Thi Nam Sênh không ngờ Thiên Tình sẽ phản kháng, bị đẩy một cái, do bất ngờ không cảnh giác nên ngã phịch xuống mép giường.
Vành mắt cô ửng đỏ, "Anh Thi, xin anh đừng làm vậy!"
"Ý em là sao hả?" Thi Nam Sênh lạnh lùng nhìn cô hỏi.
“Tôi không thích bệnh viện đó." Cô nói.
"Không thích nơi đó, chẵng lẽ thích cái loại bệnh viện tồi tàn này sao?" Anh khinh thường cười lạnh.
"Phải, so với mấy cái bệnh viện quý tộc kia, nơi này đúng là rất tồi tàn, nhưng tôi thích nơi này." Thiên Tình bị ánh mắt khinh miệt đó của anh làm tổn thương. Hít sâu một hơi, cố nuốt nước mắt trở về, cô nhìn anh nói, "Anh Thi, đúng, anh là người có tiền, nhưng cũng mong anh hãy tôn trọng cuộc sống của người nghèo chúng tôi."
“Tôi không tôn trọng cuộc sống của em bao giờ chứ?" Quả thật anh cảm thấy cô rất khó hiểu, tự dưng khi không gán cho anh cái tội danh này.
"Chỉ vì em không thích chỗ đó, nên đã tự quyết định chuyển đến đây, lý do vậy mà em cũng nghĩ ra được sao, buồn cười thật đấy!" Thi Nam Sênh nhìn cô chằm chằm, không cho cô né tránh nữa. Lạnh giọng hỏi: "Nói cho tôi biết lý do thật sự đi. Tại sao chuyển đi mà không nói?"
Thiên Tình run lên, mắt cũng ươn ướt. Sao anh phải giận như thế? Lẽ nào...."Anh Thi, anh đã quên rồi sao? Đứa bé của chúng không còn nữa, cho nên...." Cô ngừng một chút, mới khó khăn nói tiếp, "Giữa chúng ta, cũng không còn bất kỳ quan hệ nào nữa." Lúc nói xong những lời đó, trái tim cũng co rút dữ dội. Đau đến cô muốn bật khóc.
Còn Thi Nam Sênh, khuôn mặt anh đột nhiên bạnh ra. Bàn tay cũng cuộn lại thành nắm đấm.
Thiên Tình rất hy vọng anh có thể lên tiếng phủ nhận, có thể nói với cô rằng: Tuy đứa bé không còn nữa, nhưng chúng ta....vẫn có thể làm bạn. Đúng vậy, yêu cầu của cô cho tới bây giờ đều không cao, chỉ cần làm bạn với anh, cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi....
Nhưng....Không có! Anh vẫn im lặng ngồi ở đó không lên tiếng.
Chỉ nhìn trân trân cô bằng đôi mắt sắc bén, nhìn như muốn khoét một cái lỗ thật lớn trên cơ thể mỏng manh của cô, "Cảnh Thiên Tình, xem ra.... Em cũng là người luôn biết mình biết ta đấy nhỉ!" Lần đầu tiên cảm thấy nói một câu hoàn chỉnh như vậy nhưng lại khó khăn đến thế.
Mỗi một chữ đều nặng chịch như đá từ miệng anh thốt ra.
Thiên Tình chợt run lên. Bao nhiêu sự mong mỏi chờ đợi, đều vỡ vụn không còn chỉ trong chớp mắt. Sự lạnh lẽo cũng nhanh chóng xâm nhập vào tim, khiến tim cô như đóng băng. Không có nước mắt, chỉ chua chát cười khổ nhìn Thi Nam Sênh, "Cho nên, tại sao tôi phải ở lại bệnh viện đó? Tôi chỉ muốn ở bệnh viên nào mà tôi có thể gánh vác nổi tiền viện phí. Sau này cũng không cần làm phiền đến anh Thi đây và bà Thi nữa."
Dừng lại một chút, cảm nhận được ánh mắt tối tăm sâu thẳm của Thi Nam Sênh, trong đáy mắt rõ ràng đang đè nén một sự đột biến về tình cảm. Nhưng....Cô nhìn không hiểu. Hoàn toàn không hiểu.
