Nghĩ đến những điều đó, Thiên Tình lại chua xót gạt đi ý nghĩ này của mình.
Sao có thể mất mát được chứ? Có lẽ bây giờ anh đang hạnh phúc bên cô Bạch rồi cũng nên...
Thiên Tình đang suy nghĩ miên man thì điện thoại Vãn Tình bỗng nhiên đổ chuông.
Vãn Tình nhìn dãy số hiển thị trên màn hình rồi nhìn sang Thiên Tình, "Là cha. Chắc muốn tìm em để hỏi tiền."
Thiên Tình mím môi, khẽ nói: "Vậy chị nghe đi, em vẫn còn chút ít tiền."
"Cha." Vãn Tình nghe điện thoại.
"Vãn Tình, có phải Thiên Tình hiện đang ở chỗ con không?"
"Dạ. Có gì không ạ?"
"Bây giờ tụi con đang ở đâu?"
Trong lòng Vãn Tình cảm thấy hoài nghi, trừ những lúc cha cần tiền, hầu như chưa từng quan tâm đến hai chị em cô, "Cha, cha lại kẹt tiền nữa sao?"
“Cha con thiếu tiền bao giờ thế hả? Cha chỉ muốn hỏi, trễ thế này rồi sao con còn chưa về, ai nấu cơm tối cho cha ăn đây?"
"Ồh, con sẽ lập tức về ngay."
"Bây giờ con đang ở đâu?" Cảnh Kiến Quốc như chỉ thuận miệng hỏi.
Vãn Tình cũng không nghĩ nhiều, “Con ở bệnh viện XX với Thiên Tình. Cha, em con đã rời khỏi nhà họ Thi...."
Vãn Tình còn chưa nói hết câu, thì bên kia Cảnh Kiến Quốc đã cúp điện thoại. Vãn Tình lạ lùng liếc nhìn điện thoại.
Thiên Tình hỏi: "Sao vậy chị?"
"Không có gì. Cha bảo chị về làm cơm tối." Vãn Tình giải thích rồi cất điện thoại di động. Sau đó nhìn Thiên Tình nói, “Vậy chị về trước, làm cơm xong chị sẽ mang đến cho em.” Cuối cùng chị hít sâu một hơi, đau lòng cầm bàn tay lạnh lẽo của Thiên Tình, "Nơi này không bằng bệnh viện cũ, đồ ăn chắc cũng không ngon bằng bên đó, em hãy nếm thử tay nghề của chị nhé."
Thiên Tình cố nở nụ cười nhìn Vãn Tình, "Trước đây là em nấu cho chị ăn, bây giờ đã đến lượt em thưởng thức tài nấu nướng của chị rồi. Nói đến làm em nhớ những món ăn của chị làm quá."
Vãn Tình đau lòng vỗ nhẹ lên gương mặt gầy gò của em gái, giận dỗi trách, "Mau khỏe nhanh lên, chị rất không thích ngày nào cũng ở với em trong bệnh viện này đâu." Hốc mắt chị lại đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn đi, "Sau khi xuất viện, chúng ta sẽ tốt thôi. Mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt! !"
"Dạ...." Thiên Tình nhàn nhạt cười, cười đến rơi nước mắt.
***
Vãn Tình đã đi được một lúc lâu, cả căn phòng bệnh chỉ còn mỗi mình Thiên Tình.
Màn đêm cũng dần dần buông xuống. Trời mùa Thu dường như tối rất nhanh.
Chung quanh đều là mùi Formalin hơi gay mũi. Nhưng ít nhất lúc này cô cảm thấy rất yên tâm và thoải mái.
Không còn phải lo lắng mình sẽ bị vứt bỏ lúc nào....
.... ....
Thiên Tình từ từ nhắm mắt lại, ngoài cửa chợt vang lên từng tiếng bước chân dồn dập. Cánh cửa bị đẩy bật ra.
Cô tưởng chị Vãn Tình đến, vừa mở mắt ra nhìn thấy bóng dáng của đối phương thì trân người sửng sốt.
Anh...sao lại ở đây?
Thi Nam Sênh vừa thấy bóng người đang co ro trên giường, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Còn có...Shit! Bệnh viện quái quỷ gì thế này! Căn phòng có mùi khó ngửi và điều kiện thiếu thốn đến vậy! Cô vội vàng bỏ đi, thà rằng đến một nơi tồi tàn thế này chứ không chịu ở lại bệnh viện kia dưỡng bệnh?
"Cảnh Thiên Tình, ai cho phép em chuyển bệnh viện?" Chưa gì đã chụp mũ hỏi tội.
Lúc này Thiên Tình mới hoàn hồn, trái tim như bị treo lên. Cô cố gượng ngồi dậy, mắt ngân ngấn nước ngẩng đầu nhìn anh, "Sao anh biết tôi ở đây vậy?"
