Trong phòng bệnh VIP xa hoa, một người đàn ông có gương mặt gầy yếu cầm điều khiển từ xa trên tay, mặt không có biểu tình gì điều chỉnh âm lượng của tivi lớn hơn. Bởi vì chỉ có như vậy thì anh mới không nghe thấy những tiếng ồn ào làm cho trái tim người ta băng giá
Lại nhìn trên tivi lại đưa tin chỉ cần một nơi gặp nạn tất có người từ bốn phương tám hướng tới trợ giúp, anh phiền chán bấm nút điều khiển từ xa để đổi đài. Một nơi gặp nạn, bốn phương tám hướng trợ giúp sao? Ha ha..... Anh nhếch khóe môi, cười châm chọc. Từ khi anh kinh doanh công ty bắt đầu thu lợi nhuận, những chuyện như vậy anh đã làm rất nhiều, bất kể là người thân, người quen, bạn bè hay chỉ là một số người xa lạ cần giúp đỡ. Nhưng kết quả thì sao? Khi anh nằm trên giường bệnh, cha mẹ anh, em trai em gái của anh, vợ con của anh, những người được cho là người thân nhất này, cũng không quan tâm đến sức khỏe của anh, mà là họ có thể được chia bao nhiêu cổ phiếu, bao nhiêu phần bất động sản. Người thân còn như thế, huống chi là người khác...
Lúc này những người đứng ngoài kia càng ầm ỹ hơn, ầm ỹ tới ầm ỹ lui còn không phải chỉ vì cái vấn đề không hề mới mẻ này? Anh hơi nhíu mày, tiếp đó lại buông ra, mình đều sắp chết rồi còn quan tâm bọn họ làm gì chứ? Cứ để bọn họ ầm ỹ đi, cổ phiếu bất động sản linh tinh gì đó, muốn cho ai thì cứ cho, anh lười để ý.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, tốc độ đổi đài của anh cũng càng nhanh, cho tới khi mở tới một đài nọ, cảnh tượng quen thuộc trong màn hình làm anh dừng tay, không phải vì nó hay ho hoặc thú vị, đã là người sắp chết, còn trông mong rằng anh sẽ yêu thích tiết mục gì sao? Thật ra chỉ là vì âm nhạc trong phim rất phù hợp tâm trạng bây giờ của anh, càng quan trọng hơn là, âm thanh của nó lớn...
Trên tivi đang chiếu phim Thiên Long Bát Bộ mà khi trẻ anh đã xem rất nhiều lần, bộ phim năm đó khiến anh nhiệt huyết sôi trào nhưng giờ chỉ cảm thấy Kiều Phong hy sinh không đáng. Muốn sống sót cũng đâu dễ dàng gì? Chỉ vì những người không hề quan hệ gì tới anh mà mất mạng, bộ ngu rồi sao?
Được rồi, anh thừa nhận, bây giờ anh hơi bị hận đời. Phải biết là anh bây giờ mới 40 tuổi, là độ tuổi hăng hái nhất, sự nghiệp cũng đang phát triển, từ khi còn bé tới giờ anh vẫn luôn là niềm tự hào của cha mẹ, là tấm gương trong mắt các anh em. Sau khi lớn lên, anh là nhân vật nổi tiếng trong trường, là thần tượng của các đàn em. Đi vào xã hội, anh cũng là tiêu điểm của giới kinh doanh, là rường cột của xã hội. Cưới về một người vợ dịu dàng lại hiền lạnh, sinh một đứa con thông minh lại đáng yêu, trong mắt mọi người, cuộc sống của anh hạnh phúc biết bao? Mỹ mãn biết bao? Đương nhiên, chính anh cũng từng cho là thế.
Nhưng một lần bệnh nặng lại khiến anh nhận ra, những gì anh quý trọng chỉ là mây bay, tình thân, tình yêu, tất cả mẹ nó đều là giả dối, đứng trước ích lợi thì những thứ này chẳng thể chịu nổi dù chỉ là một đòn.
