"Cha, con chỉ muốn kiếm đủ tiền để trị bệnh cho chị là tốt rồi. Hơn nữa, có thể được chọn hay không còn chưa biết. Lần này chỉ là đi diễn thử mà thôi." Thiên Tình giải thích, không muốn để Cảnh Kiến Quốc ôm hy vọng quá lớn. Hy vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng cao.
Nghe lời này của con gái, Cảnh Kiến Quốc lập tức mất hứng, "Con nói cái gì đó. Binh sĩ mà không có chí làm tướng thì không phải là binh sĩ tốt. Nếu con được chọn, mục tiêu đương nhiên phải trở thành siêu sao rồi."
Nói đến giấc mộng siêu sao, Cảnh Kiến Quốc háo hức không thôi, "Tốt nhất là vượt qua con gái lớn nhà họ Bạch, để cho hai cha con Bạch Miểu Miểu không còn khua tay múa chân ở trước mặt cha nữa, hóng hách chẳng coi ai ra gì cả."
Thiên Tình không nói thêm gì nữa, cõi lòng vô cùng phiền muộn.
Vốn tưởng rằng về đến nhà, sẽ là một nhà ba người ăn bữa cơm đoàn tụ.
Vậy mà…Không ngờ, chị phải nằm viện.
Thậm chí, cũng không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.
***
Sáng nay Thiên Tình dậy thật sớm.
Hoạt động quay phim thử diễn ra vào hôm nay. Cô đã sớm chuẩn bị xong bảng lý lịch bỏ vào trong túi xách. Cũng may bước đầu công ty giải trí chỉ tuyển người, cho nên không cần trang điểm đặc biệt. Nhưng vẫn chọn một bộ đồ tươm tất nhất mặc lên người.
Váy chiffon màu xanh nhạt phối với đai lưng màu vàng, tuy không phải mặc hàng cao cấp gì, nhưng khi khoác lên người Thiên Tình lại toát lên vẻ thanh xuân tươi mát.
Rất sống động, dào dạt sắc xuân.
Mái tóc cột lên đơn giản, vành tai đeo chiếc khuyên bằng sợi lông vũ, theo gió đung đưa, trông đơn giản nhưng vô cùng độc đáo.
Lúc trang điểm xong ra khỏi phòng, Cảnh Kiến Quốc tỏ ra săn đón hiếm khi thấy.
"Nào, lại đây uống ly nước mật ong cho thấm giọng. Nhỡ có hát thử giọng cũng không bị luống cuống. Hôm nay phải biểu hiện tốt một chút, nhất định phải được chọn mới được."
"Cám ơn cha." Thiên Tình cầm ly nước mật ong âm ấm, uống vào trong dạ có loại cảm giác ấm áp hằng mong bấy lâu nay.
Mẹ đột nhiên bỏ cha con cô mà đi từ khi chị em cô còn rất nhỏ, từ đó trở đi cha cũng lạnh nhạt không quan tâm gì đến hai chị em. Thường ngày không đánh đập thì cũng mắng chửi, tình cảm như thế này chưa bao giờ có.
"Cám ơn cái gì. Con gái của cha quả nhiên rất xinh đẹp, con thế này chắc chắn sẽ khiến giám khảo lóa mắt lên cho mà xem. Ha, hay là cha đi cùng với con nhé."
"Không cần đâu cha, con có thể đi một mình được mà. Có cha ở đó, sẽ càng làm con khẩn trương hơn."
"Vậy cũng được." Cảnh Kiến Quốc cũng không miễn cưỡng.
Thiên Tình uống xong hết nước mật ong đi ra, Cảnh Kiến Quốc đưa cô tới cửa.
Còn chưa bước chân ra khỏi cửa, thì nghe được tiếng gầm rú liên hồi vang lên trong con hẻm nhỏ.
Âm thanh đó càng lúc càng lớn, chạy thẳng tới chỗ bọn họ.
"Thằng khốn con nhà ai mà láo xược vậy, tưởng lái mô tô xịn là ngon lành lắm sao? Cảnh Kiến Quốc càu nhàu mắng nhiếc.
Thiên Tình nhìn kỹ lại mới thấy một chiếc mô tô cực kì lóa mắt phóng đến trước cửa nhà mình.
