung nhớ đến cô, nếu như anh có thể có tìm vui cùng những người phụ nữ khác, thì anh sẽ không cần suy nghĩ mà dừng lại ngay lập tức. Có điều, ông trời như cố tình trêu anh, anh không làm được.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Cô hơi mím môi, có thể qua đôi môi cảm nhận được rất rõ nhiệt độ cơ thể của anh. Cô ngập ngừng nói tiếp: "Không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao?"
Lục Yến Tùng một tay giữ chặt cô, một tay luồn vào trong áo. Bàn tay chậm rãi không ngần ngại vuốt ve da thịt trắng nõn mịn màng của cô, "Bởi vì tôi không quên được cơ thể của em."
Anh vẫn như vậy, trước giờ vẫn luôn bá đạo như vậy...
Vãn Tình dời môi ra phía sau một chút, ngửa đầu dựa vào vách tường tránh né anh để cố gắng duy trì lý trí của mình, "Nhưng tôi không muốn thân mật với anh. Hơn nữa, xưa nay anh đâu có thiếu phụ nữ, đàn bà đối với anh muốn bao nhiêu mà chẳng có chứ?" Chỉ có trong lòng Vãn Tình mới hiểu, khi nói ra lời đó, tim cô đau đớn đến mức nào. "Lục Yến Tùng, cầu xin anh... Anh tha cho tôi đi, được không? Chúng ta thật sự không hợp....."
Cô vừa dứt lời, anh cũng dừng lại hành động của mình. Rõ ràng xung quanh đều tối đen, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy sự bi thương trong đôi mắt ấy, tuy chỉ thoáng qua và ngay sau đó đã bị lửa giận thay thế. Nhưng cô vẫn có thể nhận định được, mình hoàn toàn không có nhìn nhầm, nghĩ vậy trái tim nhất thời căng thẳng. Chưa kịp suy nghĩ tận tường thì anh đã cúi đầu hung hăng cắn vào môi cô.
Anh cắn nhưng không dùng sức mấy, sau đó mơn man trên làn môi cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảnh Vãn Tình, em có biết không, tôi ghét nhất cảm giác chơi trò chơi mà không khống chế được trò chơi đó trong tay! Bắt đầu hay kết thúc, thích hợp hay không thích hợp, đều phải do tôi định đoạt!" Nói xong, không đợi Vãn Tình mở miệng anh lại nhào tới hung hăng bao phủ đôi môi cô.
Như thể trừng phạt cho lời cô nói, cũng như muốn tìm kiếm sự yên tâm cho mình, anh hôn cô tới tấp mãnh liệt, hôn như chưa bao giờ được hôn. Đầu lươi ướt át gấp gáp tiến vào khoang miệng cô.
Nhưng Vãn Tình không chịu mở miệng, cô không muốn để mặc cho anh tiếp tục làm càn như vậy.
Lần này, nếu để mặc cho anh ngang ngược được nước làm tới, vậy chắc chắc sẽ có lần sau, rồi lần sau nữa.
Sau vài ba lần bị cự tuyệt, Lục Yến Tùng mất hết kiên nhẫn, dứt khoát vươn tay lột luôn chiếc quần ngủ trên người cô xuống.
"Anh vừa thôi....Ưm..."
Thừa lúc cô phát cáu mở miệng, Lục Yến Tùng lập tức thực hiện ý đồ, đưa lưỡi mình vào miệng cô, dây dưa cùng lưỡi cô, không kiềm được tham lam bú mút như trẻ con.
Giống như, anh đã chờ mong đợi khoảnh khắc này rất lâu, rất lâu rồi.......
Quần ngủ bị anh kéo xuống qua mông, để lộ bờ mông tróng nón khiến Vãn Tình cảm thấy hơi lành lạnh.
Nhưng ngay sau đó, anh dùng một tay bao phủ lấy một bên, hơi nóng từ lòng bàn tay anh như dẫn nhiệt sang da thịt cô, nóng đến nổi khiến cô không nhịn được mà khẽ ngân nga ra tiếng.