"Tôi đang hỏi em! Ai cho phép em âm thầm bỏ đi hả?" Thi Nam Sênh nhìn cô không chớp mắt, trong đôi mắt đang nhen nhóm tia lửa, như thể sẽ phụt cháy bất cứ khi nào, sau đó nhấn chìm cô vào trong biển lửa đó.
Cô bị dọa sợ co rúm người lại, nhưng vẫn hít sâu một hơi, lấy can đảm mở miệng: "Chuyện này là tự mình tôi quyết định....Tôi không muốn ở lại đó...."
"Lý do?" Anh bước đi tới vươn tay giữ cằm Thiên Tình.
Lực bàn tay rất mạnh, Thiên Tình cảm thấy cằm mình như sắp bị anh bóp nát. Mũi cay cay nói, "Anh Thi, mời anh buông tay! Bây giờ tôi đã không còn quan hệ gì với anh nữa, cho nên tôi có ở đâu đó cũng là quyền quyết định của tôi."
Cơn giận của Thi Nam Sênh đã bị câu "đã không còn quan hệ nữa" của cô khiêu khích bùng phát. Ánh mắt dần trở nên u ám, anh hừ một tiếng sau đó cúi đầu ngậm lấy cánh môi tái nhợt của cô.
Nụ hôn của anh rõ ràng mang theo sự trừng phạt, hôn rất điên cuồng, rất nhiệt tình, cũng rất….thô lỗ.
Thay vì nói là hôn, chi bằng nói là gặm, là cắn!
Sự tấn công bất ngờ khiến Thiên Tình sững ra trong giây lát.
Khi tỉnh táo lại mới cảm nhận được cơn tức giận của anh, trái tim bỗng dâng lên chua xót. Bởi vì không hề có sự ngọt ngào nào, cũng không có sự dịu dàng nên có, mà chỉ là sự thô bạo chiếm đoạt. Sự uất ức....phút chốc lan tỏa khắp trái tim cô.
Tại sao anh lại trừng phạt mình? Mà dựa vào cái gì để trừng phạt mình?
Giữa họ thật sự đã không còn quan hệ gì nữa, vậy mà bây giờ anh giận dữ thế này là sao chứ? Sự bướng bỉnh nổi lên, cô đột nhiệt vươn tay đẩy mạnh anh ra.
Nghĩ đến những điều đó, Thiên Tình lại chua xót gạt đi ý nghĩ này của mình.
Sao có thể mất mát được chứ? Có lẽ bây giờ anh đang hạnh phúc bên cô Bạch rồi cũng nên...
Thiên Tình đang suy nghĩ miên man thì điện thoại Vãn Tình bỗng nhiên đổ chuông.
Vãn Tình nhìn dãy số hiển thị trên màn hình rồi nhìn sang Thiên Tình, "Là cha. Chắc muốn tìm em để hỏi tiền."
Thiên Tình mím môi, khẽ nói: "Vậy chị nghe đi, em vẫn còn chút ít tiền."
"Cha." Vãn Tình nghe điện thoại.
"Vãn Tình, có phải Thiên Tình hiện đang ở chỗ con không?"
"Dạ. Có gì không ạ?"
"Bây giờ tụi con đang ở đâu?"
Trong lòng Vãn Tình cảm thấy hoài nghi, trừ những lúc cha cần tiền, hầu như chưa từng quan tâm đến hai chị em cô, "Cha, cha lại kẹt tiền nữa sao?"
“Cha con thiếu tiền bao giờ thế hả? Cha chỉ muốn hỏi, trễ thế này rồi sao con còn chưa về, ai nấu cơm tối cho cha ăn đây?"
"Ồh, con sẽ lập tức về ngay."
"Bây giờ con đang ở đâu?" Cảnh Kiến Quốc như chỉ thuận miệng hỏi.
Vãn Tình cũng không nghĩ nhiều, “Con ở bệnh viện XX với Thiên Tình. Cha, em con đã rời khỏi nhà họ Thi...."
Vãn Tình còn chưa nói hết câu, thì bên kia Cảnh Kiến Quốc đã cúp điện thoại. Vãn Tình lạ lùng liếc nhìn điện thoại.
Thiên Tình hỏi: "Sao vậy chị?"
"Không có gì. Cha bảo chị về làm cơm tối." Vãn Tình giải thích rồi cất điện thoại di động. Sau đó nhìn Thiên Tình nói, “Vậy chị về trước, làm cơm xong chị sẽ mang đến cho em.” Cuối cùng chị hít sâu một hơi, đau lòng cầm bàn tay lạnh lẽo của Thiên Tình, "Nơi này không bằng bệnh viện cũ, đồ ăn chắc cũng không ngon bằng bên đó, em hãy nếm thử tay nghề của chị nhé."