Đối phương cũng không có đội nón bảo hiểm, tóc tai lòa xòa bay trong gió, dưới ánh nắng sáng sớm lấp lánh ánh sáng vàng kim lộng lẫy.
"Trầm Âm?" Thiên Tình kinh ngạc nhìn anh, bước nhanh lên trước hai bước.
Cảnh Kiến Quốc vừa nghe con gái gọi tên của đối phương, liền đi ra theo, “Con quen à? Cậu ấm nhà nào vậy? Có phải tới tìm con không? Cậu ta thích con à?”
"Cha, cha đừng đoán lung tung, anh ấy là bạn con." Thiên Tình sợ cha nói lung tung liền vội vàng giải thích.
Lúc này Mộ Trầm Âm đã cho xe dừng lại.
Nở nụ cười tươi rói vẫy tay với Thiên Tình, "Hi!"
Cõi lòng phiền muộn như mây tù tích tụ của Thiên Tình trong nháy mắt bị xóa tan bởi nụ cười đó của anh.
Mỉm cười lại nhìn anh hỏi, "Sao anh lại đến đây? Anh cũng có bạn bè ở khu này sao?"
“Anh đến tìm em.” Anh vừa nói vừa bước xuống xe.
Ăn mặc đơn giản với chiếc áo T-shirt cùng quần jean tua tua, phong cách thoải mái không mang chút gò bó nào.
“Trong tất cả bạn bè của anh chỉ có mỗi em ở đây thôi."
"Anh tìm em?" Thiên Tình cảm thấy thật lạ.
Nhưng anh căn bản không có thời gian để trả lời cô, chỉ nhìn Cảnh Kiến Quốc ở phía sau đang cười tít mắt, chủ động chào hỏi: "Đây nhất định là chú Cảnh rồi? Chào chú! Cháu là Mộ Trầm Âm bạn của Thiên Tình. Chú gọi cháu là Trầm Âm cũng được." Anh khách sáo bắt tay với ông.
Cảnh Kiến Quốc vừa nghe là người nhà họ Mộ, vội vàng vươn tay ra niềm nở bắt tay với anh, hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt, "Trầm Âm? Có phải là cậu hai nhà họ Mộ nổi tiếng cả cái thành phố này? Ông nội là Tổng Tư Lệnh trong quân khu, bà nội là một trong những anh hùng kháng chiến. Còn ông Mộ hiện đang làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, bà Mộ là quan chức ngoại giao không ai mà không biết, có phải không?"
Lần đầu tiên gặp mặt đã liệt kê rõ ràng rành rạch gia thế bối cảnh nhà người ta thuộc như lòng bàn tay, điều này khiến Thiên Tình có chút xấu hổ.
Cô len lén kéo kéo vạt áo cha, "Cha...."
Nhưng Mộ Trầm Âm hoàn toàn không để bụng chuyện đó.
Sảng khoái cười lên, nghịch ngợm nháy mắt, "Chú Cảnh, chú nói đều hoàn toàn toàn chính xác, một điểm cũng không sai! Có điều, cháu chính là người vô dụng nhất nhà họ Mộ."
"Hà...! Thì ra quả nhiên là cậu chủ nhà họ Mộ. Ầy, chỉ cần là người nhà họ Mộ thì sao lại vô dụng được chứ? Anh có phải là bạn tốt của Thiên Tình con gái nhà tôi không? Có phải anh thích nó không? Tôi nói với anh chuyện này, con bé nhà tôi là một cô gái tốt, xưa nay chưa bao giờ đi chơi bậy bạ với ai ở bên ngoài, nếu có ai tìm nó thì...."
Dáng vẻ nhiệt tình như rao hàng của Cảnh Kiến Quốc khiến mặt Thiên Tình đỏ rần, "Cha, cha đi vào trước đi, con không có thời gian, sắp bị muộn rồi."
Cảnh Kiến Quốc liếc nhìn cậu hai Mộ, rồi lại nhìn sang Thiên Tình, cằn nhằn thêm mấy câu mới xoay người bỏ đi.
Đi mới một bước đã quay đầu lại hai lần, niềm nở cười với Mộ Trầm Âm, Mộ Trầm Âm cũng lễ phép cúi đầu chào.
Thiên Tình liếc anh một cái, "Xin lỗi nha, cha em vốn là như vậy, không có cản được miệng ông."
