Hoàng tử của Đại Thanh sáu tuổi nhất định phải đi Thượng Thư phòng học tập, mà làm nữ nhi của hoàng đế, các cách cách còn lại là không có vinh hạnh cùng nghĩa vụ này. Các nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở tại trong cung, học tập cầm kỳ thư hoạ, thi từ ca phú, học tập như thế nào làm chủ mẫu một nhà, đợi đến lúc hoàng đế chỉ hôn, lại an phận lên kiệu hoa.
Càn Long năm thứ mười bốn, Phượng Loan bảy tuổi, hoàng đế ra một đạo thánh chỉ, lệnh cho nàng đi Thượng Thư phòng học tập, khiến cho vị Cố Luân Hoà Loan công chúa vừa mới tấn chức này trở thành hoàng nữ đầu tiên của Đại Thanh đi Thượng Thư phòng học tập. Đối với Phượng Loan cả ngày đều không có gì để làm, có vẻ rất nhàm chán mà nói, đó là một chuyện vô cùng tốt, bởi vì rốt cục cũng có chuyện có thể giết thời gian… Mà đối với những người khác mà nói, ý nghĩa của đạo thánh chỉ kia đã có thể không đơn giản như vậy.
Cung phi có nữ nhi hay không có đều vừa hâm mộ lại ghen tị, dựa vào cái gì chỉ là một công chúa lại có thể được đến hoàng thượng coi trọng lại sủng ái vạn phần a! Cư nhiên phá vỡ quy cũ cho nàng vào Thượng Thư phòng! Kia nhưng là chỗ vương tôn hoàng tử học tập a!
Văn võ bá quan nghe vậy, cũng chỉ thầm hô một tiếng Hoà Loan công chúa quả nhiên được hoàng thượng sủng ái, thuận tiện lo lắng một chút lúc Hoà Loan công chúa chỉ hôn bọn họ nên trèo lên công chúa như thế nào, cũng liền không nói thêm cái gì. Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mới bảy tuổi, cho dù được sủng ái, cũng không đến mức phải tốn nhiều tâm. Từ xưa cho đến nay công chúa chỉ được sử dụng cho việc chỉ hôn đám hỏi, cho dù lúc nhỏ được sủng ái bao nhiêu cũng không quan trọng. Ai bảo hậu cung không được tham gia vào chính sự đâu!
Người duy nhất cảm thấy lo lắng vô cùng, đó là ngạch nương của Phượng Loan, hiện tại là hoàng hậu Na Lạp thị. Nữ nhi có thể được đến hoàng đế sủng ái đương nhiên là chuyện tốt, nhưng là nếu vinh sủng quá lớn, chỉ sợ không có phúc mà hưởng a. Nàng hẳn là nên may mắn Loan nhi chỉ là hoàng nữ, nếu là hoàng tử… Nàng thật sự rất lo lắng Phượng Loan có thể sống lớn lên hay không…
Mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, nhân vật chính Phượng Loan chỉ là lạnh nhạt tiếp chỉ, nhẹ nhàng cảm tạ. Bộ dáng vân đạm phong kinh (mây gió điềm nhiên) nhưng làm hoàng đế trố mắt một trận, mới cười to nói còn nhỏ tuổi đã xử thế lạnh nhạt như vậy, quả nhiên là có phong phạm của Ái Tân Giác La gia chúng ta!
Sáng sớm.
Trong thượng thư phòng hoàng tử vương tôn cùng thư đồng của bọn họ tốp năm tốp ba tụ lại cùng nhau nhỏ giọng thảo luận cái gì.
– Các ngươi đang làm gì vậy?
Giọng nói thanh thuý bỗng nhiên vang lên, lục a ca Vĩnh Dung đang đứng sau lưng bọn họ, chớp một đôi mắt xếch độc hữu của Ái Tân Giác La nghi hoặc nhìn bọn họ.
– Lục a ca. – Nhi tử của Hoà Thân vương Vĩnh Bích chạy qua, nhỏ giọng hỏi. – Chúng ta nghe nói hôm nay Hoà Loan công chúa sẽ lên lớp, có thật không?
Vĩnh Dung gật đậu:
– Là thật. – Dừng một chút, lại nghi hoặc nói. – Các ngươi tụ lại cùng nhau là vì thảo luận chuyện này.
– Chúng ta chỉ là đang tò mò thôi.
– Tò mò cái gì?