Đây là giọng nói của cô sao? Rõ ràng muốn cự tuyệt anh, nhưng sao lại yếu ớt như bị hút hết sức lực thế này? Nào còn sự từ chối ban đầu nữa, có lẽ nên nói là đang mời mọc quyến rũ thì đúng hơn...
"Ngoan, lớn tiếng một chút....Tôi thích nghe tiếng rên rỉ của em..." Giọng khàn khàn Lục Yến Tùng nói chuyện thì thầm như ru.
Dời khỏi môi cô, vội vã hôn tới tấp vào cổ, vào xương đòn vai mảnh khảnh. Một tay nhấc mông cô lên, còn không an phận tiến vào giữa hai chân cô. Không đụng vào nơi mẫn cảm nhất của cô, mà xấu xa lượn lờ sờ soạng xung quanh bắp đùi mềm mại.
"Tôi xin anh, dừng lại đi..." Vãn Tình hoàn toàn không còn sức giãy giụa nữa, cánh tay mềm oặt bám lên vai anh, dựa sát vào người anh. Chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo mình không mất mặt mà trượt ngã.
"Nếu mẹ tôi hay chú Lục xuống đây...." Vãn Tình không thể nói tròn câu đầy đủ. Đôi mắt to trong suốt gần như khẩn cầu nhìn Lục Yến Tùng. Đôi mắt ầng ực nước trong bóng đêm càng khiến người ta động tình không dứt.
Tim Lục Yến Tùng đập càng mạnh hơn. Giờ phút này, ở nơi này... Anh đã rất rất rất muốn cô! Bất chấp tất cả mà muốn cô.
Đã bao lâu rồi anh chưa đụng vào cô. Không! Phải nói là anh đã quên mất bao nhiêu ngày rồi mình chưa chạm vào phụ nữ. Đã có vô số lần anh rất nhớ cô, nhớ từng hơi thở, da thịt mịn màng của cô, muốn tất cả những gì của cô đều chỉ thuộc về môi một mình anh. Nỗi nhớ nhung ấy dồn ép anh gần như phát điên lên, đến mức cơ thể anh cũng đớn đau, vắt kiệt máu nơi con tim anh...
Không phải anh không biết tìm thuốc giải ở đâu, cũng biết rõ ai mới là thần dược chưa bệnh cho mình, nhưng càng hiểu và biết rõ như vậy anh càng muốn đẩy cô ra xa hơn, "Cảnh Vãn Tình, tối nay tôi nhất định phải có em!" Anh thở hổn hển, giọng điệu vô cùng quả quyết.
Tính chiếm hữu mãnh liệt này của anh khiến tim Vãn Tình đập cực nhanh.
Anh ôm lấy Vãn Tình đi vào thang máy, trực tiếp lên thẳng tầng ba. Đèn trong tháng máy sáng choang, từ khuôn mặt ửng đỏ cùng quần áo ngủ lộn xộn của Vãn Tình anh nhìn không xót thứ nào.
Bộ đồ cô mặc là đồ ngủ của bà Lục, nó dán sát vào cơ thể cô, hiện rõ toàn bộ dáng người mảnh mai uyển chuyển của cô.
Nhất là, mái tóc lẫn quần áo đều lộn xộn cả lên, khiến cô có nét đẹp rất hoang dại, rất gợi cảm, tựa như hồ ly hút hồn người khác….
Lục Yến Tùng nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, nhìn đến mức khiến cô không được tự nhiên co người lại trong góc.
Cô ngước đầu nhìn thấy con số '3' liền hỏi: "Anh... muốn dẫn tôi đi đâu?"
Lục Yến Tùng không trả lời. Nhưng đột nhiên anh sấn tới gần cô, cô kinh ngạc trố mắt nhìn anh ôm lấy ót mình, một lần đói khát hôn lên môi cô.