Vẫn tiếp tục nói: "Đứa bé không còn, anh Thi đã có thể tái hợp cùng cô Bạch. Từ nay về sau....tôi thật lòng chúc hai người hạnh phúc."
Vừa nghe xong câu đó, Thi Nam Sênh chỉ cảm thấy thần kinh mình muốn nổ tung. Gần như mất đi lý trí, lập tức vươn tay giữ chặt sau đầu Thiên Tình, kéo mạnh cô về phía mình mình.
Thiên Tình hoảng hồn trợn mắt, sững sờ nhìn gương mặt bỗng nhiên phóng to trước mắt.
Nụ hôn của anh lần nữa phủ lên môi cô. Nhưng lần này còn thô lỗ hơn khi nãy....hung hăng mút lấy môi cô, như muốn cắn cho cô tan xương nát thịt mới vừa lòng.
Nụ hôn mang theo tức giận vô biên, tàn sát không thương tiếc.
Điều này càng làm cho Thiên Tình cảm thấy sợ hãi, cô ‘ưm ưm’ đánh đấm túi bụi lên vòm ngực rắn chắc của anh.
Nhưng cơ thể anh căng cứng, bị cô đánh đấm liên tục như vậy mà vẫn hoàn toàn bất động. Cô bị anh hôn muốn nghẹt thở, Thiên Tình còn tưởng rằng mình sắp phải chết dưới sự thô bạo của anh. Tay bắt đầu túm áo anh, anh hừ lạnh một tiếng, sau đó bắt chéo hai tay cô ra phía sau.
"Ưmh...anh....buông tay ra...." Cô quay mặt đi, chỉ kịp buông ra vài chữ.
Thi Nam Sênh nào chịu tha cho cô. Môi trượt khỏi môi cô, không kịp cho cô thở, nụ hôn của anh liền lan dần sang cổ. Khi hôn anh dùng sức rất mạnh, để lại trên da thịt cô vô số vết tích đỏ hồng.
"Đừng....đừng mà. Anh tránh ra...." Cô chóng trả. Nhưng hoàn toàn không ngăn cản được hành động tà ác này của anh.
Thậm chí một tay anh đã bắt đầu cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân trên người cô ra.
Ngoài đồng phục dành cho bệnh nhân, bên trong cô chẳng mặc gì cả.
Ngay sau đó, bầu ngực trắng muốt lập tức hiện ra, bị phơi bày giữa không khí lạnh lẽo. Thiên Tình giật mình há miệng hít thở, cảm thấy vừa thẹn vừa giận. Còn chưa kịp mở miệng bảo anh thôi đi đã phải trợn mắt há miệng hít thở lần nữa.
‘Nụ hồng’ bỗng có cảm giác mát lạnh, trông thấy anh cúi đầu ngậm nó mút mạnh. Sự tê dại từ nơi đó loa tỏa khiến lời kháng nghị vô lực của Thiên Tình biến thành tiếng rên khe khẽ, "Đừng....đừng....anh không được làm vậy...."
“Tại sao tôi không được làm vậy?" Thi Nam Sênh chẳng những không buông tay, ngược lại còn đẩy cô nằm ra giữa giường bệnh. Hai tay bị anh giữ chặt giơ cao qua đầu. Anh ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Cảnh Thiên Tình, đây là do em nợ tôi!” Bàn tay nóng như lửa mơn trớn nụ hồng đang run run của cô. Môi cũng không tha bên còn lại, đầu lưỡi như khiêu khích lượn quanh đó một vòng, như muốn khơi gợi lên sự khao khát đang ẩn mình trong cô.
Thiên Tình không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, rất muốn phản kháng, nhưng dưới sự trêu chọc lúc này của anh, cô không thể làm theo ý mình được nữa.
Ban đầu còn chút hơi sức để phản kháng. Vậy mà giờ phút này ngay cả âm thanh chống trả cũng không thốt ra nổi, chỉ có thể đè nén cắn môi mình, tránh cho tiếng rên rỉ không kiểm soát được sẽ bật ra.
