Lời của Mạc Kỳ Kỳ khiến sắc mặt Lục Yến Tùng trầm xuống. Đôi môi mỏng mím lại sắp thành đường ngang. Sắc mặt tối đen khiến người ta nhìn không thấu rốt cuộc lúc này anh đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ là, tầm mắt kia từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm về phía bóng dáng đỏ rực nào đó trong sàn nhảy.
Chết tiệt! Bọn họ đang nói gì với nhau? Có cần biểu hiện thân mật, vui vẻ như vậy không?
….
"Thì ra cô và Lục tổng có quan hệ như vậy." Sau khi người đàn ông nho nhã biết được quan hệ giữa cô và Lục Thánh Duy, vẫn không có biểu hiện nào tỏ ra khinh thường Vãn Tĩnh.
Vãn Tình cười nói, "Đúng vậy. Cho nên tôi vốn không phải là công chúa gì đó như lời anh nói."
"Không, cô hiểu lầm rồi." Đối phương cười giải thích, "Tôi nói cô là công chúa không phải vì gia thế của cô, mà là cảm giác của cô cho tôi."
Vãn Tình ngượng ngùng cười khẽ, còn chưa kịp nói thêm gì đã bị một bóng đen từ phía sau bao vây cô lại.
"Xin lỗi, đã quấy rầy." Giọng nói lạnh băng kia cô còn lạ gì nữa.
Kinh ngạc quay đầu lại, điệu nhảy cũng bị cắt ngang. Tay cô bị Lục Yến Tùng ngang ngược tách ra khỏi bàn tay người của người đàn ông kia.
"Anh Lục!" Đối phương bị đoạt mất bạn gái, khẽ nhíu mày.
Lục Yến Tùng coi như không nhìn thấy, một tay đút vào túi quần, một tay kéo Vãn Tình, mặt không chút biểu cảm đi ra khỏi sàn nhảy. Bước đi vững vàng, không nhanh không chậm.
Tầm mắt mọi người đều tập trung về cảnh tượng bất ngờ xảy ra này, thế nhưng anh vẫn tỉnh bơ thờ ơ coi như không có chuyện gì xảy ra, từ đầu đến cuối không buông tay Vãn Tình.
"Lục Yến Tùng, anh làm gì vậy?" Vãn Tình hạ giọng thốt lên.
Bị tầm mắt của mọi người nhìn sang, cô cảm thấy như đang có nhiều mũi nhọn chĩa thẳng vào sau lưng mình. Anh không giống một Lục Yến Tùng thích làm càn như vậy, dù làm cái gì chỉ đều dựa vào sở thích của mình.
"Tốt nhất em nên ngậm miệng lại!" Lục Yến Tùng chỉ phun ra mấy chữ này. Sắc mặt giống như muốn lấy mạng người ta.
"Anh đừng ấu trĩ nữa! Buông tôi ra, tôi không muốn đi theo anh!" Vãn Tình lạnh lùng nói.
Vừa rồi cô đã quyết định phải phân rõ ranh giới với Lục Yến Tùng. Cho dù lần này anh dây dưa thế nào đi nữa!
Bước chân của Lục Yến Tùng khựng lại, sau đó đột nhiên xoay người.
Vãn Tình trở tay không kịp, cả người chúi về phía trước cắm đầu ngã vào lòng anh. Cô giật mình vội vàng lui về phía sau một bước, Lục Yến Tùng lại dùng một tay ôm chặt lấy eo cô, không cho phép cô rời đi nửa bước.
Ánh mắt đó, như tia sáng lóe lên giữa bóng đêm, nhìn chằm chằm vào Vãn Tình khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông này....Quá nguy hiểm!!
"Lục Yến Tùng, anh mau buông tay tôi ra! Mẹ và chú Lục đều ở đây, anh dám làm xằng làm bậy, tôi....."
"Tôi cứ muốn làm xằng làm bậy đấy!" Lục Yến Tùng lập tức cắt ngang lời cô.
Bàn tay to lớn thoáng chốc bưng lấy cái ót của cô để cô tới gần mình hơn. Sau đó anh phủ môi mình lên môi cô...
Mọi người đồng loạt ồ lên.
Vợ chồng họ Lục giương mắt nhìn nhau. Hiển nhiên, hai người cũng không ngờ trong bữa tiệc sẽ phát sinh cảnh tượng này.