Khi anh biết mình bị ung thư não, sẽ chết, sau khi cố gắng vượt qua trở ngại trong lòng của mình, kêu trợ lý của mình, nghĩ xem nên sắp xếp cho người nhà của mình như thế nào, tận lực khiến cho bọn họ có được cuộc sống tốt nhất dù anh đã qua đời, ít nhất khiến cho cuộc sống không thay đổi quá lớn. Nhưng thông qua trợ lý anh lại biết được, những người thân mà anh nghĩ họ đang đau khổ vì anh đã bắt đầu tính toán phân chia gia sản như thế nào. Ngay từ đầu những người này còn giấu diếm anh, sau khi thấy bệnh của anh càng lúc càng nặng thì trực tiếp nói rõ các vấn đề ra luôn, đơn giản dễ dàng.
Nhìn những gương mặt tham lam này mà trong lòng anh nhỏ máu. Em trai em gái như thế thì anh còn hiểu được, dù sao cũng đã nghe nhiều những câu chuyện tương tự, anh em trong nhà vì gia sản mà chém giết lẫn nhau, gia đình anh tuyệt đối không phải là gia đình đầu tiên gặp chuyện như vậy. Vợ mình như vậy, anh cũng có thể tự an ủi mình, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai nạn ập đến thì tự bay đường mình. Con gái thì còn nhó, có thể tha thứ. Nó vẫn không có cái nhìn gì về thế giới, về giá trị đạo đức, bây giờ tất cả những gì nó biết đều là mẹ nó dạy. Nhưng cha mẹ thì sao? 40 năm, hai người nuôi tôi một đoạn thời gian dài, nhưng trong lòng hai người thì tôi vẫn không bằng những vật chết kia sao? Huống chi, ở phương diện tiền bạc tôi có từng keo kiệt với hai người sao? Tiền dưỡng lão của hai người không phải tôi đã sớm chuẩn bị xong rồi sao?
“Phanh” một tiếng, tựa hồ ở ngoài kia có thứ đồ gì đó bị đập nát, cũng đánh gãy nỗi oán hận trong lòng anh. Đúng vậy, đều đã thế rồi, còn nghĩ gì nữa đây? Anh kéo lực chú ý của mình về với màn hình tivi, đập vào mắt là cảnh tượng Kiều Phong tự sát. Anh chết lặng mà nhìn từng cảnh tượng sau khi nhân vật chính chết, trong lòng bình thản, không rung động chút nào, cho tới khi - A Tử tự móc hai mắt, ôm Kiều Phong nhảy xuống vách núi đen.
Bộ phim truyền hình này khi còn trẻ anh đã xem qua vài lần, tuy rằng tính tới bây giờ đã qua rất nhiều năm, nhưng cũng nhớ mang máng, vào lúc đó người anh kính nể nhất vẫn là anh hùng Kiều Phong. A Tử này, dường như anh cũng chẳng chú ý bao nhiêu, ấn tượng duy nhất chính là, đây là một cô gái điêu ngoa lại tàn độc, khiến người ta chán ghét... Nhưng người đã nếm trải sự đời như anh, giờ này khắc này lại phát hiện, dù là những anh hùng hào kiệt mở miệng đều là việc nghĩa, là dân tộc trên TV, hoặc là những người thân luôn mồm tỏ vẻ quan tâm anh ngoài cửa, đều không chân thực bằng hành động của cô gái mà anh từng chán ghét trước mắt này, nhảy xuống đáy vực...
Tiếng chửi rủa ngoài của càng ngày càng lớn, anh lại thấy trong đầu mình càng ngày càng mơ hồ, anh không cất tiếng gọi người, cũng không vươn tay ấn chuông, chỉ dùng đôi mắt mơ hồ nhìn chằm chằm tivi, trong đầu mê muội, thoáng hiện lên cảnh tượng A Tử móc lấy hai mắt rồi thả người ngã xuống vách núi đen kịt.
Cuộc đời này, nếu cũng có người đối xử với anh như vậy, có phải là dù chết anh cũng cam tâm tình nguyện hay không? Mang theo nỗi tiếc nuối vô tận, người đàn ông ấy khẽ nhắm mắt lại, chìm vào một khung cảnh tối tăm.
