Sau khi Thiên Tình bị Thi Nam Sênh kéo đi, Lục Yến Tùng dù bị ăn một quả đấm nhưng cũng không hề có vẻ gì là tức giận.
Chỉ híp mắt nhìn theo hai bóng người đang đi khuất.
Cảnh Thiên Tình....
Thì ra, cô là của Thi Nam Sênh....
Có điều, tôi sẽ không vì vậy mà buông tay đâu!
Cảnh Vãn Tình, Cảnh Thiên Tình, cả hai tôi đều muốn! [O.O tưởng ỗng giỡn chơi thôi chứ, ông kẹ này muốn gì vậy ta???]
.... .... ....
Cảnh tượng vừa rồi khiến tất cả mọi người trong phòng tiệc đều vô cùng thổn thức.
Các nghệ sĩ vừa hâm mộ cũng vừa ghen tỵ.
Còn Lăng Phong thì vui vẻ thong thả uống rượu. Tối nay Thiên Tình đã tạo chấn động rất vang dội, nếu người nào có mắt nhìn hẳn đã biết cần phải làm gì rồi.
"Trời ạ! Lăng Phong, Cảnh Thiên Tình chính là tài năng mới của anh sao?"
Người đại diện cùng công ty sau khi xem xong một màn vừa rồi không khỏi chắc lưỡi.
"Thế nào?" Lăng Phong bình tĩnh nhíu mày.
"Không ngờ anh lại có khả năng khiến cả Thi Nam Sênh và Lục Yến Tùng đứng ra tranh giành. Với một trong hai người họ thì cũng không có gì phải ngạc nhiên, nhưng chỉ mới lần đầu tiên xuất hiện đã gây chú ý được cho cả hai người. Hơn nữa còn gây ra vụ ồn ào như vậy, thủ đoạn lợi hại thật. Xem ra, cành ô liu(*) sau này của cô ấy sẽ không hề nhỏ nhé."
(*) Cành ô liu: theo nghĩa gốc là tượng trưng cho hòa bình, nghĩa bóng là sự vinh quang; sự chiến thắng – thắng lợi hay đoạt được vinh quang vinh dự hay vương miện trong giải thưởng nào đó. Còn trong câu này ý muốn nói tiền đồ tương lai sau này của TT sẽ rất nổi tiếng)
Lăng Phong hài lòng cười, “Tôi cũng không ngờ tối nay lại thu được hiệu quả tốt đến vậy."
Lục Yến Tùng và Thi Nam Sênh là ai nào? Trong ngành giải trí này ảnh hưởng của họ lớn ra sao? Có bao nhiêu nhà chế tác lẫn nhà sản xuất muốn họ đầu tư cho tác phẩm của mình?
Mà bây giờ Thiên Tình lại có quan hệ với bọn họ, tương lai sau này dĩ nhiên sẽ bớt phải lo lắng không ít.
***
"Anh kéo tôi đi đâu vậy? Tiệc vẫn chưa kết thúc mà."
Thiên Tình bị anh lôi kéo chạy bước nhỏ theo muốn đứt hơi, vừa bước nhanh vừa hỏi.
Thế nhưng anh vẫn lầm lì không nói lời nào, dắt cô đi thẳng tới cầu thang máy.
Động tác vô cùng thô bạo, khiến cổ tay trắng nõn của Thiên Tình đỏ ửng lên.
"Anh làm tôi đau đó..." Thiên Tình uất ức nạt nhẹ.
Cúi đầu nhìn vết đỏ nơi cổ tay cô, dù cơn giận trong lòng vẫn chưa tan, nhưng lực tay Thi Nam Sênh đã nhẹ hơn. Bàn tay còn lại nhấn nút thang máy đi lên.
"Đây chính là cái mà em nói em sẽ cố gắng sinh tồn trong ngành này?" Sau khi cửa thang máy đóng lại, anh chợt xoay người lớn tiếng chất vấn cô.
Thiên Tình bị anh đột nhiên lớn tiếng làm cho giật mình lùi về phía sau, áp sát cơ thể vào vách thang máy.
Thi Nam Sênh bước tới một bước, "Cảnh Thiên Tình, tối nay em chỉ mới xuất hiện có lần đầu tiên, em xem em đã náo động đến cỡ nào rồi!"
“Tôi cũng không muốn vậy… Nhưng mà...." Thiên Tình cố gắng giải thích.
