"Nghe nói cô là bạn của vị hôn thê ông Thi. Sự việc xảy ra vào hai ngày trước trên sân khấu, có phải đứa bé bị mất rồi đúng không?" Có ký giả rất thẳng thắn đặt câu hỏi.
Bạch Thiên Thiên nhìn phóng viên nọ, hốc mắt lập tức đỏ lên, còn rỉ ra một giọt nước mắt.
"Sao các bạn biết được những chuyện này? Đối với chuyện đứa bé, tôi thật sự rất lấy làm tiếc. Tôi muốn nhân lúc này, nói một tiếng xin lỗi với vị hôn thê Thi tổng." Giọng nói của cô ta nghẹn ngào, còn thành khẩn cúi người chào trước ống kính quay.
Lăng Phong đưa khăn giấy qua, cô ta lau quẹt lung tung, được một lúc hốc mắt càng đỏ hơn.
"Hy vọng toàn thể mọi người, có thể giúp tôi chuyển lời xin lỗi này đến hai người họ. Thật sự rất xin lỗi, tôi không ngờ một tai nạn nhỏ ngày hôm đó lại thành ra nông nỗi này."
"Nói vậy, lần đó chỉ là vô tình thôi sao?"
"Vâng....Tôi không gạt các bạn đâu...." Còn ra vẻ đáng thương hít hít mũi, trong đôi mắt sáng ngời ngân ngấn ánh nước.
"Nói sao đi nữa đứa bé là vô tội, sao tôi có thể tàn nhẫn như vậy.... Thật lòng tôi rất xin lỗi...."
"Vậy nếu bây giờ đứa bé không còn nữa, có phải Thi tổng sẽ không kết hôn với cô ấy nữa, đúng không ạ?" Ký giả tiếp tục đặt câu hỏi.
Bạch Thiên Thiên nhận tiếp tờ khăn giấy Lăng Phong đưa tới, hơi cúi đầu, dáng vẻ dường như rất đau lòng, "Vấn đề này tôi thật sự không biết phải trả lời các bạn thế nào, có điều, vị hôn thê của anh ấy đúng là một cô gái tốt, tuy không còn đứa bé nhưng thật sự cô ấy rất xứng đáng nếu được anh ấy cưới về nhà."
"Nói vậy, đối phương vẫn còn thích hợp làm bà Thi hơn cô sao?" Bạch Thiên Thiên miễn cưỡng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, "Đương nhiên là vậy rồi. Nếu không, anh ấy đã không vì cô ấy mà bỏ rơi tôi, không phải sao? Nhưng thua cho cô ấy, tôi cũng tâm phục khẩu phục."
"Cô Bạch, vậy người bạn hôm nay cô đến thăm ấy là...."
"Được rồi, được rồi, các vị. Cám ơn các vị đã quan tâm Thiên Thiên chúng tôi, nhưng hiện tâm tình Thiên Thiên không tốt, vì vậy mong mọi người hãy thông cảm, cho cô ấy thêm một chút thời gian để bình tâm nha." Người đại diện Lăng Phong rốt cuộc tiến lên, cắt ngang đám ký giả còn muốn tiếp tục phỏng vấn.
Bạch Thiên Thiên chân thành cúi người chào mọi người lần nữa, "Mong rằng sau này các bạn sẽ quan tâm hơn đến những tác phẩm của tôi, cũng sẽ ủng hộ tôi nhiều hơn. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành tác phẩm ‘A Vấn Nghiễn Khanh’, hơn nữa sẽ làm thật tốt." Vừa dứt lời, cô liền được nhóm bảo vệ cao to vạm vỡ hộ tống rời khỏi bệnh viện, sau đó ngồi vào một chiếc xe bảo mẫu đang đỗ sẵn bên ngoài.
Xe lao đi như làn khói, để lại đám ký giả đứng đó thở dài. Bọn họ nhìn theo chiếc xe biến mất, rồi quay lại nhìn vào trong bệnh viện.