"Hì...! Anh cảm thấy chú ấy thật thú vị." Mộ Trầm Âm không nghĩ như cô, đá mắt với Thiên Tình, "Mắt chú ấy cũng thật lợi hại."
"Hả? Gì cơ?"
"Không có gì." Mộ Trầm Âm lắc đầu, đổi đề tài, "Em vừa nói đang vội, tính đi đâu à?"
“Em đang định đến công ty quản lý phỏng vấn."
"Công ty quản lý? Em muốn gia nhập làng giải trí?" Ánh mắt kinh ngạc của Mộ Trầm Âm quét qua cô.
Cô mím mím môi gật đầu, "Muốn đi thử xem thế nào."
"Sao đột nhiên em có ý nghĩ này?" Mộ Trầm Âm nhìn cô, phỏng đoán, "Chẵng lẽ vì muốn đả kích Bạch Thiên Thiên mà em lại muốn bước chân vào con đường đầy hỗn tạp đó?" Nào giờ anh vốn không để tâm đến mấy tin tức về ngành giải trí, nhưng từ ngày nghe anh trai kể về chuyện của cô, nên đã phá lệ lùng xục lại những tin tức về khoảng thời gian đó để xem. Nhờ vậy mới biết, thì ra đứa bé của cô đã gặp chuyện khi đang trình diễn.
"Anh nói bậy bạ gì vậy ....!" Thiên Tình làm mặt giận nói. Trầm mặc một hồi, sau đó mới nói thẳng, "Chị em nhập viện rồi, em muốn kiếm chút tiền để lo cho chị ấy. Người đại diện của cô Bạch có đến tìm em, nói em có thể đến công ty anh ta diễn thử xem thế nào."
Thì ra là vậy....Mộ Trầm Âm rất muốn nói, hãy để anh giúp em. Nhưng cuối cùng không mở lời. Bởi vì anh biết, chắc chắn cô sẽ không đón nhận sự giúp đỡ của anh.
"Vậy em cứ đi thử đi, biết đâu được sau này em sẽ trở thành siêu sao thật đấy. Lên xe đi, anh đưa em đi."
"Cha, con chỉ muốn kiếm đủ tiền để trị bệnh cho chị là tốt rồi. Hơn nữa, có thể được chọn hay không còn chưa biết. Lần này chỉ là đi diễn thử mà thôi." Thiên Tình giải thích, không muốn để Cảnh Kiến Quốc ôm hy vọng quá lớn. Hy vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng cao.
Nghe lời này của con gái, Cảnh Kiến Quốc lập tức mất hứng, "Con nói cái gì đó. Binh sĩ mà không có chí làm tướng thì không phải là binh sĩ tốt. Nếu con được chọn, mục tiêu đương nhiên phải trở thành siêu sao rồi."
Nói đến giấc mộng siêu sao, Cảnh Kiến Quốc háo hức không thôi, "Tốt nhất là vượt qua con gái lớn nhà họ Bạch, để cho hai cha con Bạch Miểu Miểu không còn khua tay múa chân ở trước mặt cha nữa, hóng hách chẳng coi ai ra gì cả."
Thiên Tình không nói thêm gì nữa, cõi lòng vô cùng phiền muộn.
Vốn tưởng rằng về đến nhà, sẽ là một nhà ba người ăn bữa cơm đoàn tụ.
Vậy mà…Không ngờ, chị phải nằm viện.
Thậm chí, cũng không biết lúc nào sẽ tỉnh lại.
***
Sáng nay Thiên Tình dậy thật sớm.
Hoạt động quay phim thử diễn ra vào hôm nay. Cô đã sớm chuẩn bị xong bảng lý lịch bỏ vào trong túi xách. Cũng may bước đầu công ty giải trí chỉ tuyển người, cho nên không cần trang điểm đặc biệt. Nhưng vẫn chọn một bộ đồ tươm tất nhất mặc lên người.
Váy chiffon màu xanh nhạt phối với đai lưng màu vàng, tuy không phải mặc hàng cao cấp gì, nhưng khi khoác lên người Thiên Tình lại toát lên vẻ thanh xuân tươi mát.
Rất sống động, dào dạt sắc xuân.