Đầu óc Vãn Tình bỗng chốc trống rỗng. Bị anh hôn đến không còn biết gì giữa không gian sáng rực này, cả hai đều có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của nhau, hô hấp cũng thấp thoáng vây quanh hai người.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc, chuyên chú của anh, dường như cũng trong khoảnh khắc đó, Vãn Tình đã thật sự cho rằng Lục Yến Tùng cũng có tình cảm với mình. Ít nhất, giờ phút này, trong mắt anh chỉ có sự tồn tại của cô…
"Ba vừa nói.... cô ấy ở nhà?" Lục Yến Tùng bắt trọng điểm dường như không mấy chính xác.
"Con bé ở nhà thì làm sao? Con cứ ở đó mà che đậy cho sự giả dối của mình đi. A Tùng, lời cần nói ba đã nói ngay từ đầu rồi, Vãn Tình không giống với đám ong bướm kia của con, con đừng tưởng rằng ai con cũng có thể chơi đùa được."
"Con biết rồi. Nếu ba không còn chuyện gì nữa thì nên nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừm." Lục Thánh Duy đáp một tiếng, hai cha con cũng không nói thêm gì nữa, lập tức cúp điện thoại.
.....
Ánh trắng khuya vô cùng yên tĩnh chiếu rọi vào phòng qua khung cửa sổ. Lục Yến Tùng biết rõ sự bồn chồn lan tràn trong tim là vì ai. Tay đặt trên lan can hết buông rồi lại siết, siết xong rồi lại buông. Cuối cùng có quyết định, quay người cầm lấy áo khoác tùy ý mặc vào người, rooif lấy chìa khóa vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Mục đích muốn đi đâu đã hết sức rõ ràng rồi, hoàn toàn không cần để anh suy nghĩ nhiều.
******
Vãn Tình nằm mãi vẫn không ngủ được. Hễ mỗi lần nhắm mắt lại thì luôn có một bóng dáng bay bổng trong đầu. Cô không muốn nhớ đến người đó, nhưng không thể khống chế được tình cảm của mình.
Cuối cùng, cô quyết định ngồi dậy, mở cửa phòng nhẹ nhàng đi ra ngoài. Ngôi nhà này thật sự rất lớn, còn được bảo phủ bởi màn đêm thăm thẳm, khiến nó càng thêm yên tĩnh sâu lắng.
Thấy hơi khát nên đi vào thang máy để xuống lầu bốn tìm nước uống. Rót nước xong cầm ly nước ra ngoài, mới vừa tắt đèn thì bỗng nghe thấy tiếng động nơi cửa. Cô giật mình, không kiềm được nắm chặt ly nước trong tay, hít sâu một hơi, cảnh giác hỏi: "Ai ở đó vậy?" Không có ai trả lời cô. Chẳng lẽ là trộm? Thường những khu nhà như thế này đều được bảo vệ rất nghiêm ngặt, trộm có muốn vào cũng rất khó. Nhưng không thể loại trừ những tên trộm chuyên nghiệp, chúng có đủ năng lực độp nhập vào dễ dàng.
Nghĩ như vậy, trong lòng càng bồn chồn khẩn trương hơn. Lấy can đảm bước hai bước đi tới nơi phát ra tiếng động. Liếm liếm môi rồi tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc là ai ở đó?"
"..." Nhưng vẫn không ai trả lời.
"Nếu không lên tiếng, tôi sẽ la lên đấy!" Vãn Tình hỏi mà môi lưỡi muốn dính vào nhau. Dứt khoát đi qua, tay run run lần mò tìm công tắc muốn bật đèn lên. Nhưng vừa mới chạm đến công tắc, còn chưa kịp ấn thì tay đã bị ai đó bắt lấy.
Lòng bàn tay nóng rực khiến cô giật mình đánh rơi ly nước xuống tấm thảm trải sàn. Cũng may tấm thảm đủ dày nên không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Còn chưa kịp định thần lại thì giây tiếp theo cả người đã bị bàn tay to kia kéo vào trong một cái ôm rắn chắc. Vòng tay mạnh mẽ, hơi thở quen thuộc còn mang theo mùi rượu khiến trái tim Vãn Tình đập mạnh.