"Nhưng mà cái gì?" Thi Nam Sênh chống một tay bên người cô, cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt hung dữ, giống như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
"Tôi cảm thấy Lục Yến Tùng tiếp cận tôi hình như là có mục đích gì đó." Thiên Tình nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ. Trực giác nói cho cô biết, người người đàn ông kia không hề đơn giản.
Nhưng....Rõ ràng anh ta đã có Vãn Tình, sao còn cợt nhả với cô nữa?
"Có mục đích?" Thi Nam Sênh cười nhạo một tiếng, "Cảnh Thiên Tình, tất cả những thằng đàn ông nào ở nơi đó cũng đều có mục đích với em cả, chẳng lẽ em không nhận ra sao? Mỗi người trong số họ đều đang nghĩ coi làm sao để bồng bế em lên giường! Phải dùng những trợ cấp hay hứa hẹn gì mới có thể hấp dẫn được em!"
"Anh...." Lời lẽ Thiên Tình không mấy tốt, "Anh đừng đánh đồng tất cả ai cũng như thế." Cô thừa nhận đúng là có rất nhiều ánh mắt háo sắc nhìn mình, ví dụ như gã Hà Niệm Khuynh kia. Nhưng không hẳn ai cũng như vậy.
Nghe thấy cô ‘bắt bẻ trả treo’ như vậy, Thi Nam Sênh càng tức giận hơn, "Được, vậy em nói xem, Lục Yến Tùng ôm em như vậy, nếu không phải muốn đưa em lên giường, vậy mục đích của hắn là gì? Chẳng lẽ, em cho rằng hắn chỉ mới gặp em lần đầu đã trúng tiếng sét ái tình à?" Anh ép hỏi cô.
Thiên Tình không nghĩ ra được rốt cuộc Lục Yến Tùng có mục địch gì, thấy Thi Nam Sênh giận đến da mặt lúc xanh lúc trắng, trong lòng thoáng rung động.
Anh ấy....Đang lo lắng cho mình sao? Hay là đang ghen? Ghen? Thiên Tình thật muốn bật cười vì suy nghĩ này của mình. Cô lại tự mình đa tình rồi.
"Trả lời tôi! Đừng có im như thế!" Người phụ nữ này! Lúc anh đang sốt ruột lo lắng cho cô, cô lại cúi đầu thả hồn đâu đâu, không biết đang suy nghĩ gì khiến anh sắp nổi điên.
Dòng suy nghĩ của Thiên Tình bị anh cắt ngang, ngẩng đầu lên, không hề nghĩ ngợi buột miệng nói, “Tôi chỉ là đang suy nghĩ, nếu như mục đích của bọn họ đều là muốn đưa tôi lên giường, vậy anh kéo tôi ra khỏi phòng tiệc đó thì có mục đích gì." Lời nói vừa dứt.
Tim Thi Nam Sênh chợt ‘thịch’ một nhịp, nhìn xoáy vào mắt Thiên Tình, chợt nheo lại.
Trong cặp mắt đó như lóe lên tia sáng, Thiên Tình bỗng cảm thấy miệng lưỡi khô hốc, lúc này mới chợt ý thức được mình vừa nói gì. Không phải cô vừa hỏi anh kéo cô ra đây có phải cũng muốn dụ cô lên giường không đấy chứ?
"Cảnh Thiên Tình, trong mắt em chẳng lẽ tôi cũng giống với đám người kia sao?"
Mặt Thiên Tình đỏ bừng, bị anh hỏi như vậy, giọng lí nhí như muỗi kêu đáp lại, “Ý tôi không phải vậy."
Thi Nam Sênh nheo lại mắt, “Tôi thấy ý em chính là như vậy đấy."
“Tôi chỉ cảm thấy... Vốn dĩ anh không cần phải giúp tôi." Giống như Lăng Phong nói, anh đối với cô rất tốt. Giúp cô hết lần này tới lần khác, lại còn mua váy cho cô...Những chuyện này có thể chứng minh, cô đối với anh mà nói, cũng có chút đặc biệt hay không?
Nhưng Thi Nam Sênh hoàn toàn không biết giờ phút này Thiên Tình muốn nghe chính là câu trả lời đó, mà cho rằng cô đang tìm mọi cách để phủi sạch quan hệ với mình. Cơn giận ngùn ngụt bốc lên, "Đúng vậy, tôi thật sự không nên giúp em. Giúp em, không những không nhận được lời cảm ơn, mà chỉ nhận lại những lời nói vô tâm này." Anh tức giận quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý đến cô nữa.