Mái tóc cột lên đơn giản, vành tai đeo chiếc khuyên bằng sợi lông vũ, theo gió đung đưa, trông đơn giản nhưng vô cùng độc đáo.
Lúc trang điểm xong ra khỏi phòng, Cảnh Kiến Quốc tỏ ra săn đón hiếm khi thấy.
"Nào, lại đây uống ly nước mật ong cho thấm giọng. Nhỡ có hát thử giọng cũng không bị luống cuống. Hôm nay phải biểu hiện tốt một chút, nhất định phải được chọn mới được.""Cám ơn cha." Thiên Tình cầm ly nước mật ong âm ấm, uống vào trong dạ có loại cảm giác ấm áp hằng mong bấy lâu nay.
Mẹ đột nhiên bỏ cha con cô mà đi từ khi chị em cô còn rất nhỏ, từ đó trở đi cha cũng lạnh nhạt không quan tâm gì đến hai chị em. Thường ngày không đánh đập thì cũng mắng chửi, tình cảm như thế này chưa bao giờ có.
"Cám ơn cái gì. Con gái của cha quả nhiên rất xinh đẹp, con thế này chắc chắn sẽ khiến giám khảo lóa mắt lên cho mà xem. Ha, hay là cha đi cùng với con nhé."
"Không cần đâu cha, con có thể đi một mình được mà. Có cha ở đó, sẽ càng làm con khẩn trương hơn."
"Vậy cũng được." Cảnh Kiến Quốc cũng không miễn cưỡng.
Thiên Tình uống xong hết nước mật ong đi ra, Cảnh Kiến Quốc đưa cô tới cửa.
Còn chưa bước chân ra khỏi cửa, thì nghe được tiếng gầm rú liên hồi vang lên trong con hẻm nhỏ.
Âm thanh đó càng lúc càng lớn, chạy thẳng tới chỗ bọn họ.
"Thằng khốn con nhà ai mà láo xược vậy, tưởng lái mô tô xịn là ngon lành lắm sao? Cảnh Kiến Quốc càu nhàu mắng nhiếc.
Thiên Tình nhìn kỹ lại mới thấy một chiếc mô tô cực kì lóa mắt phóng đến trước cửa nhà mình.
Đối phương cũng không có đội nón bảo hiểm, tóc tai lòa xòa bay trong gió, dưới ánh nắng sáng sớm lấp lánh ánh sáng vàng kim lộng lẫy.
"Trầm Âm?" Thiên Tình kinh ngạc nhìn anh, bước nhanh lên trước hai bước.
Cảnh Kiến Quốc vừa nghe con gái gọi tên của đối phương, liền đi ra theo, “Con quen à? Cậu ấm nhà nào vậy? Có phải tới tìm con không? Cậu ta thích con à?”
"Cha, cha đừng đoán lung tung, anh ấy là bạn con." Thiên Tình sợ cha nói lung tung liền vội vàng giải thích.
Lúc này Mộ Trầm Âm đã cho xe dừng lại.
Nở nụ cười tươi rói vẫy tay với Thiên Tình, "Hi!"
Cõi lòng phiền muộn như mây tù tích tụ của Thiên Tình trong nháy mắt bị xóa tan bởi nụ cười đó của anh.
Mỉm cười lại nhìn anh hỏi, "Sao anh lại đến đây? Anh cũng có bạn bè ở khu này sao?"
“Anh đến tìm em.” Anh vừa nói vừa bước xuống xe.
Ăn mặc đơn giản với chiếc áo T-shirt cùng quần jean tua tua, phong cách thoải mái không mang chút gò bó nào.
“Trong tất cả bạn bè của anh chỉ có mỗi em ở đây thôi."
"Anh tìm em?" Thiên Tình cảm thấy thật lạ.
Nhưng anh căn bản không có thời gian để trả lời cô, chỉ nhìn Cảnh Kiến Quốc ở phía sau đang cười tít mắt, chủ động chào hỏi: "Đây nhất định là chú Cảnh rồi? Chào chú! Cháu là Mộ Trầm Âm bạn của Thiên Tình. Chú gọi cháu là Trầm Âm cũng được." Anh khách sáo bắt tay với ông.