– Đương nhiên là tò mò công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất có bộ dáng gì. – Công chúa đều nuôi trong thâm cung, ngay cả bọn họ là con cháu tôn thất của Ái Tân Giác La cũng không thể tuỳ tiện nhìn thấy. huống chi trước mắt, trong cung chỉ có bốn vị công chúa, tam công chúa, cũng chính là trưởng công chúa đã xuất giá, Hoà Gia cách cách cùng Hoà Loan công chúa đều ở hậu cung, bọn họ đâu có cơ hội nhìn đến đâu, tự nhiên là phải tò mò. (Tuyết: đếm đi đếm lại chỉ có 3 người, sao lại để bốn?… thật khó hiểu)
– Nguyên lai là như vậy a. – Vĩnh Dung đột nhiên hiểu rõ. – Hoà Loan muội muội rất xinh đẹp rất đáng yêu lại dễ ở chung, nhất định các ngươi sẽ ở chung với muội ấy rất tốt! – Nói xong còn gật đầu vài lần, tỏ vẻ lời nói của chính mình tuyệt đối không sai.
Được rồi, rất xinh đẹp rất đáng yêu điểm này bọn họ sẽ không xen vào, còn về phần dễ ở chung này… Lục a ca, ngươi xác định ngươi không nói sai sao? Hoặc là bọn họ nói không phải cùng một người? Vì sao bọn họ nghe được tính tình Hoà Loan công chúa lạnh nhạt không thích nhiều lời đâu? Tính cách như vậy chẳng lẽ được xem như là dễ ở chung à…
– Các ngươi đều đang làm gì vậy? – Vĩnh Kỳ vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Lục đệ của mình đang đứng nói chuyện cùng một đám người, nhất thời nghi hoặc hỏi. – Kỷ sư phụ sắp tới, các ngươi còn không ngồi xuống?
– A? Nga!
Thế này mọi người mới nhanh chóng tản ra, tự tìm vị trí của bản thân ngồi xuống.
– Ngũ ca. – Dựa theo vai vế, Vĩnh Dung được sắp xếp ngồi sau lưng Vĩnh Kỳ. – Hoà Loan muội muội còn chưa tới sao.
– Hẳn là Hoà Loan muội muội cũng sắp đến. – Vĩnh Kỳ không quay đầu lại trả lời. – Hoà Loan muội muội luôn đúng giờ nhất.
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, ở trong phòng đã trở nên yên tĩnh lại nghe rất rõ ràng, là thanh âm của hoa bồn để* đụng trên mặt đất.
*(Qua nhiều triều đại phong kiến, tục bó chân bền bỉ tồn tại và không hề mất đi giá trị tự thân của nó. Cho đến khi người Mãn Châu lật đổ nhà Minh, thống trị giang sơn, lập ra nhà Thanh, triều đình phong kiến mới ban hành luật lệ ngăn cấm phụ nữ tộc Mãn bó chân và những cô gái Hán cũng không được phép duy trì tập tục này.
Phải chăng “phép vua thua lệ làng”? Mọi nỗ lực của nhà Thanh hầu như không hiệu quả. Chuẩn mực sắc đẹp lấy bàn chân “kim liên tam thốn” làm thước đo đã ăn sâu vào nếp nghĩ của người dân. Theo đó, những cô gái chân to không được liệt vào hàng mỹ nhân tuyệt sắc và tục bó chân âm thầm tiếp diễn trong đời sống thường ngày. Để giải quyết rắc rối này, phụ nữ Mãn tộc bèn “phát minh” ra một kiểu giày vô cùng đặc biệt với phần đế cao lênh khênh, giúp đôi chân được giấu kín trong lớp xiêm y dài và không lộ bàn chân to thô như thuở cha sinh mẹ đẻ.
Có thể nói, hậu thế không hề xa lạ với hình dáng của loại giày kỳ lạ này, bởi nó thường xuyên xuất hiện trên các bộ phim cổ trang thời nhà Thanh. Đó là những đôi giày có phần gỗ cao chừng 3 – 4 tấc gắn ở phần giữa của đế giày thêu hoa. Một tấc tương đương với 3,33 cm, nên loại giày “cao gót” này có độ cao chừng 10 – 14 cm. Cũng có những đôi cao tới 16 cm, thậm chí là 25 cm.
Bàn về nguyên do xuất hiện của loại giày này, ngoài quan điểm liên quan tới tập tục bó chân, còn tồn tại một cách lý giải khác. Dân tộc Mãn từ xa xưa có tục “tước mộc vi lý” (ý chỉ việc gọt gỗ làm giày). Phụ nữ thường lên núi hái quả dại và nấm…, để tránh bị côn trùng, rắn rết cắn, họ bèn buộc thêm một khúc gỗ vào đế giày. Về sau, công đoạn “chế tác” kiểu giày này ngày càng tinh xảo và dần phát triển thành “giày cao gót” mang nét rất riêng của trang phục cung đình Mãn Thanh.