Sau đó lại cảm thấy không dằn được cơn giận, xoay đầu lại hậm hực bồi thêm một câu: "Cảnh Thiên Tình, mấy tháng em được đào tạo bên Hàn Quốc, bị đào đến nỗi luôn cả lương tâm cũng bị chó ăn hết rồi đúng không?"
“Tôi không có. Lúc trước tôi đã cảm ơn anh rồi mà." Thiên Tình thấy mình thật oan ức. Rõ ràng cô đã cảm ơn anh rất nhiều lần, sao anh ấy lại trách mình không có lương tâm? Hơn nữa, vừa rồi cô nói không phải có ý này.
Thi Nam Sênh hung ác liếc xéo cô, "Em cho rằng chỉ cần cảm ơn một câu là được rồi sao? Thái độ này của em thật chẳng giống người muốn cảm ơn chút nào!"
"Vậy phải thế nào anh mới hài lòng?" Thiên Tình thật lòng hỏi.
Thật ra....Tối nay, anh ấy đã vì mình mà đắc tội với hai người... Mà hai người kia có thể có mặt ở buổi tiệc này hẳn cũng không phải nhân vật tầm thường. Anh còn mời bác sĩ và mua váy cho mình. Cộng lại tất cả những chuyện này, đúng là một câu ‘Cảm ơn’ thật sự là không đủ.
"Phải thế nào à?" Thi Nam Sênh không ngờ Thiên Tình lại hỏi như vậy, thành ra đảo ngược lại người bị hỏi khó là anh.
Cửa thang máy lúc này ‘Đinh’ một tiếng rồi mở ra.
Thi Nam Sênh chưa nghĩ ra được bản thân muốn thế nào, đành nói: "Đi ra ngoài trước đã, về phòng rồi chúng ta sẽ xem xét kỹ lại vấn đề này."
"Được." Thiên Tình không nghĩ gì nhiều, ngoan ngoãn đi theo anh về phòng trong khách sạn. Không ngờ mới xuống không bao lâu đã lại đi lên. Nhưng lần này cô không đi vào trong mà chỉ đứng ở phía ngoài cửa.
Thi Nam Sênh vừa bước vào phòng liền tháo cà-vạt ra, cởi áo vest trên người xuống, lười biếng vứt qua một bên. Quay đầu lại, thấy Thiên Tình vẫn còn ngơ ngẩn đứng ở ngoài cửa, "Em đứng đấy làm gì?"
Thiên Tình bĩu bĩu môi, "Lăng Phong không cho phép tôi vào khách sạn với bất kỳ ai. Nếu để anh ta biết, nhất định sẽ không vừa ý."
Lời dặn dò này của anh ta khiến Thi Nam Sênh cảm thấy rất hài lòng, "Xem ra, Lăng Phong cũng không phải người xấu." Vừa nói vừa đi ra cửa, không nói không rằng vươn tay kéo cô vào trong.
Sau đó đóng sầm cửa lại. Động tác dứt khoát, không cho cô bất kỳ cơ hội để né tránh.
"Này!" Thiên Tình bị kéo vào, trố mắt nhìn anh.
"Chẳng lẽ em muốn để cho tất cả mọi người đi qua đây nhìn thấy em đứng bên ngoài cửa phòng của người đàn ông sao?" Thi Nam Sênh vừa tùy tiện cởi cúc áo trước ngực, vừa hỏi cô.
Thiên Tình cảm thấy lời anh nói cũng có lý nên không nói thêm gì nữa.
Lồng ngực tráng kiện của anh hiển hiện ra dưới mấy cúc áo vừa được cởi. Cơ ngực săn chắc, nửa kín nửa hở, quyến rũ không nói lên lời. Thiên Tình đột nhiên nhớ tới cảnh hai người trong căn phòng này lúc nãy, mặt bỗng chốc đỏ lựng lên. Tầm mắt vội vàng né tránh, không dám nhìn nữa.
Thi Nam Sênh không biết cô đang xấu hổ, trông thấy sắc mặt cô tự nhiên đỏ bừng lên, liền nhíu mày hỏi, "Có phải em vẫn còn sốt không?"
Thiên Tình sợ bị anh nhìn ra, vội đưa tay lên sờ mặt, hơi chột dạ gật đầu, “Vâng. Hình như thế.” Thuốc chưa có tác dụng nhanh vậy được."