Cảnh Kiến Quốc vừa nghe là người nhà họ Mộ, vội vàng vươn tay ra niềm nở bắt tay với anh, hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt, "Trầm Âm? Có phải là cậu hai nhà họ Mộ nổi tiếng cả cái thành phố này? Ông nội là Tổng Tư Lệnh trong quân khu, bà nội là một trong những anh hùng kháng chiến. Còn ông Mộ hiện đang làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, bà Mộ là quan chức ngoại giao không ai mà không biết, có phải không?"
Lần đầu tiên gặp mặt đã liệt kê rõ ràng rành rạch gia thế bối cảnh nhà người ta thuộc như lòng bàn tay, điều này khiến Thiên Tình có chút xấu hổ.
Cô len lén kéo kéo vạt áo cha, "Cha...."
Nhưng Mộ Trầm Âm hoàn toàn không để bụng chuyện đó.
Sảng khoái cười lên, nghịch ngợm nháy mắt, "Chú Cảnh, chú nói đều hoàn toàn toàn chính xác, một điểm cũng không sai! Có điều, cháu chính là người vô dụng nhất nhà họ Mộ."
"Hà...! Thì ra quả nhiên là cậu chủ nhà họ Mộ. Ầy, chỉ cần là người nhà họ Mộ thì sao lại vô dụng được chứ? Anh có phải là bạn tốt của Thiên Tình con gái nhà tôi không? Có phải anh thích nó không? Tôi nói với anh chuyện này, con bé nhà tôi là một cô gái tốt, xưa nay chưa bao giờ đi chơi bậy bạ với ai ở bên ngoài, nếu có ai tìm nó thì...."
Dáng vẻ nhiệt tình như rao hàng của Cảnh Kiến Quốc khiến mặt Thiên Tình đỏ rần, "Cha, cha đi vào trước đi, con không có thời gian, sắp bị muộn rồi."
Cảnh Kiến Quốc liếc nhìn cậu hai Mộ, rồi lại nhìn sang Thiên Tình, cằn nhằn thêm mấy câu mới xoay người bỏ đi.
Đi mới một bước đã quay đầu lại hai lần, niềm nở cười với Mộ Trầm Âm, Mộ Trầm Âm cũng lễ phép cúi đầu chào.
Thiên Tình liếc anh một cái, "Xin lỗi nha, cha em vốn là như vậy, không có cản được miệng ông."
"Hì...! Anh cảm thấy chú ấy thật thú vị." Mộ Trầm Âm không nghĩ như cô, đá mắt với Thiên Tình, "Mắt chú ấy cũng thật lợi hại."
"Hả? Gì cơ?"
"Không có gì." Mộ Trầm Âm lắc đầu, đổi đề tài, "Em vừa nói đang vội, tính đi đâu à?"
“Em đang định đến công ty quản lý phỏng vấn."
"Công ty quản lý? Em muốn gia nhập làng giải trí?" Ánh mắt kinh ngạc của Mộ Trầm Âm quét qua cô.
Cô mím mím môi gật đầu, "Muốn đi thử xem thế nào."
"Sao đột nhiên em có ý nghĩ này?" Mộ Trầm Âm nhìn cô, phỏng đoán, "Chẵng lẽ vì muốn đả kích Bạch Thiên Thiên mà em lại muốn bước chân vào con đường đầy hỗn tạp đó?" Nào giờ anh vốn không để tâm đến mấy tin tức về ngành giải trí, nhưng từ ngày nghe anh trai kể về chuyện của cô, nên đã phá lệ lùng xục lại những tin tức về khoảng thời gian đó để xem. Nhờ vậy mới biết, thì ra đứa bé của cô đã gặp chuyện khi đang trình diễn.
"Anh nói bậy bạ gì vậy ....!" Thiên Tình làm mặt giận nói. Trầm mặc một hồi, sau đó mới nói thẳng, "Chị em nhập viện rồi, em muốn kiếm chút tiền để lo cho chị ấy. Người đại diện của cô Bạch có đến tìm em, nói em có thể đến công ty anh ta diễn thử xem thế nào."
Thì ra là vậy....Mộ Trầm Âm rất muốn nói, hãy để anh giúp em. Nhưng cuối cùng không mở lời. Bởi vì anh biết, chắc chắn cô sẽ không đón nhận sự giúp đỡ của anh.
"Vậy em cứ đi thử đi, biết đâu được sau này em sẽ trở thành siêu sao thật đấy. Lên xe đi, anh đưa em đi."