Nhưng....Dường như anh cố tình không để cô được toại nguyện. Anh bắt đầu tăng sức tạo ta từng luồng sóng điện ngao du trên cơ thể cô. Môi lưỡi anh vờn quanh đảo qua đảo lại giữa hai bầu ngực, trong một không gian yên tĩnh thế này, âm thanh bú mút phát ra vô cùng rõ ràng, rõ đến khiến ai nghe cũng phát ngượng.
Thiên Tình mắc cỡ chỉ muốn tìm cái động để chôn mình, nhưng bàn tay của anh đang dần dần trượt xuống bên dưới của cô....
Cuối cùng dừng lại ngay giữa hai chân cô, cô chợt rùng người khép chân lại, vô tình cũng kẹp luôn tay anh...."Ưm....xin anh đó....đừng làm vậy nữa...." Cuối cùng cô vẫn không chịu được mà bật ra tiếng rên khẽ. Hơi ưỡn người mở mắt nhìn anh cầu xin, đáy mắt đã mê loạn và mông lung ngập nước. Người đàn ông ghê tởm này....anh đã hoàn toàn hiểu rõ những vùng nhạy cảm trên cơ thể cô.
"Thích không? Tiểu yêu tinh...." Lời anh nói, dịu dàng thỏ thẻ bên tai nhưng đang nói với người mình thương yêu vậy. Môi lưỡi còn không ngừng trêu chọc liếm qua vành tai cô.
Thiên Tình mê mang đắm chìm trong sự dịu dàng chứa chan tình cảm của anh. Gần như còn hoang tưởng rằng, giữa anh và cô đã không còn sự thô bạo mới vừa rồi nữa, mà chỉ có sự dịu dàng vô bờ của anh mang đến....
"Ừm...." Cô gật đầu, đôi mắt ướt át nhìn anh, "Dừng đi, được không...tôi không thể...."
Thi Nam Sênh không ngờ Thiên Tình sẽ phản kháng, bị đẩy một cái, do bất ngờ không cảnh giác nên ngã phịch xuống mép giường.
Vành mắt cô ửng đỏ, "Anh Thi, xin anh đừng làm vậy!"
"Ý em là sao hả?" Thi Nam Sênh lạnh lùng nhìn cô hỏi.
“Tôi không thích bệnh viện đó." Cô nói.
"Không thích nơi đó, chẵng lẽ thích cái loại bệnh viện tồi tàn này sao?" Anh khinh thường cười lạnh.
"Phải, so với mấy cái bệnh viện quý tộc kia, nơi này đúng là rất tồi tàn, nhưng tôi thích nơi này." Thiên Tình bị ánh mắt khinh miệt đó của anh làm tổn thương. Hít sâu một hơi, cố nuốt nước mắt trở về, cô nhìn anh nói, "Anh Thi, đúng, anh là người có tiền, nhưng cũng mong anh hãy tôn trọng cuộc sống của người nghèo chúng tôi."
“Tôi không tôn trọng cuộc sống của em bao giờ chứ?" Quả thật anh cảm thấy cô rất khó hiểu, tự dưng khi không gán cho anh cái tội danh này.
"Chỉ vì em không thích chỗ đó, nên đã tự quyết định chuyển đến đây, lý do vậy mà em cũng nghĩ ra được sao, buồn cười thật đấy!" Thi Nam Sênh nhìn cô chằm chằm, không cho cô né tránh nữa. Lạnh giọng hỏi: "Nói cho tôi biết lý do thật sự đi. Tại sao chuyển đi mà không nói?"
Thiên Tình run lên, mắt cũng ươn ướt. Sao anh phải giận như thế? Lẽ nào...."Anh Thi, anh đã quên rồi sao? Đứa bé của chúng không còn nữa, cho nên...." Cô ngừng một chút, mới khó khăn nói tiếp, "Giữa chúng ta, cũng không còn bất kỳ quan hệ nào nữa." Lúc nói xong những lời đó, trái tim cũng co rút dữ dội. Đau đến cô muốn bật khóc.