Thi Nam Sênh đưa tay, áp mu bàn tay lên trán cô. Quả nhiên… vẫn còn nóng.
Hai người đang đứng rất gần nhau, rất gần, mỗi lúc càng gần....
Cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của anh phả lên đỉnh đầu mình. Lông mi Thiên Tình khẽ run, phần tình cảm cô vẫn luôn rất khổ sở chôn kín nơi đáy lòng lúc này lại trào dâng.
Người đàn ông này....Vẫn luôn có thể dễ dàng hấp dẫn cô như vậy.
Trán của cô vẫn còn nóng. Quả nhiên... vẫn chưa hết sốt. Vậy mà còn cố đi xuống dự tiệc! Chân mày anh khẽ nhíu lại, "Em lên giường nằm đi, tối nay hãy ngủ lại đây." Giọng điệu của anh không cho phép cãi lại.
"Hả?" Thiên Tình ngỡ ngàng nhìn anh, lông mi chớp chớp tựa như không nghe rõ lời anh nói vậy.
"Ngủ một giấc, nếu sáng mai vẫn chưa hết sốt, tôi sẽ gọi bác sĩ." Anh tiếp tục sắp xếp.
"Nhưng mà...." Sao cô có thể ngủ lại ở đây được? Hai người... hiện tại cũng không được coi là quá thân thiết....
"Vậy mình em ngủ ở đây, tối tôi sẽ đi chỗ khác." Anh như hiểu được cô đang nghĩ gì, lên tiếng nói.
"Ồh..." Thiên Tình nhẹ giọng đáp một tiếng. Cô thế này có phải tu hú chiếm tổ chim khách không?
Không phải ở chung phòng với anh, cô nên nhẹ nhõm mới phải, nhưng....Cô lại có cảm giác mất mát. Cô thích…được ở gần bên anh.
Sau tối nay, không biết hai người còn có cơ hội được như thế này nữa không....
Thiên Tình chỉ đành giấu thật sâu những lời này nơi đáy lòng, chỉ khẽ mở miệng: “Tôi bỏ lên đây mà không nói với Lăng Phong tiếng nào, sợ là anh ta sẽ không cho phép. Hơn nữa, thuốc của tôi cũng để ở trong xe, tôi phải đi xuống đó lấy lấy."
"Bệnh vậy rồi mà còn bận tâm nhiều thế." Thi Nam Sênh móc điện thoại của mình ra đưa cho cô, "Gọi điện thoại cho anh ta, nói là đang bàn với tôi về chuyện ‘Daisy Story’, bảo anh ta đừng lảm nhảm nữa."
Hả....Đầu Thiên Tình đổ mồ hôi lạnh. Nếu thật sự cô dám nói chuyện kiểu đó với người đại diện, vậy anh ta có trực tiếp khai trừ mình không?
Nhìn điện thoại di động rồi lại ngẩng đầu nhìn anh, "Chúng ta thật sự nói chuyện về ‘Daisy Story’ sao?" Lời này có phải chứng mình cô có cơ hội rồi không?
Thi Nam Sênh nhìn thấy vẻ mong đợi trong mắt cô, khẽ nheo lại mắt, không chút do dự từ chối, "Nói dối một câu sẽ chết sao?"
"Ồ...." Thiên Tình trề trề môi, ất mát cụp vai xuống.
Nhìn dáng vẻ mất mát đó của cô, trong mắt Thi Nam Sênh hiện lên chút phức tạp. Đúng là điên rồi! Sao anh lại cảm thấy có chút không nỡ thế này.
Mỗi lần tuyển người mẫu anh từ chối không biết bao nhiêu người, chứng kiến bao nhiêu người buồn bã thất vọng? Nhưng anh chưa từng có cảm giác này.
Người phụ nữ này....Quả nhiên là khắc tinh của anh.
Trong lòng dâng lên cảm xúc kỳ quái, anh dứt khoát chuyển tầm mắt không nhìn cô nữa, chỉ nói: “Tôi đi xuống lấy thuốc cho em, biển số xe quản lý của em số mấy?"
Sau khi Thiên Tình nói xong, anh liền đi thẳng ra ngoài.
Lúc ra tới cửa, anh quay người nhìn chằm chằm Thiên Tình, "Trước khi tôi về, không được phép đi đâu hết! Tuyệt đối không được đi bất cứ đâu, ngoan ngoãn chờ tôi ở đây!" Giọng điệu ra lệnh, ngang tàng bá đạo.