“Tôi thấy hay là chúng ta trực tiếp vào phỏng vấn vị hôn thê của Thi tổng đi."
"Đúng đó, hẳn là sẽ thu thập được chút ít tin tức." Sau khi bàn bạc mọi người vác theo máy quay đi vào bệnh viện.
***
Trong xe bảo mẫu(*).
Lăng Phong liếc nhìn bốn phía quanh xe, xác nhận không có ký giả đuổi theo mới dựng ngón cái lên với Bạch Thiên Thiên, “Vở kịch diễn rất xuất sắc."
Bạch Thiên Thiên vào lúc này làm gì còn bộ dáng đáng thương mới vừa rồi nữa, mở túi xách lấy ra chiếc gương soi mặt, cẩn thận săm soi mặt mình.
“Xấu xí chết đi được! Uổng công trang điểm cả buổi. Không biết mấy tấm hình mới chụp khi nãy sẽ ra hình dạng gì nữa.”
"Em yên tâm, diễn xuất của em rất tuyệt. Để phấn trang điểm bị lem thế mới càng chân thật."
"Sớm biết vậy, hôm nay em đã để tóc xõa tự nhiên, nhìn cho có vẻ suy sụp tiều tụy hơn rồi." Bạch Thiên Thiên vừa trang điểm lại, vừa nhún vai, "Lát nữa em đến studio, nếu có ký giả khác đến nữa, anh giúp em ngăn cản bọn họ đi."
“Anh biết rồi." Lăng Phong khoanh tay nhìn cô, "Đứa bé không còn, uy hiếp của em cũng mất, bước tiếp theo em tính làm gì?"
Bạch Thiên Thiên sửa lại mái tóc, sau đó nhìn ngoài ra cửa sổ, sâu kín mở miệng: "Không biết. Có thể làm gì bây giờ? Cứ thuận theo tự nhiên đi!"
"Em cũng ác thật, không ngờ em lại đích thân làm chuyện đó, tìm đại cách nào đó để đứa bé mất mà không được, cần gì phải tự mình ra tay chứ."
Lăng Phong tỏ ra không hài lòng, "Đối phó với đám ký giả cũng đủ đau đầu rồi. Đừng tạo thêm rắc rối để bọn chúng dòm ngó."
Bạch Thiên Thiên lườm Lăng Phong, "Anh đừng ăn nói lung tung đó, đứa bé mất chỉ là chuyện ngoài ý muốn, có liên quan gì em chứ? Em cũng do bất cẩn nên mới vấp ngã mà thôi, chính cô ta kéo em lại nên mới ngã theo."
Lăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, "Khổng Tử nói câu nói ấy quả không sai, khó nuôi nhất trên đời này là tiểu nhân và đàn bà!"
***
Thiên Tình nằm mãi trên giường, tuy Bạch Thiên Thiên đã đi rất lâu, nhưng trong đầu cô vẫn còn vang vọng mãi những lời Thiên Thiên nói.
Nếu cô ấy không đến nói những lời đó với mình, thì mình cũng đã đến nó từ lâu rồi. Thật ra mấy điều này, vốn dĩ không cần phải suy nghĩ.
Thiên Tình cho rằng, sở dĩ Thi Nam Sênh còn lui tới phòng bệnh thăm cô, có lẽ chỉ vì sự thương hại.
Sững sờ nhìn bó hoa tươi anh mang đến, hốc mắt chợt nóng lên, một giọt lệ không kiềm được lăn xuống.
Vào lúc này cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra. Hàng loạt tiếng bước chân dồn dập đổ xô đến.
Thiên Tình còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì vô số dãy đèn flash liên tục nhấp nháy về phía mình. Cô kinh hoảng nhìn cả đám người đột nhiên xông vào phòng. Mạnh người nào người nấy đưa microphone về phía cô, cô theo bản năng né tránh, đề phòng những vật sắc nhón đó làm mình bị thương.
"Thưa cô, xin hỏi cô có phải là vị hôn thê của Thi tổng không?"