"Cái... thằng A Tùng chết tiệt này! Tôi không dạy dỗ nó thích đáng thì không được mà!" Lục Thánh Duy nổi giận hầm hầm đi về phía trước.
Bà Lục vội vàng giữ ông lại, "Đừng. Đừng tức giận với bọn nhỏ."
"Tôi có thể không nổi giận sao? Trước mặt công chúng tuyên bố Vãn Tình là bạn gái nó, sau đó dẫn thêm người khác về nhà cũng là nó. Bây giờ còn dám ở trước mặt mọi người làm ra chuyện như vậy, rốt cuộc nó muốn thế nào đây? Một cô gái ngoan ngoãn, xinh đẹp như Vãn Tình, vậy mà bị nó hủy hoại hết danh dự rồi!" Lục Thánh Duy càng nói càng thêm tức giận. Ông quả thực không có cách nào để ăn nói với vợ mình.
So với sự tức giận của chồng, thì bà Lục bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bà trấn an vỗ vỗ tay chồng. "Anh đó, đợi một chút đi, đừng sốt ruột. Em nhận ra được Vãn Tình thật ra cũng rất thích A Tùng. Còn A Tùng nếu như không thích Vãn Tình, thì sao nó lại nhiều lần đổi ý? Anh còn không hiểu con trai mình sao?"
Lục Thánh Duy nhìn vợ, "Ý em là....."
"Đừng thấy A Tùng trưởng thành mà lầm, thật ra tính tình nó vẫn còn rất trẻ con. Hiện giờ nó chưa phận định rõ được tình cảm của mình nên mới thất thường như vậy. Đây cũng coi như là một bài học trong tình yêu đi. Hơn nữa, dù gì thì em vẫn còn là cái gai trong lòng A Tùng, nó cần phải nhổ bỏ cái gai này đi thì mới có thể thoải mái yêu Vãn Tình, mới khiến nó cảm thấy không phản bội mẹ mình, đây là việc rất cần dũng khí đấy."
"Vậy.... Theo em thì, phận làm cha mẹ như chúng ta nên làm gì bây giờ? Nên cho hai đứa nó một vài lời khuyên, đừng tiếp tục hành hạ nhau nữa, cũng đừng tự giày vò mình nữa sao?"
Bà Lục dịu dàng cười lắc đầu.
"Chúng ta cứ để tự nhiên đi, đừng khiến chúng bị áp lực là được. Mấy chuyện yêu đương của bọn trẻ, người đứng ngoài như chúng ta không nên nhúng tay vào. Cùng lắm thì, nếu lúc nào đó bọn chúng quá u mê thì khi ấy chúng ta chỉ điểm cho chúng một chút là được. Làm vậy cũng khiến hai đứa nó cũng như chúng ta có thời gian vui vẻ."
Lục Thánh Duy trầm ngâm một lúc, sau đó cũng cảm thấy lời vợ mình nói rấ tcó lý.
"Cũng chỉ có em suy nghĩ chu đáo. Vậy thì... chúng ta tiếp tục khiêu vũ chứ?" Lục Thánh Duy nhướng mày, đưa tay ra mời.
Bà Lục nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay chồng mình, gật đầu cười, "Đương nhiên, nếu không sẽ rất phụ lòng của những khúc nhạc mỹ lệ này." (cô chú này già mà tình cảm ớn ăn :D)
….
Vãn Tình không ngờ Lục Yến Tùng lại hôn cô giữa đám đông như vậy, cô giãy hai lần vẫn không thể thoát ra được. Cô càng giãy anh càng hôn sâu hơn, càng lúc càng điên cuồng hơn. Hôn mãi đến khi cánh môi của cô sưng đỏ lên, anh mới buông cô ra. Đôi mắt kia gần như bốc cháy hận ý, nặng nề nhìn chằm chằm vào cô.
"Cảnh Vãn Tình, em có biết có nhiều lúc tôi rất hận em hay không!" Lời của anh, từng chữ từng chữ nói ra vô cùng nặng nề.
Giống như một tảng đá nện vào tim Vãn Tình. Chóp mũi ê ẩm, gần như rơi lệ, "Những lời này nên để tôi nói mới đúng. Tôi không chỉ nhiều lúc, mà hầu như không có giây phút nào là không hận anh!" Hận anh tàn nhẫn ném từng viên đá vào tim khiến lòng cô dậy sóng, sau khi tạo nên từng gợn sóng, rồi lại làm như không có chuyện gì xảy ra, xoay người rời đi. Trái tim lăn tăn sóng vỗ khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại thì anh lần nữa quay trở lại làm xáo trộn nó lên.