Sau khi Thiên Tình bị Thi Nam Sênh kéo đi, Lục Yến Tùng dù bị ăn một quả đấm nhưng cũng không hề có vẻ gì là tức giận.
Chỉ híp mắt nhìn theo hai bóng người đang đi khuất.
Cảnh Thiên Tình....
Thì ra, cô là của Thi Nam Sênh....
Có điều, tôi sẽ không vì vậy mà buông tay đâu!
Cảnh Vãn Tình, Cảnh Thiên Tình, cả hai tôi đều muốn! [O.O tưởng ỗng giỡn chơi thôi chứ, ông kẹ này muốn gì vậy ta???]
.... .... ....
Cảnh tượng vừa rồi khiến tất cả mọi người trong phòng tiệc đều vô cùng thổn thức.
Các nghệ sĩ vừa hâm mộ cũng vừa ghen tỵ.
Còn Lăng Phong thì vui vẻ thong thả uống rượu. Tối nay Thiên Tình đã tạo chấn động rất vang dội, nếu người nào có mắt nhìn hẳn đã biết cần phải làm gì rồi.
"Trời ạ! Lăng Phong, Cảnh Thiên Tình chính là tài năng mới của anh sao?"
Người đại diện cùng công ty sau khi xem xong một màn vừa rồi không khỏi chắc lưỡi.
"Thế nào?" Lăng Phong bình tĩnh nhíu mày.
"Không ngờ anh lại có khả năng khiến cả Thi Nam Sênh và Lục Yến Tùng đứng ra tranh giành. Với một trong hai người họ thì cũng không có gì phải ngạc nhiên, nhưng chỉ mới lần đầu tiên xuất hiện đã gây chú ý được cho cả hai người. Hơn nữa còn gây ra vụ ồn ào như vậy, thủ đoạn lợi hại thật. Xem ra, cành ô liu() sau này của cô ấy sẽ không hề nhỏ nhé."
() Cành ô liu: theo nghĩa gốc là tượng trưng cho hòa bình, nghĩa bóng là sự vinh quang; sự chiến thắng – thắng lợi hay đoạt được vinh quang vinh dự hay vương miện trong giải thưởng nào đó. Còn trong câu này ý muốn nói tiền đồ tương lai sau này của TT sẽ rất nổi tiếng)
Lăng Phong hài lòng cười, “Tôi cũng không ngờ tối nay lại thu được hiệu quả tốt đến vậy."
Lục Yến Tùng và Thi Nam Sênh là ai nào? Trong ngành giải trí này ảnh hưởng của họ lớn ra sao? Có bao nhiêu nhà chế tác lẫn nhà sản xuất muốn họ đầu tư cho tác phẩm của mình?
Mà bây giờ Thiên Tình lại có quan hệ với bọn họ, tương lai sau này dĩ nhiên sẽ bớt phải lo lắng không ít.
"Anh kéo tôi đi đâu vậy? Tiệc vẫn chưa kết thúc mà."
Thiên Tình bị anh lôi kéo chạy bước nhỏ theo muốn đứt hơi, vừa bước nhanh vừa hỏi.
Thế nhưng anh vẫn lầm lì không nói lời nào, dắt cô đi thẳng tới cầu thang máy.
Động tác vô cùng thô bạo, khiến cổ tay trắng nõn của Thiên Tình đỏ ửng lên.
"Anh làm tôi đau đó..." Thiên Tình uất ức nạt nhẹ.
Cúi đầu nhìn vết đỏ nơi cổ tay cô, dù cơn giận trong lòng vẫn chưa tan, nhưng lực tay Thi Nam Sênh đã nhẹ hơn. Bàn tay còn lại nhấn nút thang máy đi lên.
"Đây chính là cái mà em nói em sẽ cố gắng sinh tồn trong ngành này?" Sau khi cửa thang máy đóng lại, anh chợt xoay người lớn tiếng chất vấn cô.
Thiên Tình bị anh đột nhiên lớn tiếng làm cho giật mình lùi về phía sau, áp sát cơ thể vào vách thang máy.
Thi Nam Sênh bước tới một bước, "Cảnh Thiên Tình, tối nay em chỉ mới xuất hiện có lần đầu tiên, em xem em đã náo động đến cỡ nào rồi!"
“Tôi cũng không muốn vậy… Nhưng mà...." Thiên Tình cố gắng giải thích.