"Hiện đứa nhỏ trong bụng đã không còn, sợ là cô không còn khả năng được gả cho Thi tổng nữa, có đúng không vậy?"
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, cô có oán hận Bạch Thiên Thiên không?"
"Nếu như lần này không giữ được đứa bé, Bạch Thiên Thiên và Thi tổng rất có thể sẽ tái hợp lần nữa, đối với chuyện này, cô có cảm nghĩ gì?"
.... .... ....
Hàng loạt vấn đề đổ dồn lên Thiên Tình, đến nỗi cô thấy hoa mắt chóng mặt muốn ngất đi. Đối mặt với những câu hỏi đó, thế nhưng cô vẫn im lặng không nói gì, chỉ cảm thấy đầu căng lên như muốn vỡ ra. Vô số ánh đèn chiếu sáng khiến cô càng cảm thấy mơ màng choáng váng.
"Mời cô trả lời những vấn đề của chúng tôi."
Đối với sự im lặng của cô, đám ký giả sốt ruột đều đồng loạt nhao nhao lên. Chen lấn va chạm khiến giường bệnh của cô run lên dữ dội.
Thiên Tình không hiểu tại sao cuộc sống của mình lại biến thành như thế này, cô mấp máy môi, để trấn an bọn họ đừng kích động nữa, cuối cùng phải lên tiếng, "Mong mọi người đừng kích động. Rất xin lỗi, hiện tâm trạng tôi không được tốt, vì vậy cũng không có gì để nói cả."
"Vậy cô cứ trả lời những vấn đề của chúng tôi là được rồi."
“Tôi không thể trả lời hết những vấn đề của mọi người được." Như nghĩ đến điều gì, cô mới ảm đạm mở miệng: "Lần này chỉ là ngoài ý muốn, là do tôi không cẩn thận, không liên can đến cô Bạch. Đúng như các người nói, hiện tại đứa bé không còn, tôi và Thi tổng cũng không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Về phần anh ấy và cô Bạch có quay về bên nhau hay không thì tôi không biết. Nhưng nếu họ thật sự tái hợp, tôi….Nhất định sẽ chân thành chúc phúc cho họ...."
"Cô sẽ chúc phúc cho họ? Cô không đau lòng sao? Dù sao cũng đã bỏ ra bao công sức, khó khăn lắm mới hủy được cuộc hôn nhân của Thiên Thiên và Thi tổng mà?"
Thiên Tình nghe vậy mà đáy lòng chua xót, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc.
"Xin lỗi, tôi không biết nên trả lời vấn đề này của anh thế nào. Tôi chỉ có thể nói lời chúc phúc của tôi là thật lòng."
"Này! Các người mau đi ra ngoài! Hiện tại bệnh nhân còn rất yếu, đang cần tĩnh dưỡng! Sao các người mất lịch sự vậy chứ, chẳng quan tâm đến tâm trạng của bệnh nhân gì cả!"
Có bác sĩ đi vào quát lên rồi xua đuổi mọi người đi.
Đám ký giả vốn cũng chẳng hứng thú gì với Thiên Tình, chỉ cần đoạn băng cô nói về Bạch Thiên Thiên này là đủ rồi.
Vì vậy, bọn họ lập tức thu dọn máy quay, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
======
* Xe bảo mẫu: Thường dùng để chỉ các loại xe như một căn phòng thu nhỏ. Xe thường được các phi hành đoàn, studio, đài phát thanh, truyền hình, ngôi sao lớn chuyên dùng, nó có hình dáng sang trọng, bên trong còn được thiết lập hoàn chỉnh với phòng ngủ, TV, dàn âm thanh, tủ lạnh, bàn trang điểm, phòng thay đồ, thậm chí còn có luôn cả phòng tắm. Cũng thường được gia đình, bạn bè hay cá nhân sử dụng khi đi du lịch xa nhiều ngày. Vì xe có thể trang bị giống như một vú em cung cấp cho các hoạt động hàng ngày cho nên mới được gọi là xe bảo mẫu (vú em)
"Nghe nói cô là bạn của vị hôn thê ông Thi. Sự việc xảy ra vào hai ngày trước trên sân khấu, có phải đứa bé bị mất rồi đúng không?" Có ký giả rất thẳng thắn đặt câu hỏi.