Còn Thi Nam Sênh, khuôn mặt anh đột nhiên bạnh ra. Bàn tay cũng cuộn lại thành nắm đấm.
Thiên Tình rất hy vọng anh có thể lên tiếng phủ nhận, có thể nói với cô rằng: Tuy đứa bé không còn nữa, nhưng chúng ta....vẫn có thể làm bạn. Đúng vậy, yêu cầu của cô cho tới bây giờ đều không cao, chỉ cần làm bạn với anh, cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi....
Nhưng....Không có! Anh vẫn im lặng ngồi ở đó không lên tiếng.
Chỉ nhìn trân trân cô bằng đôi mắt sắc bén, nhìn như muốn khoét một cái lỗ thật lớn trên cơ thể mỏng manh của cô, "Cảnh Thiên Tình, xem ra.... Em cũng là người luôn biết mình biết ta đấy nhỉ!" Lần đầu tiên cảm thấy nói một câu hoàn chỉnh như vậy nhưng lại khó khăn đến thế.
Mỗi một chữ đều nặng chịch như đá từ miệng anh thốt ra.
Thiên Tình chợt run lên. Bao nhiêu sự mong mỏi chờ đợi, đều vỡ vụn không còn chỉ trong chớp mắt. Sự lạnh lẽo cũng nhanh chóng xâm nhập vào tim, khiến tim cô như đóng băng. Không có nước mắt, chỉ chua chát cười khổ nhìn Thi Nam Sênh, "Cho nên, tại sao tôi phải ở lại bệnh viện đó? Tôi chỉ muốn ở bệnh viên nào mà tôi có thể gánh vác nổi tiền viện phí. Sau này cũng không cần làm phiền đến anh Thi đây và bà Thi nữa."
Dừng lại một chút, cảm nhận được ánh mắt tối tăm sâu thẳm của Thi Nam Sênh, trong đáy mắt rõ ràng đang đè nén một sự đột biến về tình cảm. Nhưng....Cô nhìn không hiểu. Hoàn toàn không hiểu.
Vẫn tiếp tục nói: "Đứa bé không còn, anh Thi đã có thể tái hợp cùng cô Bạch. Từ nay về sau....tôi thật lòng chúc hai người hạnh phúc."
Vừa nghe xong câu đó, Thi Nam Sênh chỉ cảm thấy thần kinh mình muốn nổ tung. Gần như mất đi lý trí, lập tức vươn tay giữ chặt sau đầu Thiên Tình, kéo mạnh cô về phía mình mình.
Thiên Tình hoảng hồn trợn mắt, sững sờ nhìn gương mặt bỗng nhiên phóng to trước mắt.
Nụ hôn của anh lần nữa phủ lên môi cô. Nhưng lần này còn thô lỗ hơn khi nãy....hung hăng mút lấy môi cô, như muốn cắn cho cô tan xương nát thịt mới vừa lòng.
Nụ hôn mang theo tức giận vô biên, tàn sát không thương tiếc.
Điều này càng làm cho Thiên Tình cảm thấy sợ hãi, cô ‘ưm ưm’ đánh đấm túi bụi lên vòm ngực rắn chắc của anh.
Nhưng cơ thể anh căng cứng, bị cô đánh đấm liên tục như vậy mà vẫn hoàn toàn bất động. Cô bị anh hôn muốn nghẹt thở, Thiên Tình còn tưởng rằng mình sắp phải chết dưới sự thô bạo của anh. Tay bắt đầu túm áo anh, anh hừ lạnh một tiếng, sau đó bắt chéo hai tay cô ra phía sau.
"Ưmh...anh....buông tay ra...." Cô quay mặt đi, chỉ kịp buông ra vài chữ.
Thi Nam Sênh nào chịu tha cho cô. Môi trượt khỏi môi cô, không kịp cho cô thở, nụ hôn của anh liền lan dần sang cổ. Khi hôn anh dùng sức rất mạnh, để lại trên da thịt cô vô số vết tích đỏ hồng.