Tóm lại, bất kỳ quyết định nào của anh cũng khiến cô không dễ chịu!
Một tay Lục Yến Tùng giữ chặt sau gáy cô, chống trán mình lên trán cô.
“Em dựa vào đâu để hận tôi? Cảnh Vãn Tình, nếu không vì em, tôi sẽ chẳng thay đổi thành một con người thất thường đến ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy chán ghét mình! Nếu không vì em, tôi vẫn mãi là một Lục Yến Tùng phóng khoáng lưu luyến giữa ngàn hoa, thích thì chơi, không thích thì tiện tay vứt bỏ! Nếu không vì em, tôi sẽ không bao giờ rơi vào hoản cảnh suốt ngày tự tra tấn con tim mình, sẽ không biết cái gì là đau đớn khổ sở! Những đớn đâu đó, tất cả đều do chính em mang đến cho tôi!"
Lời anh nói khiến trái tim Vãn Tình căng lên như dây cung.
Cô... Đang nghe lầm sao? Nước mắt bỗng chốc chảy dài ra từ trong hốc mắt. Ngăn cách bởi dòng lệ, cô mơ hồ nhìn anh, "Lục Yến Tùng, anh nói như vậy là rất không công bằng! Ngay từ đầu, chính anh là người xông vào thế giới của tôi trước... Nếu anh không bá đạo như vậy, không nói lý lẽ như vậy, chúng ta căn bản ngay cả cơ hội quen biết nhau cũng không có..."
"Nếu biết hôm nay tôi khổ sở thế này, tôi chẳng thà trước kia sẽ lựa chọn chưa từng quen biết em!" Đáy máy Lục Yến Tùng như đang tuôn trào sóng dữ.
Đúng vậy! Chính Cảnh Vãn Tình cô đã khiến anh không còn là một Lục Yến Tùng của ngày xưa nữa, không còn phóng đãng, không còn kiêu ngạo, không còn vô tình nữa! Trở thành một con người hoàn toàn khác đến chính anh cũng không nhận ra.
Một Lục Yến Tùng như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng chán ghét.
Nếu như biết được mình sẽ ngã xuống vực sâu không đáy này, anh thà rằng ngày đó chưa từng bắt đầu.
Vãn Tình bị những lời tuyệt tình của anh làm cho chấn động, trong lòng đau đến hít thở cũng khó khăn. Mắt rưng rưng nhìn anh, sau đó quay người định đi ra ngoài.
Cửa lớn mạ vàng được mở ra, cô đi ra trước, Lục Yến Tùng theo phía sau.
Vừa ra đến ngoài phòng khách, Lục Yến Tùng chợt kéo tay cô lại.
"Mời buông tay! Bây giờ anh vẫn còn cơ hội trở thành người xa lạ với tôi..." Nếu đã hận cô như vậy, nếu không muốn dây dưa với cô như vậy, bây giờ anh kéo cô lại để làm gì?
"Cảnh Vãn Tình, nếu như thời gian có thể quay trở lại, tôi sẽ lựa chọn như thế. Có điều, trên thế gian này vốn dĩ không tồn tại hai chữ 'nếu như'!" Đôi mắt thâm sâu của Lục Yến Tùng cuồn cuộn cảm xúc phức tạp. Mâu thuẫn, đấu tranh, thống khổ, còn có muốn ngừng nhưng không ngừng được.
"Cho nên, nếu đã không có lựa chọn, và cũng đã gặp em rồi... Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không chạy trốn nữa, mà em, cũng phải chịu trách nhiệm với tôi!"
Vãn Tình lấy làm khó hiểu nhìn anh.
"Hoặc là hãy mau mau mà yêu tôi! Hoặc là tìm cách để tôi quên em đi!" Lục Yến Tùng nói chuyện giống như vị hoàng đế trên ngôi cao, ban cho cô hai sự lựa chọn.
Vãn Tình vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn, dồn hết tâm trí để hiểu những lời này của anh.
***
Lúc Vãn Tình về đến nhà không ngờ Thiên Tình cũng đang ở đó.