Bạch Thiên Thiên nhìn phóng viên nọ, hốc mắt lập tức đỏ lên, còn rỉ ra một giọt nước mắt.
"Sao các bạn biết được những chuyện này? Đối với chuyện đứa bé, tôi thật sự rất lấy làm tiếc. Tôi muốn nhân lúc này, nói một tiếng xin lỗi với vị hôn thê Thi tổng." Giọng nói của cô ta nghẹn ngào, còn thành khẩn cúi người chào trước ống kính quay.
Lăng Phong đưa khăn giấy qua, cô ta lau quẹt lung tung, được một lúc hốc mắt càng đỏ hơn.
"Hy vọng toàn thể mọi người, có thể giúp tôi chuyển lời xin lỗi này đến hai người họ. Thật sự rất xin lỗi, tôi không ngờ một tai nạn nhỏ ngày hôm đó lại thành ra nông nỗi này."
"Nói vậy, lần đó chỉ là vô tình thôi sao?"
"Vâng....Tôi không gạt các bạn đâu...." Còn ra vẻ đáng thương hít hít mũi, trong đôi mắt sáng ngời ngân ngấn ánh nước.
"Nói sao đi nữa đứa bé là vô tội, sao tôi có thể tàn nhẫn như vậy.... Thật lòng tôi rất xin lỗi...."
"Vậy nếu bây giờ đứa bé không còn nữa, có phải Thi tổng sẽ không kết hôn với cô ấy nữa, đúng không ạ?" Ký giả tiếp tục đặt câu hỏi.
Bạch Thiên Thiên nhận tiếp tờ khăn giấy Lăng Phong đưa tới, hơi cúi đầu, dáng vẻ dường như rất đau lòng, "Vấn đề này tôi thật sự không biết phải trả lời các bạn thế nào, có điều, vị hôn thê của anh ấy đúng là một cô gái tốt, tuy không còn đứa bé nhưng thật sự cô ấy rất xứng đáng nếu được anh ấy cưới về nhà."
"Nói vậy, đối phương vẫn còn thích hợp làm bà Thi hơn cô sao?" Bạch Thiên Thiên miễn cưỡng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, "Đương nhiên là vậy rồi. Nếu không, anh ấy đã không vì cô ấy mà bỏ rơi tôi, không phải sao? Nhưng thua cho cô ấy, tôi cũng tâm phục khẩu phục."
"Cô Bạch, vậy người bạn hôm nay cô đến thăm ấy là...."
"Được rồi, được rồi, các vị. Cám ơn các vị đã quan tâm Thiên Thiên chúng tôi, nhưng hiện tâm tình Thiên Thiên không tốt, vì vậy mong mọi người hãy thông cảm, cho cô ấy thêm một chút thời gian để bình tâm nha." Người đại diện Lăng Phong rốt cuộc tiến lên, cắt ngang đám ký giả còn muốn tiếp tục phỏng vấn.
Bạch Thiên Thiên chân thành cúi người chào mọi người lần nữa, "Mong rằng sau này các bạn sẽ quan tâm hơn đến những tác phẩm của tôi, cũng sẽ ủng hộ tôi nhiều hơn. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành tác phẩm ‘A Vấn Nghiễn Khanh’, hơn nữa sẽ làm thật tốt." Vừa dứt lời, cô liền được nhóm bảo vệ cao to vạm vỡ hộ tống rời khỏi bệnh viện, sau đó ngồi vào một chiếc xe bảo mẫu đang đỗ sẵn bên ngoài.
Xe lao đi như làn khói, để lại đám ký giả đứng đó thở dài. Bọn họ nhìn theo chiếc xe biến mất, rồi quay lại nhìn vào trong bệnh viện.