Lại có truyền thuyết rằng, tổ tiên của người Mãn vì muốn vượt qua một đầm lầy để đoạt lại vương thành A Khắc Đôn Thành bị kẻ thù chiếm đóng, bèn bắt chước đôi chân dài của loài hạc trắng, làm ra những “đôi chân hạc bằng gỗ nhân tạo”, rồi vượt qua đầm lầy một cách thuận lợi, đoạt lại thành trì, hoàn thành tâm nguyện rửa hận báo thù. Để tưởng nhớ những ngày tháng khổ cực gian nan ấy và tôn vinh “công lao” to lớn của những đôi giày đế gỗ cao, phụ nữ Mãn tộc hình thành thói quen sử dụng loại giày độc đáo này trong cuộc sống thường ngày. Thói quen ấy được lưu truyền từ đời này sang đời khác. Những đôi giày lênh khênh trên một khúc gỗ ngày càng tinh xảo, đẹp mắt hơn và trở thành bản sắc “độc nhất vô nhị”.
Không dừng ở đó, những đôi giày có hai đầu rộng, ở giữa hẹp nhỏ hơn, có hình dáng như móng ngựa và tiếng động phát ra khi chạm đất như tiếng vó ngựa, được gọi là “Mã đề để”. Một số khác có phần đế gỗ giống như chậu hoa, được gọi là “Hoa bồn để”; hay các đôi giày sáng tạo khác như “Long ngư để”, “Tứ thiểm để”…Tất cả đều căn cứ vào hình dáng của phần đế giày mà đặt tên. Dù thiên biến vạn hóa thế nào, nhưng phần đế gỗ cao lênh khênh luôn được gắn ở vị trí giữa lòng bàn chân.
Phần đế gỗ được làm rất kiên cố, dù lớp giày phía trên có rách hỏng, đế vẫn chẳng hề hấn gì và có thể sử dụng tiếp. Những đôi tất kết hợp với giày thường thêu hoa điệu đà, tinh tế bên ngoài và được làm bằng chất liệu vải, riêng gót tất có hoa văn.
Vì loại giày này không phù hợp với hoàn cảnh lao động nặng nhọc, nên trong dân gian ngày càng hiếm gặp. Những thiếu nữ xuất thân quý tộc bắt đầu làm quen với kiểu giày đế cao này khi chớm tuổi 13 – 14, người già thì thường đi giày đế bằng. Tới cuối triều Thanh, giày “hoa bồn” hay giày “mã đề” chỉ thường xuất hiện trong cung.
Khi “diện” loại giày này, người phụ nữ buộc phải thẳng lưng, chân bước khoan thai, toàn thân toát lên vẻ phong nhã nhẹ nhàng. Nếu gấp gáp lắm, chỉ có thể đi từng bước ngắn mới giữ được thăng bằng. Các nàng thường vung vẩy hai tay theo chiều trước sau, giúp cơ thể duy trì trạng thái cân bằng. Để thêm nét điệu đà, họ thường cầm theo một chiếc khăn tay. Chính những phụ kiện tạo nên nét đoan trang, văn nhã hiếm thấy cho phụ nữ trong cung nhà Thanh một thời.
– Công chúa, ngài đi chậm một chút. – Giọng nói thanh thuý tươi ngọt, nghe ra được là một nữ hài đáng yêu.
– Không thể đến trễ. – Âm thanh này còn mang theo hương vị vài phần mềm mại non nớt, giọng điệu lạnh nhạt, giống như một ngọn núi cao phủ đầy tuyết có những dòng suối nhỏ chảy xuống theo độ dốc, mát lạnh sạch sẽ, làm con người cảm thấy thật trong sạch tinh khiết.
Thanh âm dễ nghe cỡ nào a… Nghe qua có cảm giác thật thoải mái.
Trong phòng, người nghe được ánh mắt loè loè toả sáng, nhìn chằm chằm cánh cửa, chờ người nói chuyện kia xuất hiện.
Không bao lâu, trước cửa liền xuất hiện một bóng dáng bé bỏng, dung nhan như thế nào thì không cần bàn, càng hấp dẫn người là cổ khí chất nhẹ nhàng giữa đôi mày như tranh vẽ, sâu trong đôi mắt phượng toàn là vân đạm phong khinh, trong lúc giơ tay nhấc chân đều thuộc về hoàng tộc, lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, tao nhã tôn quý, một thân kỳ trang màu lam, càng hiển rõ nữ hài xinh đẹp tuyệt trần.