Vì vậy khi đi ngủ, hai chị em cuộn tròn trên giường. Vãn Tình nằm cạnh Thiên Tình, nghe em gái nhắc tới Thi Nam Sênh, sự hạnh phúc trên gương mặt và giọng nói khiến cô không khỏi hâm mộ.
"Em có thể tìm được hạnh phúc, chị thật sự vui mừng thay em. Mấy ngày nữa kết hôn, Tư Noãn làm phù dâu hả?"
"Dạ." Thiên Tình gật đầu, "Chị, em kết hôn rồi, vậy còn chị thì sao? Chuyện của chị hiện giờ thế nào rồi?"
Vãn Tình thoáng sửng sốt, miễn cưỡng cười, "Chuyện gì hả?"
"Không phải mẹ nói giới thiệu bạn trai cho chị sao? Có thích hợp để hẹn hò không?"
Vãn Tình thở dài mới khẽ trả lời: "Không có."
Thiên Tình nhìn Vãn Tình, "Chị, nói thật cho em biết đi, là không thích hợp để hẹn hò, hay là bởi vì trong lòng chị đã có người thích hợp rồi, cho nên dù những người khác có xuất sắc đến đâu cũng không thể chấp nhận?"
Nghe lời em gái mình nói, Vãn Tình chợt cười. Nhưng trong mắt lại ngấn lệ, "Ngược lại thì đúng hơn."
"Sao ạ?" Thiên Tình khó hiểu.
Vãn Tình nhẹ giọng giải thích: "Người trong lòng kia mới chính là người không thích hợp nhất. Cho nên, gặp người đàn ông khác, thoạt đầu cảm thấy rất thích hợp, nhưng... cứ luôn cảm thấy thiếu cái gì đó."
"Chị không thử sao biết người ta không thích hợp chứ?"
Vãn Tình nhìn Thiên Tình: "Hôm nay anh ấy ra lệnh cho chị phải yêu anh ấy..."
"Ra lệnh?" Thiên Tình khẽ nhíu mày.
Vãn Tình khẽ mỉm cười, nằm xuôi tay nhìn lên trần nhà thở dài nói, "Ừm. Không phải dịu dàng dỗ dành, cũng chẳng phải chân thành khẩn cầu, mà là kiêu ngạo ra lệnh... Anh ấy không phải là người hiểu yêu là gì, mà chị không dũng cảm như em, chị không phải là người có dũng khí toàn tâm toàn ý yêu hết mình. Cho nên, hai người bọn chị cứ như hai con nhím, khắp người đều là gai... Anh ấy không bỏ sự kiêu ngạo xuống được, chị cũng không bỏ được sự phòng bị, bọn chị cứ như thế mà hành hạ lẫn nhau."
"Vậy chị muốn buông tay con nhím kia sao?"
Câu hỏi của Thiên Tình khiến Vãn Tình im lặng hồi lâu.
Đến khi tưởng rằng cô đã ngủ mất, lại chợt nghe thấy cô lên tiếng: "Vẫn luôn nghĩ đến chuyện này. Nhưng vẫn chưa có đáp án. Chị nghĩ..."
Cô dừng lại một chút, nghiêng mặt nhìn Thiên Tình, "Nếu như anh ấy muốn chị yêu anh ấy, vậy trước tiên chị phải chắc chắn rằng anh ấy cũng yêu chị mới được, đúng không?"
"Vậy chị đã có cách rồi?"
Vãn Tình khẽ cười, đắp lại chăn cho Thiên Tình, "Muộn rồi, mau ngủ đi!"
Thiên Tình cũng cười, "Chị, chị nhất định phải hạnh phúc. Trước khi em kết hôn, chị nhất định phải xử lý anh ấy xong đấy."
***
Lục Yến Tùng tức giận vứt điện thoại xuống bàn.
Không biết đã là lần thứ mấy trong ngày anh gọi điện cho Cảnh Vãn Tình, nhưng lần nào gọi tới không phải không ai nghe máy thì cũng là đường dây bận.
Dù có cố gắng gọi cỡ nào cũng không thể nghe được giọng nói của cô. Anh vốn tưởng rằng, những lời anh nói trong buổi tiệc hôm đó đã rất rõ ràng rồi.
Đã bày tỏ tình cảm của mình hết sức rõ ràng rồi! Cô cũng nên có biểu hiện như những người con gái khác thường hay có chứ.
Nhưng cô không những không đón nhận anh, ngược lại còn giữ khoảng cách với anh hơn.