Người ta đều nói, tơ duyên nối liền mối tình dẫu xa ngàn dặm, mà khi người nối tơ hồng cũng đầu choáng mắt hoa, đại não chập mạch thì nên làm cái gì đây?
Lúc này, Nguyệt Lão nhìn tơ hồng rối thành một đống lớn, cũng có cảm giác như trên.
Sầu, Nguyệt Lão thực âu sầu... Bạn nói xem mấy người tác giả kia hết việc làm hay sao mà nhàn rỗi viết nhiều tiểu thuyết như vậy? Tiểu thuyết nếu không nổi tiếng thì cũng thôi đi, nhưng mấy quyển tiểu thuyết đó lại nổi tiếng. Những nhân vật hư cấu bị vô số người nghĩ đến, số lần nhiều không đếm được sẽ tự hình thành nên vô số không gian song song. Có không gian, có người, thì bạn phải chắp nối tình yêu cho người đó, vốn là những người trong không gian song song này đều là chuyện do tác giả xử lí, không liên quan đến Nguyệt Lão như ông, nhưng mấy ngày trước Ngọc Đế nói, gần đây trong mấy không gian đó quá nhiều oán khí, bởi vì có một số người trong lòng tràn đầy nỗi căm thù, nghe nói là vì bị nhục nhã trong chuyện tình yêu, cầu mong nhưng không được đáp lại, cho nên Ngọc Đế nghiêm mặt ra lệnh, ông phải nhanh chóng sắp đặt một cái kết tốt cho những cô nương si tình kia, nếu không, không gian song song kia mà sập, người đầu tiên bị hỏi tội sẽ là ông.
Khi nhận được nhiệm vụ, Nguyệt Lão còn chuyên môn nghiên cứu mấy cô gái si tình đáng thương kia một chút.
Ông phát hiện những cô gái này cũng không tệ a? Tuy rằng cũng có chút khuyết điểm, nhưng mà không đến mức phải đi tới kết cục đáng thương không có ai yêu nha? Cuối cùng, ông ra kết luận, mấy tên đàn ông trong không gian song song này đều vì có quá nhiều phụ nữ chiều hư bọn họ, nếu là ở thế kỉ hai mươi mốt, nơi mà nam nhiều nữ thiếu thì đám đàn ông kia còn không xem những cô gái đó như bảo vật mỗi ngày nâng niu sao? Còn đòi có một đống phụ nữ để được có ba vợ bốn nàng hầu sao? A phi! Chỉ là mộng tưởng hão huyền thôi nhé, không thấy có biết bao nhiêu người tới giờ vẫn độc thân, không cưới được vợ sao? Thật sự là, ở trong phúc mà không biết hưởng thụ gì cả...
Đúng vậy! Nghĩ tới đây, trong đầu Nguyệt Lão lóe ra ánh sáng: Đàn ông ở đây không biết quý trọng các cô gái này, vậy thì ông có thể tìm mấy người đàn ông biết quý trọng họ ở thế kỳ hai mươi mốt, rồi kéo đến đây a? Chuyện đơn giản cỡ nào a, chỉ cần ở không gian thật không bị thay đổi gì thì chuyện của không gian song song, ai để ý tới đâu? Nghĩ ra một biện pháp tự nhận là kín đáo không kẽ hở, Nguyệt Lão vui tươi hớn hở ném đống tơ hồng trong tay xuống, bỏ đi tìm người rồi...