"Lục Yến Tùng, là anh sao?" Thực ra cô đã có đáp án chắc chắn rồi. Sau khi biết là anh, trái tim căng thẳng của Vãn Tình mới được thả lỏng, nỗi sợ hãi vừa rồi biến mất sạch sẽ. Thế nhưng, thay vào đó là sự chua chát cuồn cuộn.
"Không phải tôi, vậy em tưởng ai?" Giọng anh vang lên trong đêm tối càng có vẻ trầm trầm sâu lắng.
Giọng nói thờ ơ như mang theo hương rượu ngây ngất khiến tim Vãn Tình đập rộn lên. Trong bóng tối, chỉ có đôi mắt gian manh lóe lên tia sáng lấp lánh. Ánh mắt đó nhìn cô chằm chằm, ngược lại vô cùng chói mắt.
Vãn Tình quay mặt đi, liếm môi đẩy anh ra, "Anh mau buông tôi ra....."
"Đến nhà tôi làm gì?" Lục Yến Tùng chẵng những không buông, ngược lại còn ôm cô chặt hơn. Không ai hiểu anh lưu luyến những giây phút ở bên cô biết bao. Cô mặc áo ngủ có chất liệu tơ tằm mềm mại, trên người còn vương mùi sữa tắm thoang thoảng rất dễ chịu. Ôm cô trong vòng tay qua lớp áo ngủ mỏng manh nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp lẫn mượt mà của làn da cô.Khi ôm cô vào lòng, Lục Yến Tùng mới phát hiện ra, cõi lòng xao động nóng nỏng bấy lâu nay của mình cho đến lúc này mới có chút ổn định lại.
Vãn Tình không trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi ngược lại: "Vậy còn anh? Sao lại về lúc này?" Nghe chú Lục nói anh đi nghỉ phép một tuần lận. Nhưng mới đi được mấy ngày thôi, sao trở về bất thình lình giữa đêm giữa hôm thế này?
"Đây là nhà của tôi, tôi muốn về lúc nào thì về." Lục Yến Tùng nheo mắt hạ thấp giọng thì thầm bên tai cô, "Vậy còn em, tại sao lại đến đây? Hơn nữa còn đến ngay đêm tôi về. Hay em tới đây là có ý đợi tôi?" Lời này anh chỉ nói cho hả dạ mà thôi.
Người phụ nữ không tim không phổi này, nói không xuất hiện là thật không xuất hiện ở trước mặt anh luôn. Anh xóa số điện thoại của mình, cô thật sự không gọi điện cho anh một cuộc nào.
Mà dù cho không xóa bỏ đi nữa, thì ngày trước cô cũng đâu có chủ động điện thoại cho anh bao giờ. Trừ phi những lúc có chuyện cần anh giúp đỡ. Lục Yến Tùng càng nghĩ càng cảm thấy nổi giận. Cuối cùng vẫn không nghĩ ra, vì sao lúc nào mình cũng bị lép vế trước người phụ nữ này!!!
.....
Lời lẽ tự đề cao mình thái quá của anh khiến Vẫn Tình muốn tức giận cũng không tức giận nổi, "Anh Lục này, anh có cảm thấy anh tâng bốc mình hơi quá rồi không?" Cô cúi đầu gỡ bàn tay đang giữ ở bên eo mình ra, "Anh mau buông tôi ra đi, tôi không muốn nhiều lời với anh."
Ánh mắt Lục Yến Tùng tối sầm lại. Anh không thích thái độ thời ơ muốn phủi sạch quan hệ với mình này của cô. Tay càng siết chặt hơn, không những không buông mà còn lùi về phía sau lấy thế để đè cô lên tường. Đôi mắt sáng rực giữa đêm tối nhìn chằm chằm vào cô.
"Không muốn nói nhiều với tôi, tránh ra tôi cho mau để ba tôi giới thiệu thằng khác cho em đúng không?"
Sau khi dần quen với bóng tối, Vãn Tình đã có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Lục Yến Tùng. Giờ phút này, khuôn mặt đó vô cùng tối tăm, có tức giận, còn có không cam lòng.