Lời của Mạc Kỳ Kỳ khiến sắc mặt Lục Yến Tùng trầm xuống. Đôi môi mỏng mím lại sắp thành đường ngang. Sắc mặt tối đen khiến người ta nhìn không thấu rốt cuộc lúc này anh đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ là, tầm mắt kia từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm về phía bóng dáng đỏ rực nào đó trong sàn nhảy.
Chết tiệt! Bọn họ đang nói gì với nhau? Có cần biểu hiện thân mật, vui vẻ như vậy không?
….
"Thì ra cô và Lục tổng có quan hệ như vậy." Sau khi người đàn ông nho nhã biết được quan hệ giữa cô và Lục Thánh Duy, vẫn không có biểu hiện nào tỏ ra khinh thường Vãn Tĩnh.
Vãn Tình cười nói, "Đúng vậy. Cho nên tôi vốn không phải là công chúa gì đó như lời anh nói."
"Không, cô hiểu lầm rồi." Đối phương cười giải thích, "Tôi nói cô là công chúa không phải vì gia thế của cô, mà là cảm giác của cô cho tôi."
Vãn Tình ngượng ngùng cười khẽ, còn chưa kịp nói thêm gì đã bị một bóng đen từ phía sau bao vây cô lại.
"Xin lỗi, đã quấy rầy." Giọng nói lạnh băng kia cô còn lạ gì nữa.
Kinh ngạc quay đầu lại, điệu nhảy cũng bị cắt ngang. Tay cô bị Lục Yến Tùng ngang ngược tách ra khỏi bàn tay người của người đàn ông kia.
"Anh Lục!" Đối phương bị đoạt mất bạn gái, khẽ nhíu mày.
Lục Yến Tùng coi như không nhìn thấy, một tay đút vào túi quần, một tay kéo Vãn Tình, mặt không chút biểu cảm đi ra khỏi sàn nhảy. Bước đi vững vàng, không nhanh không chậm.
Tầm mắt mọi người đều tập trung về cảnh tượng bất ngờ xảy ra này, thế nhưng anh vẫn tỉnh bơ thờ ơ coi như không có chuyện gì xảy ra, từ đầu đến cuối không buông tay Vãn Tình.
"Lục Yến Tùng, anh làm gì vậy?" Vãn Tình hạ giọng thốt lên.
Bị tầm mắt của mọi người nhìn sang, cô cảm thấy như đang có nhiều mũi nhọn chĩa thẳng vào sau lưng mình. Anh không giống một Lục Yến Tùng thích làm càn như vậy, dù làm cái gì chỉ đều dựa vào sở thích của mình.
"Tốt nhất em nên ngậm miệng lại!" Lục Yến Tùng chỉ phun ra mấy chữ này. Sắc mặt giống như muốn lấy mạng người ta.
"Anh đừng ấu trĩ nữa! Buông tôi ra, tôi không muốn đi theo anh!" Vãn Tình lạnh lùng nói.
Vừa rồi cô đã quyết định phải phân rõ ranh giới với Lục Yến Tùng. Cho dù lần này anh dây dưa thế nào đi nữa!
Bước chân của Lục Yến Tùng khựng lại, sau đó đột nhiên xoay người.
Vãn Tình trở tay không kịp, cả người chúi về phía trước cắm đầu ngã vào lòng anh. Cô giật mình vội vàng lui về phía sau một bước, Lục Yến Tùng lại dùng một tay ôm chặt lấy eo cô, không cho phép cô rời đi nửa bước.
Ánh mắt đó, như tia sáng lóe lên giữa bóng đêm, nhìn chằm chằm vào Vãn Tình khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông này....Quá nguy hiểm!!
"Lục Yến Tùng, anh mau buông tay tôi ra! Mẹ và chú Lục đều ở đây, anh dám làm xằng làm bậy, tôi.....""Tôi cứ muốn làm xằng làm bậy đấy!" Lục Yến Tùng lập tức cắt ngang lời cô.
Bàn tay to lớn thoáng chốc bưng lấy cái ót của cô để cô tới gần mình hơn. Sau đó anh phủ môi mình lên môi cô...
Mọi người đồng loạt ồ lên.
Vợ chồng họ Lục giương mắt nhìn nhau. Hiển nhiên, hai người cũng không ngờ trong bữa tiệc sẽ phát sinh cảnh tượng này.