“Tôi thấy hay là chúng ta trực tiếp vào phỏng vấn vị hôn thê của Thi tổng đi."
"Đúng đó, hẳn là sẽ thu thập được chút ít tin tức." Sau khi bàn bạc mọi người vác theo máy quay đi vào bệnh viện.
***
Trong xe bảo mẫu(*).
Lăng Phong liếc nhìn bốn phía quanh xe, xác nhận không có ký giả đuổi theo mới dựng ngón cái lên với Bạch Thiên Thiên, “Vở kịch diễn rất xuất sắc."
Bạch Thiên Thiên vào lúc này làm gì còn bộ dáng đáng thương mới vừa rồi nữa, mở túi xách lấy ra chiếc gương soi mặt, cẩn thận săm soi mặt mình.
“Xấu xí chết đi được! Uổng công trang điểm cả buổi. Không biết mấy tấm hình mới chụp khi nãy sẽ ra hình dạng gì nữa.”
"Em yên tâm, diễn xuất của em rất tuyệt. Để phấn trang điểm bị lem thế mới càng chân thật."
"Sớm biết vậy, hôm nay em đã để tóc xõa tự nhiên, nhìn cho có vẻ suy sụp tiều tụy hơn rồi." Bạch Thiên Thiên vừa trang điểm lại, vừa nhún vai, "Lát nữa em đến studio, nếu có ký giả khác đến nữa, anh giúp em ngăn cản bọn họ đi."
“Anh biết rồi." Lăng Phong khoanh tay nhìn cô, "Đứa bé không còn, uy hiếp của em cũng mất, bước tiếp theo em tính làm gì?"
Bạch Thiên Thiên sửa lại mái tóc, sau đó nhìn ngoài ra cửa sổ, sâu kín mở miệng: "Không biết. Có thể làm gì bây giờ? Cứ thuận theo tự nhiên đi!"
"Em cũng ác thật, không ngờ em lại đích thân làm chuyện đó, tìm đại cách nào đó để đứa bé mất mà không được, cần gì phải tự mình ra tay chứ."
Lăng Phong tỏ ra không hài lòng, "Đối phó với đám ký giả cũng đủ đau đầu rồi. Đừng tạo thêm rắc rối để bọn chúng dòm ngó."
Bạch Thiên Thiên lườm Lăng Phong, "Anh đừng ăn nói lung tung đó, đứa bé mất chỉ là chuyện ngoài ý muốn, có liên quan gì em chứ? Em cũng do bất cẩn nên mới vấp ngã mà thôi, chính cô ta kéo em lại nên mới ngã theo."
Lăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, "Khổng Tử nói câu nói ấy quả không sai, khó nuôi nhất trên đời này là tiểu nhân và đàn bà!"
***
Thiên Tình nằm mãi trên giường, tuy Bạch Thiên Thiên đã đi rất lâu, nhưng trong đầu cô vẫn còn vang vọng mãi những lời Thiên Thiên nói.
Nếu cô ấy không đến nói những lời đó với mình, thì mình cũng đã đến nó từ lâu rồi. Thật ra mấy điều này, vốn dĩ không cần phải suy nghĩ.
Thiên Tình cho rằng, sở dĩ Thi Nam Sênh còn lui tới phòng bệnh thăm cô, có lẽ chỉ vì sự thương hại.
Sững sờ nhìn bó hoa tươi anh mang đến, hốc mắt chợt nóng lên, một giọt lệ không kiềm được lăn xuống.
Vào lúc này cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra. Hàng loạt tiếng bước chân dồn dập đổ xô đến.
Thiên Tình còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì vô số dãy đèn flash liên tục nhấp nháy về phía mình. Cô kinh hoảng nhìn cả đám người đột nhiên xông vào phòng. Mạnh người nào người nấy đưa microphone về phía cô, cô theo bản năng né tránh, đề phòng những vật sắc nhón đó làm mình bị thương.
"Thưa cô, xin hỏi cô có phải là vị hôn thê của Thi tổng không?"