Nữ hài đi tới trước mặt Vĩnh Kỳ, Vĩnh Dung còn có Vĩnh Thành thi lễ một cái.
– Phượng Loan gặp qua tứ ca, ngũ ca, lục ca.
– Hoà Loan muội muội đứng lên đi. – Trên gương mặt lạnh nhạt của Vĩnh Thành lộ ra nụ cười nhàn nhạt. – Không cần đa lễ.
Những người khác đột nhiên giật mình bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống.
– Nô tài tham kiến Hoà Loan công chúa.
Hoà Loan hơi hơi vuốt cằm.
– Đều đứng lên đi.
– Tạ công chúa.
Hiện tại hoàng tử trong Thượng Thư phòng cũng không có bao nhiêu, lão đại Vĩnh Hoàng cùng lão tam Vĩnh Chương trước đó vài ngày đã tiếp chỉ ra cung kiến phủ, hơn nữa cũng được hoàng đế bảo đi lục bộ thực tập, bắt đầu tiếp xúc triều chính, trong Thượng Thư phòng lớn nhất là lão tứ Vĩnh Thành năm nay mới mười một tuổi, lão ngũ Vĩnh Kỳ cùng lão lục Vĩnh Dung đều chín tuổi giống nhau, lão thất đã sớm chết non, lão bát Vĩnh Tuyền năm nay mới sáu tuổi, vừa khéo đủ tuổi đến Ngự Thư phòng, những người khác… Không phải đã chết thì còn chưa có ra đời, đều không cần nói…
Hoà Loan rất nổi bật, tất cả mọi người đều chỉ nhớ được Hoà Loan công chúa muốn vào Ngự Thư phòng, cơ hồ đều đã quên còn có một bát a ca còn chưa tới, liền ngay cả thân ca ca của hắn là Vĩnh Thành cũng suýt chút không nhớ ra, thật sự là vì lão bát Vĩnh Tuyền trời sinh chân bị tàn tật, cho nên sống nội hướng quá mức.
Vẫn là ánh mắt Hoà Loan đảo vài vòng, liền phát hiện không thích hợp:
– Tứ ca, bát đệ đâu? Không phải nói đệ ấy cũng đủ tuổi đi Ngự Thư phòng sao? – Sao lại không thấy bóng người.
Vĩnh Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó vỗ đầu:
– Thảo nào ta luôn cảm thấy giống như đã quên cái gì, nguyên lai là đã đem lão bát quên đi!
Vĩnh Kỳ cùng Vĩnh Dung đều hắc tuyến.
Uy uy, ngươi là thân ca ca của người ta! Sao ngươi lại không biết xấu hổ đem đệ đệ của mình quên đi a!
Vĩnh Thành trả lại cho bọn họ một ánh mắt vô tội.
Thật ra việc này cũng không thể trách hắn. Lão tứ cùng lão bát mặc dù là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu, khi nhỏ lúc lão bát còn không hiểu chuyện vẫn là rất hoạt bát đáng yêu, nhưng đứa nhỏ hoàng gia đều trưởng thành rất sớm, năm lão bát ba tuổi đã biết đến chân của mình không giống với người thường, hắn bị tàn phế… Tính tình của lão bát Vĩnh Tuyền biến lớn trong một đêm, tất cả hoạt bát đáng yêu đều biến thành tự ti nội hướng, lại không thích nói chuyện, không thích chạy ra ngoài, luôn đứng một mình trong viện của mình, trốn ở trong phòng, cho dù là lão tứ đi tìm hắn, hắn cũng không chịu có nhiều tiếp xúc với lão tứ. Lão bát sắp vào Ngự Thư phòng, Lão tứ vẫn rất là vui vẻ, hắn cảm thấy chờ lão bát quen được nhiều người rồi, nói không chừng sẽ đỡ hơn. Mấy hôm trước Vĩnh Thành đã đi gặp Vĩnh Tuyền, dặn dò hắn chuyện đi Ngự Thư phòng. Hắn cho rằng lão bát nhớ kỹ, mấy ngày nay lại vội vàng bài tập, trong chốc lát đã quên chuyện của lão bát. Không nghĩ tới hắn thế nhưng còn chưa đến.
– Sao bát đệ lại còn chưa đến? – Phượng Loan nhíu mày, nàng luôn luôn đúng giờ, càng không thích hành vi đến trễ này. – Hắn là Kỷ tiên sinh cũng sáp đến.
– Có phải có chuyện gì rồi không a?
– Nếu không để ta đi xem thử?