"Cái... thằng A Tùng chết tiệt này! Tôi không dạy dỗ nó thích đáng thì không được mà!" Lục Thánh Duy nổi giận hầm hầm đi về phía trước.
Bà Lục vội vàng giữ ông lại, "Đừng. Đừng tức giận với bọn nhỏ."
"Tôi có thể không nổi giận sao? Trước mặt công chúng tuyên bố Vãn Tình là bạn gái nó, sau đó dẫn thêm người khác về nhà cũng là nó. Bây giờ còn dám ở trước mặt mọi người làm ra chuyện như vậy, rốt cuộc nó muốn thế nào đây? Một cô gái ngoan ngoãn, xinh đẹp như Vãn Tình, vậy mà bị nó hủy hoại hết danh dự rồi!" Lục Thánh Duy càng nói càng thêm tức giận. Ông quả thực không có cách nào để ăn nói với vợ mình.
So với sự tức giận của chồng, thì bà Lục bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bà trấn an vỗ vỗ tay chồng. "Anh đó, đợi một chút đi, đừng sốt ruột. Em nhận ra được Vãn Tình thật ra cũng rất thích A Tùng. Còn A Tùng nếu như không thích Vãn Tình, thì sao nó lại nhiều lần đổi ý? Anh còn không hiểu con trai mình sao?"
Lục Thánh Duy nhìn vợ, "Ý em là....."
"Đừng thấy A Tùng trưởng thành mà lầm, thật ra tính tình nó vẫn còn rất trẻ con. Hiện giờ nó chưa phận định rõ được tình cảm của mình nên mới thất thường như vậy. Đây cũng coi như là một bài học trong tình yêu đi. Hơn nữa, dù gì thì em vẫn còn là cái gai trong lòng A Tùng, nó cần phải nhổ bỏ cái gai này đi thì mới có thể thoải mái yêu Vãn Tình, mới khiến nó cảm thấy không phản bội mẹ mình, đây là việc rất cần dũng khí đấy."
"Vậy.... Theo em thì, phận làm cha mẹ như chúng ta nên làm gì bây giờ? Nên cho hai đứa nó một vài lời khuyên, đừng tiếp tục hành hạ nhau nữa, cũng đừng tự giày vò mình nữa sao?"
Bà Lục dịu dàng cười lắc đầu.
"Chúng ta cứ để tự nhiên đi, đừng khiến chúng bị áp lực là được. Mấy chuyện yêu đương của bọn trẻ, người đứng ngoài như chúng ta không nên nhúng tay vào. Cùng lắm thì, nếu lúc nào đó bọn chúng quá u mê thì khi ấy chúng ta chỉ điểm cho chúng một chút là được. Làm vậy cũng khiến hai đứa nó cũng như chúng ta có thời gian vui vẻ."
Lục Thánh Duy trầm ngâm một lúc, sau đó cũng cảm thấy lời vợ mình nói rấ tcó lý.
"Cũng chỉ có em suy nghĩ chu đáo. Vậy thì... chúng ta tiếp tục khiêu vũ chứ?" Lục Thánh Duy nhướng mày, đưa tay ra mời.
Bà Lục nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay chồng mình, gật đầu cười, "Đương nhiên, nếu không sẽ rất phụ lòng của những khúc nhạc mỹ lệ này." (cô chú này già mà tình cảm ớn ăn :D)
….
Vãn Tình không ngờ Lục Yến Tùng lại hôn cô giữa đám đông như vậy, cô giãy hai lần vẫn không thể thoát ra được. Cô càng giãy anh càng hôn sâu hơn, càng lúc càng điên cuồng hơn. Hôn mãi đến khi cánh môi của cô sưng đỏ lên, anh mới buông cô ra. Đôi mắt kia gần như bốc cháy hận ý, nặng nề nhìn chằm chằm vào cô.
"Cảnh Vãn Tình, em có biết có nhiều lúc tôi rất hận em hay không!" Lời của anh, từng chữ từng chữ nói ra vô cùng nặng nề.
Giống như một tảng đá nện vào tim Vãn Tình. Chóp mũi ê ẩm, gần như rơi lệ, "Những lời này nên để tôi nói mới đúng. Tôi không chỉ nhiều lúc, mà hầu như không có giây phút nào là không hận anh!" Hận anh tàn nhẫn ném từng viên đá vào tim khiến lòng cô dậy sóng, sau khi tạo nên từng gợn sóng, rồi lại làm như không có chuyện gì xảy ra, xoay người rời đi. Trái tim lăn tăn sóng vỗ khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại thì anh lần nữa quay trở lại làm xáo trộn nó lên.