Thiên Tình cố nở nụ cười nhìn Vãn Tình, "Trước đây là em nấu cho chị ăn, bây giờ đã đến lượt em thưởng thức tài nấu nướng của chị rồi. Nói đến làm em nhớ những món ăn của chị làm quá."
Vãn Tình đau lòng vỗ nhẹ lên gương mặt gầy gò của em gái, giận dỗi trách, "Mau khỏe nhanh lên, chị rất không thích ngày nào cũng ở với em trong bệnh viện này đâu." Hốc mắt chị lại đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn đi, "Sau khi xuất viện, chúng ta sẽ tốt thôi. Mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt! !"
"Dạ...." Thiên Tình nhàn nhạt cười, cười đến rơi nước mắt.
***
Vãn Tình đã đi được một lúc lâu, cả căn phòng bệnh chỉ còn mỗi mình Thiên Tình.
Màn đêm cũng dần dần buông xuống. Trời mùa Thu dường như tối rất nhanh.
Chung quanh đều là mùi Formalin hơi gay mũi. Nhưng ít nhất lúc này cô cảm thấy rất yên tâm và thoải mái.
Không còn phải lo lắng mình sẽ bị vứt bỏ lúc nào....
.... ....
Thiên Tình từ từ nhắm mắt lại, ngoài cửa chợt vang lên từng tiếng bước chân dồn dập. Cánh cửa bị đẩy bật ra.
Cô tưởng chị Vãn Tình đến, vừa mở mắt ra nhìn thấy bóng dáng của đối phương thì trân người sửng sốt.
Anh...sao lại ở đây?
Thi Nam Sênh vừa thấy bóng người đang co ro trên giường, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Còn có...Shit! Bệnh viện quái quỷ gì thế này! Căn phòng có mùi khó ngửi và điều kiện thiếu thốn đến vậy! Cô vội vàng bỏ đi, thà rằng đến một nơi tồi tàn thế này chứ không chịu ở lại bệnh viện kia dưỡng bệnh?
"Cảnh Thiên Tình, ai cho phép em chuyển bệnh viện?" Chưa gì đã chụp mũ hỏi tội.
Lúc này Thiên Tình mới hoàn hồn, trái tim như bị treo lên. Cô cố gượng ngồi dậy, mắt ngân ngấn nước ngẩng đầu nhìn anh, "Sao anh biết tôi ở đây vậy?"
"Tôi đang hỏi em! Ai cho phép em âm thầm bỏ đi hả?" Thi Nam Sênh nhìn cô không chớp mắt, trong đôi mắt đang nhen nhóm tia lửa, như thể sẽ phụt cháy bất cứ khi nào, sau đó nhấn chìm cô vào trong biển lửa đó.
Cô bị dọa sợ co rúm người lại, nhưng vẫn hít sâu một hơi, lấy can đảm mở miệng: "Chuyện này là tự mình tôi quyết định....Tôi không muốn ở lại đó...."
"Lý do?" Anh bước đi tới vươn tay giữ cằm Thiên Tình.
Lực bàn tay rất mạnh, Thiên Tình cảm thấy cằm mình như sắp bị anh bóp nát. Mũi cay cay nói, "Anh Thi, mời anh buông tay! Bây giờ tôi đã không còn quan hệ gì với anh nữa, cho nên tôi có ở đâu đó cũng là quyền quyết định của tôi."
Cơn giận của Thi Nam Sênh đã bị câu "đã không còn quan hệ nữa" của cô khiêu khích bùng phát. Ánh mắt dần trở nên u ám, anh hừ một tiếng sau đó cúi đầu ngậm lấy cánh môi tái nhợt của cô.
Nụ hôn của anh rõ ràng mang theo sự trừng phạt, hôn rất điên cuồng, rất nhiệt tình, cũng rất….thô lỗ.
Thay vì nói là hôn, chi bằng nói là gặm, là cắn!
Sự tấn công bất ngờ khiến Thiên Tình sững ra trong giây lát.
Khi tỉnh táo lại mới cảm nhận được cơn tức giận của anh, trái tim bỗng dâng lên chua xót. Bởi vì không hề có sự ngọt ngào nào, cũng không có sự dịu dàng nên có, mà chỉ là sự thô bạo chiếm đoạt. Sự uất ức....phút chốc lan tỏa khắp trái tim cô.
Tại sao anh lại trừng phạt mình? Mà dựa vào cái gì để trừng phạt mình?
Giữa họ thật sự đã không còn quan hệ gì nữa, vậy mà bây giờ anh giận dữ thế này là sao chứ? Sự bướng bỉnh nổi lên, cô đột nhiệt vươn tay đẩy mạnh anh ra.