Tiên đồng đứng phía sau nhìn đống tơ hồng càng thêm rối loạn, khóc không ra nước mắt, trong lòng cũng đang khóc ròng: Sư phụ, ngài đừng luôn phóng khoáng rời đi như vậy chứ? Lần nào cũng vung tay áo rồi xoay người rời đi, không vương vấn đám mây nào, chỉ để lại một đống tơ hồng. Ôi, đời tôi sao mà khổ quá a! Một đống tơ rối thế này, khi nào mới có thể tháo ra hết a?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong phòng bệnh VIP xa hoa, một người đàn ông có gương mặt gầy yếu cầm điều khiển từ xa trên tay, mặt không có biểu tình gì điều chỉnh âm lượng của tivi lớn hơn. Bởi vì chỉ có như vậy thì anh mới không nghe thấy những tiếng ồn ào làm cho trái tim người ta băng giá
Lại nhìn trên tivi lại đưa tin chỉ cần một nơi gặp nạn tất có người từ bốn phương tám hướng tới trợ giúp, anh phiền chán bấm nút điều khiển từ xa để đổi đài. Một nơi gặp nạn, bốn phương tám hướng trợ giúp sao? Ha ha..... Anh nhếch khóe môi, cười châm chọc. Từ khi anh kinh doanh công ty bắt đầu thu lợi nhuận, những chuyện như vậy anh đã làm rất nhiều, bất kể là người thân, người quen, bạn bè hay chỉ là một số người xa lạ cần giúp đỡ. Nhưng kết quả thì sao? Khi anh nằm trên giường bệnh, cha mẹ anh, em trai em gái của anh, vợ con của anh, những người được cho là người thân nhất này, cũng không quan tâm đến sức khỏe của anh, mà là họ có thể được chia bao nhiêu cổ phiếu, bao nhiêu phần bất động sản. Người thân còn như thế, huống chi là người khác...
Lúc này những người đứng ngoài kia càng ầm ỹ hơn, ầm ỹ tới ầm ỹ lui còn không phải chỉ vì cái vấn đề không hề mới mẻ này? Anh hơi nhíu mày, tiếp đó lại buông ra, mình đều sắp chết rồi còn quan tâm bọn họ làm gì chứ? Cứ để bọn họ ầm ỹ đi, cổ phiếu bất động sản linh tinh gì đó, muốn cho ai thì cứ cho, anh lười để ý.
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, tốc độ đổi đài của anh cũng càng nhanh, cho tới khi mở tới một đài nọ, cảnh tượng quen thuộc trong màn hình làm anh dừng tay, không phải vì nó hay ho hoặc thú vị, đã là người sắp chết, còn trông mong rằng anh sẽ yêu thích tiết mục gì sao? Thật ra chỉ là vì âm nhạc trong phim rất phù hợp tâm trạng bây giờ của anh, càng quan trọng hơn là, âm thanh của nó lớn...
Trên tivi đang chiếu phim Thiên Long Bát Bộ mà khi trẻ anh đã xem rất nhiều lần, bộ phim năm đó khiến anh nhiệt huyết sôi trào nhưng giờ chỉ cảm thấy Kiều Phong hy sinh không đáng. Muốn sống sót cũng đâu dễ dàng gì? Chỉ vì những người không hề quan hệ gì tới anh mà mất mạng, bộ ngu rồi sao?
Được rồi, anh thừa nhận, bây giờ anh hơi bị hận đời. Phải biết là anh bây giờ mới 40 tuổi, là độ tuổi hăng hái nhất, sự nghiệp cũng đang phát triển, từ khi còn bé tới giờ anh vẫn luôn là niềm tự hào của cha mẹ, là tấm gương trong mắt các anh em. Sau khi lớn lên, anh là nhân vật nổi tiếng trong trường, là thần tượng của các đàn em. Đi vào xã hội, anh cũng là tiêu điểm của giới kinh doanh, là rường cột của xã hội. Cưới về một người vợ dịu dàng lại hiền lạnh, sinh một đứa con thông minh lại đáng yêu, trong mắt mọi người, cuộc sống của anh hạnh phúc biết bao? Mỹ mãn biết bao? Đương nhiên, chính anh cũng từng cho là thế.
Nhưng một lần bệnh nặng lại khiến anh nhận ra, những gì anh quý trọng chỉ là mây bay, tình thân, tình yêu, tất cả mẹ nó đều là giả dối, đứng trước ích lợi thì những thứ này chẳng thể chịu nổi dù chỉ là một đòn.