Tóm lại, bất kỳ quyết định nào của anh cũng khiến cô không dễ chịu!
Một tay Lục Yến Tùng giữ chặt sau gáy cô, chống trán mình lên trán cô.
“Em dựa vào đâu để hận tôi? Cảnh Vãn Tình, nếu không vì em, tôi sẽ chẳng thay đổi thành một con người thất thường đến ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy chán ghét mình! Nếu không vì em, tôi vẫn mãi là một Lục Yến Tùng phóng khoáng lưu luyến giữa ngàn hoa, thích thì chơi, không thích thì tiện tay vứt bỏ! Nếu không vì em, tôi sẽ không bao giờ rơi vào hoản cảnh suốt ngày tự tra tấn con tim mình, sẽ không biết cái gì là đau đớn khổ sở! Những đớn đâu đó, tất cả đều do chính em mang đến cho tôi!"
Lời anh nói khiến trái tim Vãn Tình căng lên như dây cung.
Cô... Đang nghe lầm sao? Nước mắt bỗng chốc chảy dài ra từ trong hốc mắt. Ngăn cách bởi dòng lệ, cô mơ hồ nhìn anh, "Lục Yến Tùng, anh nói như vậy là rất không công bằng! Ngay từ đầu, chính anh là người xông vào thế giới của tôi trước... Nếu anh không bá đạo như vậy, không nói lý lẽ như vậy, chúng ta căn bản ngay cả cơ hội quen biết nhau cũng không có..."
"Nếu biết hôm nay tôi khổ sở thế này, tôi chẳng thà trước kia sẽ lựa chọn chưa từng quen biết em!" Đáy máy Lục Yến Tùng như đang tuôn trào sóng dữ.
Đúng vậy! Chính Cảnh Vãn Tình cô đã khiến anh không còn là một Lục Yến Tùng của ngày xưa nữa, không còn phóng đãng, không còn kiêu ngạo, không còn vô tình nữa! Trở thành một con người hoàn toàn khác đến chính anh cũng không nhận ra.
Một Lục Yến Tùng như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng chán ghét.
Nếu như biết được mình sẽ ngã xuống vực sâu không đáy này, anh thà rằng ngày đó chưa từng bắt đầu.
Vãn Tình bị những lời tuyệt tình của anh làm cho chấn động, trong lòng đau đến hít thở cũng khó khăn. Mắt rưng rưng nhìn anh, sau đó quay người định đi ra ngoài.
Cửa lớn mạ vàng được mở ra, cô đi ra trước, Lục Yến Tùng theo phía sau.
Vừa ra đến ngoài phòng khách, Lục Yến Tùng chợt kéo tay cô lại.
"Mời buông tay! Bây giờ anh vẫn còn cơ hội trở thành người xa lạ với tôi..." Nếu đã hận cô như vậy, nếu không muốn dây dưa với cô như vậy, bây giờ anh kéo cô lại để làm gì?
"Cảnh Vãn Tình, nếu như thời gian có thể quay trở lại, tôi sẽ lựa chọn như thế. Có điều, trên thế gian này vốn dĩ không tồn tại hai chữ 'nếu như'!" Đôi mắt thâm sâu của Lục Yến Tùng cuồn cuộn cảm xúc phức tạp. Mâu thuẫn, đấu tranh, thống khổ, còn có muốn ngừng nhưng không ngừng được.
"Cho nên, nếu đã không có lựa chọn, và cũng đã gặp em rồi... Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không chạy trốn nữa, mà em, cũng phải chịu trách nhiệm với tôi!"
Vãn Tình lấy làm khó hiểu nhìn anh.
"Hoặc là hãy mau mau mà yêu tôi! Hoặc là tìm cách để tôi quên em đi!" Lục Yến Tùng nói chuyện giống như vị hoàng đế trên ngôi cao, ban cho cô hai sự lựa chọn.
Vãn Tình vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn, dồn hết tâm trí để hiểu những lời này của anh.
***
Lúc Vãn Tình về đến nhà không ngờ Thiên Tình cũng đang ở đó.