"Nhưng mà cái gì?" Thi Nam Sênh chống một tay bên người cô, cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt hung dữ, giống như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
"Tôi cảm thấy Lục Yến Tùng tiếp cận tôi hình như là có mục đích gì đó." Thiên Tình nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ. Trực giác nói cho cô biết, người người đàn ông kia không hề đơn giản.
Nhưng....Rõ ràng anh ta đã có Vãn Tình, sao còn cợt nhả với cô nữa?
"Có mục đích?" Thi Nam Sênh cười nhạo một tiếng, "Cảnh Thiên Tình, tất cả những thằng đàn ông nào ở nơi đó cũng đều có mục đích với em cả, chẳng lẽ em không nhận ra sao? Mỗi người trong số họ đều đang nghĩ coi làm sao để bồng bế em lên giường! Phải dùng những trợ cấp hay hứa hẹn gì mới có thể hấp dẫn được em!"
"Anh...." Lời lẽ Thiên Tình không mấy tốt, "Anh đừng đánh đồng tất cả ai cũng như thế." Cô thừa nhận đúng là có rất nhiều ánh mắt háo sắc nhìn mình, ví dụ như gã Hà Niệm Khuynh kia. Nhưng không hẳn ai cũng như vậy.
Nghe thấy cô ‘bắt bẻ trả treo’ như vậy, Thi Nam Sênh càng tức giận hơn, "Được, vậy em nói xem, Lục Yến Tùng ôm em như vậy, nếu không phải muốn đưa em lên giường, vậy mục đích của hắn là gì? Chẳng lẽ, em cho rằng hắn chỉ mới gặp em lần đầu đã trúng tiếng sét ái tình à?" Anh ép hỏi cô.
Thiên Tình không nghĩ ra được rốt cuộc Lục Yến Tùng có mục địch gì, thấy Thi Nam Sênh giận đến da mặt lúc xanh lúc trắng, trong lòng thoáng rung động.
Anh ấy....Đang lo lắng cho mình sao? Hay là đang ghen? Ghen? Thiên Tình thật muốn bật cười vì suy nghĩ này của mình. Cô lại tự mình đa tình rồi.
"Trả lời tôi! Đừng có im như thế!" Người phụ nữ này! Lúc anh đang sốt ruột lo lắng cho cô, cô lại cúi đầu thả hồn đâu đâu, không biết đang suy nghĩ gì khiến anh sắp nổi điên.
Dòng suy nghĩ của Thiên Tình bị anh cắt ngang, ngẩng đầu lên, không hề nghĩ ngợi buột miệng nói, “Tôi chỉ là đang suy nghĩ, nếu như mục đích của bọn họ đều là muốn đưa tôi lên giường, vậy anh kéo tôi ra khỏi phòng tiệc đó thì có mục đích gì." Lời nói vừa dứt.
Tim Thi Nam Sênh chợt ‘thịch’ một nhịp, nhìn xoáy vào mắt Thiên Tình, chợt nheo lại.
Trong cặp mắt đó như lóe lên tia sáng, Thiên Tình bỗng cảm thấy miệng lưỡi khô hốc, lúc này mới chợt ý thức được mình vừa nói gì. Không phải cô vừa hỏi anh kéo cô ra đây có phải cũng muốn dụ cô lên giường không đấy chứ?
"Cảnh Thiên Tình, trong mắt em chẳng lẽ tôi cũng giống với đám người kia sao?"
Mặt Thiên Tình đỏ bừng, bị anh hỏi như vậy, giọng lí nhí như muỗi kêu đáp lại, “Ý tôi không phải vậy."
Thi Nam Sênh nheo lại mắt, “Tôi thấy ý em chính là như vậy đấy."
“Tôi chỉ cảm thấy... Vốn dĩ anh không cần phải giúp tôi." Giống như Lăng Phong nói, anh đối với cô rất tốt. Giúp cô hết lần này tới lần khác, lại còn mua váy cho cô...Những chuyện này có thể chứng minh, cô đối với anh mà nói, cũng có chút đặc biệt hay không?
Nhưng Thi Nam Sênh hoàn toàn không biết giờ phút này Thiên Tình muốn nghe chính là câu trả lời đó, mà cho rằng cô đang tìm mọi cách để phủi sạch quan hệ với mình. Cơn giận ngùn ngụt bốc lên, "Đúng vậy, tôi thật sự không nên giúp em. Giúp em, không những không nhận được lời cảm ơn, mà chỉ nhận lại những lời nói vô tâm này." Anh tức giận quay mặt sang chỗ khác, không thèm để ý đến cô nữa.