Khi anh biết mình bị ung thư não, sẽ chết, sau khi cố gắng vượt qua trở ngại trong lòng của mình, kêu trợ lý của mình, nghĩ xem nên sắp xếp cho người nhà của mình như thế nào, tận lực khiến cho bọn họ có được cuộc sống tốt nhất dù anh đã qua đời, ít nhất khiến cho cuộc sống không thay đổi quá lớn. Nhưng thông qua trợ lý anh lại biết được, những người thân mà anh nghĩ họ đang đau khổ vì anh đã bắt đầu tính toán phân chia gia sản như thế nào. Ngay từ đầu những người này còn giấu diếm anh, sau khi thấy bệnh của anh càng lúc càng nặng thì trực tiếp nói rõ các vấn đề ra luôn, đơn giản dễ dàng.
Nhìn những gương mặt tham lam này mà trong lòng anh nhỏ máu. Em trai em gái như thế thì anh còn hiểu được, dù sao cũng đã nghe nhiều những câu chuyện tương tự, anh em trong nhà vì gia sản mà chém giết lẫn nhau, gia đình anh tuyệt đối không phải là gia đình đầu tiên gặp chuyện như vậy. Vợ mình như vậy, anh cũng có thể tự an ủi mình, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai nạn ập đến thì tự bay đường mình. Con gái thì còn nhó, có thể tha thứ. Nó vẫn không có cái nhìn gì về thế giới, về giá trị đạo đức, bây giờ tất cả những gì nó biết đều là mẹ nó dạy. Nhưng cha mẹ thì sao? 40 năm, hai người nuôi tôi một đoạn thời gian dài, nhưng trong lòng hai người thì tôi vẫn không bằng những vật chết kia sao? Huống chi, ở phương diện tiền bạc tôi có từng keo kiệt với hai người sao? Tiền dưỡng lão của hai người không phải tôi đã sớm chuẩn bị xong rồi sao?
“Phanh” một tiếng, tựa hồ ở ngoài kia có thứ đồ gì đó bị đập nát, cũng đánh gãy nỗi oán hận trong lòng anh. Đúng vậy, đều đã thế rồi, còn nghĩ gì nữa đây? Anh kéo lực chú ý của mình về với màn hình tivi, đập vào mắt là cảnh tượng Kiều Phong tự sát. Anh chết lặng mà nhìn từng cảnh tượng sau khi nhân vật chính chết, trong lòng bình thản, không rung động chút nào, cho tới khi - A Tử tự móc hai mắt, ôm Kiều Phong nhảy xuống vách núi đen.
Bộ phim truyền hình này khi còn trẻ anh đã xem qua vài lần, tuy rằng tính tới bây giờ đã qua rất nhiều năm, nhưng cũng nhớ mang máng, vào lúc đó người anh kính nể nhất vẫn là anh hùng Kiều Phong. A Tử này, dường như anh cũng chẳng chú ý bao nhiêu, ấn tượng duy nhất chính là, đây là một cô gái điêu ngoa lại tàn độc, khiến người ta chán ghét... Nhưng người đã nếm trải sự đời như anh, giờ này khắc này lại phát hiện, dù là những anh hùng hào kiệt mở miệng đều là việc nghĩa, là dân tộc trên TV, hoặc là những người thân luôn mồm tỏ vẻ quan tâm anh ngoài cửa, đều không chân thực bằng hành động của cô gái mà anh từng chán ghét trước mắt này, nhảy xuống đáy vực...
Tiếng chửi rủa ngoài của càng ngày càng lớn, anh lại thấy trong đầu mình càng ngày càng mơ hồ, anh không cất tiếng gọi người, cũng không vươn tay ấn chuông, chỉ dùng đôi mắt mơ hồ nhìn chằm chằm tivi, trong đầu mê muội, thoáng hiện lên cảnh tượng A Tử móc lấy hai mắt rồi thả người ngã xuống vách núi đen kịt.
Cuộc đời này, nếu cũng có người đối xử với anh như vậy, có phải là dù chết anh cũng cam tâm tình nguyện hay không? Mang theo nỗi tiếc nuối vô tận, người đàn ông ấy khẽ nhắm mắt lại, chìm vào một khung cảnh tối tăm.