"Cảnh Vãn Tình, cô đã có bạn trai rồi mà còn nóng lòng muốn ba tôi giới thiệu thêm người khác nữa, rốt cuộc là cô thiếu đàn ông, hay cô vốn là người cưỡi lừa mà còn muốn tìm ngựa (*), muốn tìm đối tượng tốt hơn để nhanh chóng trở thành quý bà giàu có?" Từng câu từng chữ chất vấn còn mang theo sư cay độc và nhục nhã.
[* tương tự như bắt cá hai tay nhưng mang nghĩa tiêu cực hơn, nhìn núi này trông núi nọ]
Vãn Tình thấy như bị nghẹt thở, mắt ngân ngấn nước, nhưng sao cô có thể dễ dàng để mình yếu đuối trước mặt anh như vậy được?
Hít thở sâu, giương mắt nhìn thẳng vào anh, "Đó là chuyện của tôi, không liên quan tới anh."
"Tại sao lại không liên quan tới tôi? Nếu em thật sự thiếu đàn ông, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn em!" Chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh cô ở chung với người đàn ông khác, trong lòng Lục Yến Tùng càng như có lửa thiêu đốt. Lời nói ra cũng chẳng suy nghĩ cân nhắc.
Ngay sau đó anh bỗng chốc xốc áo ngủ cô lên, tay cũng thuận theo vạt áo dò tìm vào bên trong.
“Á...” Vãn Tình giật mình há miệng thốt lên, vội vàng bắt lấy cánh tay anh.
"Lục Yến Tùng, không được làm bậy! Cho dù tôi có thiếu đàn ông cũng không cần đến anh...." Cô hạ thấp giọng, khẽ quát. Rốt cuộc anh muốn làm gì chứ? Có biết đây là đâu hay không? Nếu lỡ có người xuống, thấy bọn họ như thế này thì còn ra thể thống gì nữa?
Lục Yến Tùng dễ dàng bắt lấy tay cô, giữ qua một bên, "Có lẽ em đã quên, cơ thể em....đó giờ chưa từng chối bỏ tôi...." Anh nói xong liền nghiêng mặt qua ngậm lấy vành tai trắng nõn của Vãn Tình.....
Da thịt vừa tiếp xúc với nhau, hai người đều giật thót người. Đã bao lâu rồi không có thân mật như vậy.....
Vãn Tình lập tức cuộn tròn nắm tay, cảm nhận được bàn tay của Lục Yến Tùng đang nắn bóp nơi đẫy đà của cô, hơn nữa còn khi nặng khi nhẹ mặc sức mà chơi đùa.
"Anh... Đừng như vậy..." Vãn Tình sợ hãi không thôi, nhưng hai tay đều bị anh kềm chế, không thể nào giãy ra được.
Sự từ chối vũng vẫy của cô như càng khích lệ Lục Yến Tùng hơn. Giọng nói mềm mại đủ làm rung động mỗi sợi dây thần kinh của anh.
Chậm rãi nhả ra vành tai đã đỏ ửng của cô, sau đó vươn lưỡi ra liếm láp khuôn mặt cuối cùng dừng trên đôi môi đỏ mọng.
Vãn Tình run run hàng mi, khoảng khắc đó cô thấy ngay cả hô hấp của mình cũng muốn ngừng lại. Người đàn ông này! Rốt cuộc muốn thế nào đây?
"Vãn Tình......" Anh không hôn sâu thêm nữa, chỉ kề môi mình gần sát môi cô. Đôi mắt sâu thẳm kia ẩn hiện trong bóng đêm không khác gì loài dã thú đang săn bắt con mồi.
Vãn Tình dồn dập thở dốc, giọng nói run rẩy, "Chúng ta dừng lại đi... được không?"
"Không được....." Lục Yến Tùng từ chối không cần nghĩ ngợi.
Nếu như anh có thể không nhung nhớ đến cô, nếu như anh có thể có tìm vui cùng những người phụ nữ khác, thì anh sẽ không cần suy nghĩ mà dừng lại ngay lập tức. Có điều, ông trời như cố tình trêu anh, anh không làm được.