Vì vậy khi đi ngủ, hai chị em cuộn tròn trên giường. Vãn Tình nằm cạnh Thiên Tình, nghe em gái nhắc tới Thi Nam Sênh, sự hạnh phúc trên gương mặt và giọng nói khiến cô không khỏi hâm mộ.
"Em có thể tìm được hạnh phúc, chị thật sự vui mừng thay em. Mấy ngày nữa kết hôn, Tư Noãn làm phù dâu hả?"
"Dạ." Thiên Tình gật đầu, "Chị, em kết hôn rồi, vậy còn chị thì sao? Chuyện của chị hiện giờ thế nào rồi?"
Vãn Tình thoáng sửng sốt, miễn cưỡng cười, "Chuyện gì hả?"
"Không phải mẹ nói giới thiệu bạn trai cho chị sao? Có thích hợp để hẹn hò không?"
Vãn Tình thở dài mới khẽ trả lời: "Không có."
Thiên Tình nhìn Vãn Tình, "Chị, nói thật cho em biết đi, là không thích hợp để hẹn hò, hay là bởi vì trong lòng chị đã có người thích hợp rồi, cho nên dù những người khác có xuất sắc đến đâu cũng không thể chấp nhận?"
Nghe lời em gái mình nói, Vãn Tình chợt cười. Nhưng trong mắt lại ngấn lệ, "Ngược lại thì đúng hơn."
"Sao ạ?" Thiên Tình khó hiểu.
Vãn Tình nhẹ giọng giải thích: "Người trong lòng kia mới chính là người không thích hợp nhất. Cho nên, gặp người đàn ông khác, thoạt đầu cảm thấy rất thích hợp, nhưng... cứ luôn cảm thấy thiếu cái gì đó."
"Chị không thử sao biết người ta không thích hợp chứ?"
Vãn Tình nhìn Thiên Tình: "Hôm nay anh ấy ra lệnh cho chị phải yêu anh ấy..."
"Ra lệnh?" Thiên Tình khẽ nhíu mày.
Vãn Tình khẽ mỉm cười, nằm xuôi tay nhìn lên trần nhà thở dài nói, "Ừm. Không phải dịu dàng dỗ dành, cũng chẳng phải chân thành khẩn cầu, mà là kiêu ngạo ra lệnh... Anh ấy không phải là người hiểu yêu là gì, mà chị không dũng cảm như em, chị không phải là người có dũng khí toàn tâm toàn ý yêu hết mình. Cho nên, hai người bọn chị cứ như hai con nhím, khắp người đều là gai... Anh ấy không bỏ sự kiêu ngạo xuống được, chị cũng không bỏ được sự phòng bị, bọn chị cứ như thế mà hành hạ lẫn nhau."
"Vậy chị muốn buông tay con nhím kia sao?"
Câu hỏi của Thiên Tình khiến Vãn Tình im lặng hồi lâu.
Đến khi tưởng rằng cô đã ngủ mất, lại chợt nghe thấy cô lên tiếng: "Vẫn luôn nghĩ đến chuyện này. Nhưng vẫn chưa có đáp án. Chị nghĩ..."
Cô dừng lại một chút, nghiêng mặt nhìn Thiên Tình, "Nếu như anh ấy muốn chị yêu anh ấy, vậy trước tiên chị phải chắc chắn rằng anh ấy cũng yêu chị mới được, đúng không?"
"Vậy chị đã có cách rồi?"
Vãn Tình khẽ cười, đắp lại chăn cho Thiên Tình, "Muộn rồi, mau ngủ đi!"
Thiên Tình cũng cười, "Chị, chị nhất định phải hạnh phúc. Trước khi em kết hôn, chị nhất định phải xử lý anh ấy xong đấy."
***
Lục Yến Tùng tức giận vứt điện thoại xuống bàn.
Không biết đã là lần thứ mấy trong ngày anh gọi điện cho Cảnh Vãn Tình, nhưng lần nào gọi tới không phải không ai nghe máy thì cũng là đường dây bận.
Dù có cố gắng gọi cỡ nào cũng không thể nghe được giọng nói của cô. Anh vốn tưởng rằng, những lời anh nói trong buổi tiệc hôm đó đã rất rõ ràng rồi.
Đã bày tỏ tình cảm của mình hết sức rõ ràng rồi! Cô cũng nên có biểu hiện như những người con gái khác thường hay có chứ.
Nhưng cô không những không đón nhận anh, ngược lại còn giữ khoảng cách với anh hơn.