Sau đó lại cảm thấy không dằn được cơn giận, xoay đầu lại hậm hực bồi thêm một câu: "Cảnh Thiên Tình, mấy tháng em được đào tạo bên Hàn Quốc, bị đào đến nỗi luôn cả lương tâm cũng bị chó ăn hết rồi đúng không?"
“Tôi không có. Lúc trước tôi đã cảm ơn anh rồi mà." Thiên Tình thấy mình thật oan ức. Rõ ràng cô đã cảm ơn anh rất nhiều lần, sao anh ấy lại trách mình không có lương tâm? Hơn nữa, vừa rồi cô nói không phải có ý này.
Thi Nam Sênh hung ác liếc xéo cô, "Em cho rằng chỉ cần cảm ơn một câu là được rồi sao? Thái độ này của em thật chẳng giống người muốn cảm ơn chút nào!"
"Vậy phải thế nào anh mới hài lòng?" Thiên Tình thật lòng hỏi.
Thật ra....Tối nay, anh ấy đã vì mình mà đắc tội với hai người... Mà hai người kia có thể có mặt ở buổi tiệc này hẳn cũng không phải nhân vật tầm thường. Anh còn mời bác sĩ và mua váy cho mình. Cộng lại tất cả những chuyện này, đúng là một câu ‘Cảm ơn’ thật sự là không đủ.
"Phải thế nào à?" Thi Nam Sênh không ngờ Thiên Tình lại hỏi như vậy, thành ra đảo ngược lại người bị hỏi khó là anh.
Cửa thang máy lúc này ‘Đinh’ một tiếng rồi mở ra.
Thi Nam Sênh chưa nghĩ ra được bản thân muốn thế nào, đành nói: "Đi ra ngoài trước đã, về phòng rồi chúng ta sẽ xem xét kỹ lại vấn đề này."
"Được." Thiên Tình không nghĩ gì nhiều, ngoan ngoãn đi theo anh về phòng trong khách sạn. Không ngờ mới xuống không bao lâu đã lại đi lên. Nhưng lần này cô không đi vào trong mà chỉ đứng ở phía ngoài cửa.
Thi Nam Sênh vừa bước vào phòng liền tháo cà-vạt ra, cởi áo vest trên người xuống, lười biếng vứt qua một bên. Quay đầu lại, thấy Thiên Tình vẫn còn ngơ ngẩn đứng ở ngoài cửa, "Em đứng đấy làm gì?"
Thiên Tình bĩu bĩu môi, "Lăng Phong không cho phép tôi vào khách sạn với bất kỳ ai. Nếu để anh ta biết, nhất định sẽ không vừa ý."
Lời dặn dò này của anh ta khiến Thi Nam Sênh cảm thấy rất hài lòng, "Xem ra, Lăng Phong cũng không phải người xấu." Vừa nói vừa đi ra cửa, không nói không rằng vươn tay kéo cô vào trong.
Sau đó đóng sầm cửa lại. Động tác dứt khoát, không cho cô bất kỳ cơ hội để né tránh.
"Này!" Thiên Tình bị kéo vào, trố mắt nhìn anh.
"Chẳng lẽ em muốn để cho tất cả mọi người đi qua đây nhìn thấy em đứng bên ngoài cửa phòng của người đàn ông sao?" Thi Nam Sênh vừa tùy tiện cởi cúc áo trước ngực, vừa hỏi cô.
Thiên Tình cảm thấy lời anh nói cũng có lý nên không nói thêm gì nữa.
Lồng ngực tráng kiện của anh hiển hiện ra dưới mấy cúc áo vừa được cởi. Cơ ngực săn chắc, nửa kín nửa hở, quyến rũ không nói lên lời. Thiên Tình đột nhiên nhớ tới cảnh hai người trong căn phòng này lúc nãy, mặt bỗng chốc đỏ lựng lên. Tầm mắt vội vàng né tránh, không dám nhìn nữa.
Thi Nam Sênh không biết cô đang xấu hổ, trông thấy sắc mặt cô tự nhiên đỏ bừng lên, liền nhíu mày hỏi, "Có phải em vẫn còn sốt không?"
Thiên Tình sợ bị anh nhìn ra, vội đưa tay lên sờ mặt, hơi chột dạ gật đầu, “Vâng. Hình như thế.” Thuốc chưa có tác dụng nhanh vậy được."