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Cô hơi mím môi, có thể qua đôi môi cảm nhận được rất rõ nhiệt độ cơ thể của anh. Cô ngập ngừng nói tiếp: "Không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao?"
Lục Yến Tùng một tay giữ chặt cô, một tay luồn vào trong áo. Bàn tay chậm rãi không ngần ngại vuốt ve da thịt trắng nõn mịn màng của cô, "Bởi vì tôi không quên được cơ thể của em."
Anh vẫn như vậy, trước giờ vẫn luôn bá đạo như vậy...
Vãn Tình dời môi ra phía sau một chút, ngửa đầu dựa vào vách tường tránh né anh để cố gắng duy trì lý trí của mình, "Nhưng tôi không muốn thân mật với anh. Hơn nữa, xưa nay anh đâu có thiếu phụ nữ, đàn bà đối với anh muốn bao nhiêu mà chẳng có chứ?" Chỉ có trong lòng Vãn Tình mới hiểu, khi nói ra lời đó, tim cô đau đớn đến mức nào. "Lục Yến Tùng, cầu xin anh... Anh tha cho tôi đi, được không? Chúng ta thật sự không hợp....."
Cô vừa dứt lời, anh cũng dừng lại hành động của mình. Rõ ràng xung quanh đều tối đen, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy sự bi thương trong đôi mắt ấy, tuy chỉ thoáng qua và ngay sau đó đã bị lửa giận thay thế. Nhưng cô vẫn có thể nhận định được, mình hoàn toàn không có nhìn nhầm, nghĩ vậy trái tim nhất thời căng thẳng. Chưa kịp suy nghĩ tận tường thì anh đã cúi đầu hung hăng cắn vào môi cô.
Anh cắn nhưng không dùng sức mấy, sau đó mơn man trên làn môi cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảnh Vãn Tình, em có biết không, tôi ghét nhất cảm giác chơi trò chơi mà không khống chế được trò chơi đó trong tay! Bắt đầu hay kết thúc, thích hợp hay không thích hợp, đều phải do tôi định đoạt!" Nói xong, không đợi Vãn Tình mở miệng anh lại nhào tới hung hăng bao phủ đôi môi cô.
Như thể trừng phạt cho lời cô nói, cũng như muốn tìm kiếm sự yên tâm cho mình, anh hôn cô tới tấp mãnh liệt, hôn như chưa bao giờ được hôn. Đầu lươi ướt át gấp gáp tiến vào khoang miệng cô.
Nhưng Vãn Tình không chịu mở miệng, cô không muốn để mặc cho anh tiếp tục làm càn như vậy.
Lần này, nếu để mặc cho anh ngang ngược được nước làm tới, vậy chắc chắc sẽ có lần sau, rồi lần sau nữa.
Sau vài ba lần bị cự tuyệt, Lục Yến Tùng mất hết kiên nhẫn, dứt khoát vươn tay lột luôn chiếc quần ngủ trên người cô xuống.
"Anh vừa thôi....Ưm..."
Thừa lúc cô phát cáu mở miệng, Lục Yến Tùng lập tức thực hiện ý đồ, đưa lưỡi mình vào miệng cô, dây dưa cùng lưỡi cô, không kiềm được tham lam bú mút như trẻ con.
Giống như, anh đã chờ mong đợi khoảnh khắc này rất lâu, rất lâu rồi.......
Quần ngủ bị anh kéo xuống qua mông, để lộ bờ mông tróng nón khiến Vãn Tình cảm thấy hơi lành lạnh.
Nhưng ngay sau đó, anh dùng một tay bao phủ lấy một bên, hơi nóng từ lòng bàn tay anh như dẫn nhiệt sang da thịt cô, nóng đến nổi khiến cô không nhịn được mà khẽ ngân nga ra tiếng.
Đây là giọng nói của cô sao? Rõ ràng muốn cự tuyệt anh, nhưng sao lại yếu ớt như bị hút hết sức lực thế này? Nào còn sự từ chối ban đầu nữa, có lẽ nên nói là đang mời mọc quyến rũ thì đúng hơn...