"Đừng....đừng mà. Anh tránh ra...." Cô chóng trả. Nhưng hoàn toàn không ngăn cản được hành động tà ác này của anh.
Thậm chí một tay anh đã bắt đầu cởi bỏ bộ đồ bệnh nhân trên người cô ra.
Ngoài đồng phục dành cho bệnh nhân, bên trong cô chẳng mặc gì cả.
Ngay sau đó, bầu ngực trắng muốt lập tức hiện ra, bị phơi bày giữa không khí lạnh lẽo. Thiên Tình giật mình há miệng hít thở, cảm thấy vừa thẹn vừa giận. Còn chưa kịp mở miệng bảo anh thôi đi đã phải trợn mắt há miệng hít thở lần nữa.
‘Nụ hồng’ bỗng có cảm giác mát lạnh, trông thấy anh cúi đầu ngậm nó mút mạnh. Sự tê dại từ nơi đó loa tỏa khiến lời kháng nghị vô lực của Thiên Tình biến thành tiếng rên khe khẽ, "Đừng....đừng....anh không được làm vậy...."
“Tại sao tôi không được làm vậy?" Thi Nam Sênh chẳng những không buông tay, ngược lại còn đẩy cô nằm ra giữa giường bệnh. Hai tay bị anh giữ chặt giơ cao qua đầu. Anh ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Cảnh Thiên Tình, đây là do em nợ tôi!” Bàn tay nóng như lửa mơn trớn nụ hồng đang run run của cô. Môi cũng không tha bên còn lại, đầu lưỡi như khiêu khích lượn quanh đó một vòng, như muốn khơi gợi lên sự khao khát đang ẩn mình trong cô.
Thiên Tình không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, rất muốn phản kháng, nhưng dưới sự trêu chọc lúc này của anh, cô không thể làm theo ý mình được nữa.
Ban đầu còn chút hơi sức để phản kháng. Vậy mà giờ phút này ngay cả âm thanh chống trả cũng không thốt ra nổi, chỉ có thể đè nén cắn môi mình, tránh cho tiếng rên rỉ không kiểm soát được sẽ bật ra.
Nhưng....Dường như anh cố tình không để cô được toại nguyện. Anh bắt đầu tăng sức tạo ta từng luồng sóng điện ngao du trên cơ thể cô. Môi lưỡi anh vờn quanh đảo qua đảo lại giữa hai bầu ngực, trong một không gian yên tĩnh thế này, âm thanh bú mút phát ra vô cùng rõ ràng, rõ đến khiến ai nghe cũng phát ngượng.
Thiên Tình mắc cỡ chỉ muốn tìm cái động để chôn mình, nhưng bàn tay của anh đang dần dần trượt xuống bên dưới của cô....
Cuối cùng dừng lại ngay giữa hai chân cô, cô chợt rùng người khép chân lại, vô tình cũng kẹp luôn tay anh...."Ưm....xin anh đó....đừng làm vậy nữa...." Cuối cùng cô vẫn không chịu được mà bật ra tiếng rên khẽ. Hơi ưỡn người mở mắt nhìn anh cầu xin, đáy mắt đã mê loạn và mông lung ngập nước. Người đàn ông ghê tởm này....anh đã hoàn toàn hiểu rõ những vùng nhạy cảm trên cơ thể cô.
"Thích không? Tiểu yêu tinh...." Lời anh nói, dịu dàng thỏ thẻ bên tai nhưng đang nói với người mình thương yêu vậy. Môi lưỡi còn không ngừng trêu chọc liếm qua vành tai cô.
Thiên Tình mê mang đắm chìm trong sự dịu dàng chứa chan tình cảm của anh. Gần như còn hoang tưởng rằng, giữa anh và cô đã không còn sự thô bạo mới vừa rồi nữa, mà chỉ có sự dịu dàng vô bờ của anh mang đến....
"Ừm...." Cô gật đầu, đôi mắt ướt át nhìn anh, "Dừng đi, được không...tôi không thể...."