Thi Nam Sênh đưa tay, áp mu bàn tay lên trán cô. Quả nhiên… vẫn còn nóng.
Hai người đang đứng rất gần nhau, rất gần, mỗi lúc càng gần....
Cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của anh phả lên đỉnh đầu mình. Lông mi Thiên Tình khẽ run, phần tình cảm cô vẫn luôn rất khổ sở chôn kín nơi đáy lòng lúc này lại trào dâng.
Người đàn ông này....Vẫn luôn có thể dễ dàng hấp dẫn cô như vậy.
Trán của cô vẫn còn nóng. Quả nhiên... vẫn chưa hết sốt. Vậy mà còn cố đi xuống dự tiệc! Chân mày anh khẽ nhíu lại, "Em lên giường nằm đi, tối nay hãy ngủ lại đây." Giọng điệu của anh không cho phép cãi lại.
"Hả?" Thiên Tình ngỡ ngàng nhìn anh, lông mi chớp chớp tựa như không nghe rõ lời anh nói vậy.
"Ngủ một giấc, nếu sáng mai vẫn chưa hết sốt, tôi sẽ gọi bác sĩ." Anh tiếp tục sắp xếp.
"Nhưng mà...." Sao cô có thể ngủ lại ở đây được? Hai người... hiện tại cũng không được coi là quá thân thiết....
"Vậy mình em ngủ ở đây, tối tôi sẽ đi chỗ khác." Anh như hiểu được cô đang nghĩ gì, lên tiếng nói.
"Ồh..." Thiên Tình nhẹ giọng đáp một tiếng. Cô thế này có phải tu hú chiếm tổ chim khách không?
Không phải ở chung phòng với anh, cô nên nhẹ nhõm mới phải, nhưng....Cô lại có cảm giác mất mát. Cô thích…được ở gần bên anh.
Sau tối nay, không biết hai người còn có cơ hội được như thế này nữa không....
Thiên Tình chỉ đành giấu thật sâu những lời này nơi đáy lòng, chỉ khẽ mở miệng: “Tôi bỏ lên đây mà không nói với Lăng Phong tiếng nào, sợ là anh ta sẽ không cho phép. Hơn nữa, thuốc của tôi cũng để ở trong xe, tôi phải đi xuống đó lấy lấy."
"Bệnh vậy rồi mà còn bận tâm nhiều thế." Thi Nam Sênh móc điện thoại của mình ra đưa cho cô, "Gọi điện thoại cho anh ta, nói là đang bàn với tôi về chuyện ‘Daisy Story’, bảo anh ta đừng lảm nhảm nữa."
Hả....Đầu Thiên Tình đổ mồ hôi lạnh. Nếu thật sự cô dám nói chuyện kiểu đó với người đại diện, vậy anh ta có trực tiếp khai trừ mình không?
Nhìn điện thoại di động rồi lại ngẩng đầu nhìn anh, "Chúng ta thật sự nói chuyện về ‘Daisy Story’ sao?" Lời này có phải chứng mình cô có cơ hội rồi không?
Thi Nam Sênh nhìn thấy vẻ mong đợi trong mắt cô, khẽ nheo lại mắt, không chút do dự từ chối, "Nói dối một câu sẽ chết sao?"
"Ồ...." Thiên Tình trề trề môi, ất mát cụp vai xuống.
Nhìn dáng vẻ mất mát đó của cô, trong mắt Thi Nam Sênh hiện lên chút phức tạp. Đúng là điên rồi! Sao anh lại cảm thấy có chút không nỡ thế này.
Mỗi lần tuyển người mẫu anh từ chối không biết bao nhiêu người, chứng kiến bao nhiêu người buồn bã thất vọng? Nhưng anh chưa từng có cảm giác này.
Người phụ nữ này....Quả nhiên là khắc tinh của anh.
Trong lòng dâng lên cảm xúc kỳ quái, anh dứt khoát chuyển tầm mắt không nhìn cô nữa, chỉ nói: “Tôi đi xuống lấy thuốc cho em, biển số xe quản lý của em số mấy?"
Sau khi Thiên Tình nói xong, anh liền đi thẳng ra ngoài.
Lúc ra tới cửa, anh quay người nhìn chằm chằm Thiên Tình, "Trước khi tôi về, không được phép đi đâu hết! Tuyệt đối không được đi bất cứ đâu, ngoan ngoãn chờ tôi ở đây!" Giọng điệu ra lệnh, ngang tàng bá đạo.