"Hiện đứa nhỏ trong bụng đã không còn, sợ là cô không còn khả năng được gả cho Thi tổng nữa, có đúng không vậy?"
"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, cô có oán hận Bạch Thiên Thiên không?"
"Nếu như lần này không giữ được đứa bé, Bạch Thiên Thiên và Thi tổng rất có thể sẽ tái hợp lần nữa, đối với chuyện này, cô có cảm nghĩ gì?"
.... .... ....
Hàng loạt vấn đề đổ dồn lên Thiên Tình, đến nỗi cô thấy hoa mắt chóng mặt muốn ngất đi. Đối mặt với những câu hỏi đó, thế nhưng cô vẫn im lặng không nói gì, chỉ cảm thấy đầu căng lên như muốn vỡ ra. Vô số ánh đèn chiếu sáng khiến cô càng cảm thấy mơ màng choáng váng.
"Mời cô trả lời những vấn đề của chúng tôi."
Đối với sự im lặng của cô, đám ký giả sốt ruột đều đồng loạt nhao nhao lên. Chen lấn va chạm khiến giường bệnh của cô run lên dữ dội.
Thiên Tình không hiểu tại sao cuộc sống của mình lại biến thành như thế này, cô mấp máy môi, để trấn an bọn họ đừng kích động nữa, cuối cùng phải lên tiếng, "Mong mọi người đừng kích động. Rất xin lỗi, hiện tâm trạng tôi không được tốt, vì vậy cũng không có gì để nói cả."
"Vậy cô cứ trả lời những vấn đề của chúng tôi là được rồi."
“Tôi không thể trả lời hết những vấn đề của mọi người được." Như nghĩ đến điều gì, cô mới ảm đạm mở miệng: "Lần này chỉ là ngoài ý muốn, là do tôi không cẩn thận, không liên can đến cô Bạch. Đúng như các người nói, hiện tại đứa bé không còn, tôi và Thi tổng cũng không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Về phần anh ấy và cô Bạch có quay về bên nhau hay không thì tôi không biết. Nhưng nếu họ thật sự tái hợp, tôi….Nhất định sẽ chân thành chúc phúc cho họ...."
"Cô sẽ chúc phúc cho họ? Cô không đau lòng sao? Dù sao cũng đã bỏ ra bao công sức, khó khăn lắm mới hủy được cuộc hôn nhân của Thiên Thiên và Thi tổng mà?"
Thiên Tình nghe vậy mà đáy lòng chua xót, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc.
"Xin lỗi, tôi không biết nên trả lời vấn đề này của anh thế nào. Tôi chỉ có thể nói lời chúc phúc của tôi là thật lòng."
"Này! Các người mau đi ra ngoài! Hiện tại bệnh nhân còn rất yếu, đang cần tĩnh dưỡng! Sao các người mất lịch sự vậy chứ, chẳng quan tâm đến tâm trạng của bệnh nhân gì cả!"
Có bác sĩ đi vào quát lên rồi xua đuổi mọi người đi.
Đám ký giả vốn cũng chẳng hứng thú gì với Thiên Tình, chỉ cần đoạn băng cô nói về Bạch Thiên Thiên này là đủ rồi.
Vì vậy, bọn họ lập tức thu dọn máy quay, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
======
* Xe bảo mẫu: Thường dùng để chỉ các loại xe như một căn phòng thu nhỏ. Xe thường được các phi hành đoàn, studio, đài phát thanh, truyền hình, ngôi sao lớn chuyên dùng, nó có hình dáng sang trọng, bên trong còn được thiết lập hoàn chỉnh với phòng ngủ, TV, dàn âm thanh, tủ lạnh, bàn trang điểm, phòng thay đồ, thậm chí còn có luôn cả phòng tắm. Cũng thường được gia đình, bạn bè hay cá nhân sử dụng khi đi du lịch xa nhiều ngày. Vì xe có thể trang bị giống như một vú em cung cấp cho các hoạt động hàng ngày cho nên mới được gọi là xe bảo mẫu (vú em)