"Ngoan, lớn tiếng một chút....Tôi thích nghe tiếng rên rỉ của em..." Giọng khàn khàn Lục Yến Tùng nói chuyện thì thầm như ru.
Dời khỏi môi cô, vội vã hôn tới tấp vào cổ, vào xương đòn vai mảnh khảnh. Một tay nhấc mông cô lên, còn không an phận tiến vào giữa hai chân cô. Không đụng vào nơi mẫn cảm nhất của cô, mà xấu xa lượn lờ sờ soạng xung quanh bắp đùi mềm mại.
"Tôi xin anh, dừng lại đi..." Vãn Tình hoàn toàn không còn sức giãy giụa nữa, cánh tay mềm oặt bám lên vai anh, dựa sát vào người anh. Chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo mình không mất mặt mà trượt ngã.
"Nếu mẹ tôi hay chú Lục xuống đây...." Vãn Tình không thể nói tròn câu đầy đủ. Đôi mắt to trong suốt gần như khẩn cầu nhìn Lục Yến Tùng. Đôi mắt ầng ực nước trong bóng đêm càng khiến người ta động tình không dứt.
Tim Lục Yến Tùng đập càng mạnh hơn. Giờ phút này, ở nơi này... Anh đã rất rất rất muốn cô! Bất chấp tất cả mà muốn cô.
Đã bao lâu rồi anh chưa đụng vào cô. Không! Phải nói là anh đã quên mất bao nhiêu ngày rồi mình chưa chạm vào phụ nữ. Đã có vô số lần anh rất nhớ cô, nhớ từng hơi thở, da thịt mịn màng của cô, muốn tất cả những gì của cô đều chỉ thuộc về môi một mình anh. Nỗi nhớ nhung ấy dồn ép anh gần như phát điên lên, đến mức cơ thể anh cũng đớn đau, vắt kiệt máu nơi con tim anh...
Không phải anh không biết tìm thuốc giải ở đâu, cũng biết rõ ai mới là thần dược chưa bệnh cho mình, nhưng càng hiểu và biết rõ như vậy anh càng muốn đẩy cô ra xa hơn, "Cảnh Vãn Tình, tối nay tôi nhất định phải có em!" Anh thở hổn hển, giọng điệu vô cùng quả quyết.
Tính chiếm hữu mãnh liệt này của anh khiến tim Vãn Tình đập cực nhanh.
Anh ôm lấy Vãn Tình đi vào thang máy, trực tiếp lên thẳng tầng ba. Đèn trong tháng máy sáng choang, từ khuôn mặt ửng đỏ cùng quần áo ngủ lộn xộn của Vãn Tình anh nhìn không xót thứ nào.
Bộ đồ cô mặc là đồ ngủ của bà Lục, nó dán sát vào cơ thể cô, hiện rõ toàn bộ dáng người mảnh mai uyển chuyển của cô.
Nhất là, mái tóc lẫn quần áo đều lộn xộn cả lên, khiến cô có nét đẹp rất hoang dại, rất gợi cảm, tựa như hồ ly hút hồn người khác….
Lục Yến Tùng nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, nhìn đến mức khiến cô không được tự nhiên co người lại trong góc.
Cô ngước đầu nhìn thấy con số '3' liền hỏi: "Anh... muốn dẫn tôi đi đâu?"
Lục Yến Tùng không trả lời. Nhưng đột nhiên anh sấn tới gần cô, cô kinh ngạc trố mắt nhìn anh ôm lấy ót mình, một lần đói khát hôn lên môi cô.
Đầu óc Vãn Tình bỗng chốc trống rỗng. Bị anh hôn đến không còn biết gì giữa không gian sáng rực này, cả hai đều có thể nhìn thấy rõ biểu cảm của nhau, hô hấp cũng thấp thoáng vây quanh hai người.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc, chuyên chú của anh, dường như cũng trong khoảnh khắc đó, Vãn Tình đã thật sự cho rằng Lục Yến Tùng cũng có tình cảm với mình. Ít nhất, giờ phút này, trong mắt anh chỉ có sự tồn tại của cô…