– Phái người đi xem đi. – Vĩnh Thành vỗ tay, kêu một tiểu thái giám đến, bảo hắn chạy đi a ca sở nhìn xem bát đệ là xảy ra chuyện gì.
– Chúng ta chuẩn bị trước đi.
– Ân.
Đợi khi Kỷ Hiểu Lam đến, nhìn đến tất cả mọi người hoặc là đọc sách hoặc là nghiêm túc viết chữ, nhất thời cảm thấy vui vẻ, đám tiểu tử này khi nào thì chịu khó như vậy a?
Chờ nhìn đến màu lam bắt mắt trong đám người kia, Kỷ Hiểu Lam trượt chân một chút, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, Hoà Loan công chúa? Tới sớm như vậy? Hắn còn tưởng rằng vị công chúa điện hạ được hoàng thượng nâng niu trong lòng bàn tay này sẽ đến trễ đâu! Công chúa thôi, ở trước khi xuất giá không phải còn chiều chuộng nhiều hơn hoàng tử sao?
Chờ khi nhìn đến Hoà Loan quy củ hành lễ sư phụ với hắn mà không có một chút tự cao tự đại, Kỷ Hiểu Lam không khỏi sợ hãi than, trong mắt nhiều hơn một tia tán thưởng, cái khác không nói, lễ phép của Hoà Loan công chúa vẫn là rất tốt thôi.
Sau khi Kỷ Hiểu Lam đến không lâu, Vĩnh Tuyền mới đến, thân hình gầy gò, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đang tràn đầy vẻ đen tối, cúi đầu mím môi, không nói một tiếng.
Kỷ Hiểu Lam biết bát a ca này, thấy hắn như vậy cũng không lại nói thêm cái gì, chỉ là bảo hắn nhanh chóng trở về chỗ ngồi, liền bắt đầu lên lớp.
Sau khi học xong khoá học một ngày, nói lời từ biệt với những người khác, Hoà Loan mang theo cung nữ Mộ Vũ Mộ Tuyết bên người trở về Khôn Trữ cung.
Vốn là cách cách phải nên ở Tây Tam sở, nhưng là hoàng thượng niệm tình hai vị cách cách trong cung tuổi còn nhỏ, liền đồng ý cho các nàng ở cùng với ngạch nương của mình, không cần chuyển đến Tây Tam sở.
Lúc Hoà Loan trở về, vừa vặn gặp được hoàng đế cùng hoàng hậu đang nói chuyện, phía dưới còn một tiểu nam hài y phục hoa lệ đang đứng.
Bất quá mới bảy tám tuổi, ngũ quan lại rất tinh xảo, tướng mạo mang theo vài phần trẻ con tuấn mỹ, không khó nhìn ra phong thái sau khi nam hài lớn lên, ánh mắt trong trẻo có thần, một chút cũng không có vẻ non nớt hồn nhiên thuộc về đứa nhỏ.
– Phượng Loan tham kiến hoàng a mã, tham kiến hoàng ngạch nương.
– Loan nhi đã trở về? – Hoàng đế cùng hoàng hậu đều rất vui sướng, hoàng đế vẫy tay bảo Phượng Loan đi đến bên người, vẻ mặt thân thiết nhu hoà. – Hôm nay lên lớp ở Ngự Thư phòng cảm thấy thế nào? Có phải không quen hay không?
Phượng Loan lắc đầu.
– Học vấn của Kỷ sư phụ rất tốt, sư phụ dạy võ cũng thật tận tâm. Ánh mắt của hoàng a mã quả nhiên không sai.
Hoàng đế vui vẻ vô cùng:
– Ánh mắt của hoàng a mã đương nhiên là rất tốt! – Dừng lại một chút, sau đó lại quan tâm hỏi. – Có mệt hay không? Nếu vất vả mà nói, a mã bảo bọn họ thả lỏng yêu cầu. con là nữ hài tử, phải nên nuông chiều mới đúng.
– Không cần. – Phượng Loan lắc đầu, giọng nói thanh thuý lại mang theo một tia kiên quyết không cho xen vào. – Phượng Loan là nữ nhi của Ái Tân Giác La gia, sẽ không chịu thua dễ dàng.
– Tốt! – Hoàng đế nở nụ cười. – Loan nhi của trẫm đương nhiên là xuất sắc nhất!
Hoàng hậu xem biểu tình yêu thích của hoàng thượng, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.
– Đúng rồi. – Cha và con gái nói chuyện xong, hoàng đế mới chỉ vào tiểu nam hài đúng một bên nói. – Đây là nhi tử thứ ba của Phó Hằng, Phúc Khang An, con còn chưa từng thấy qua đi?
Hoàng thượng ngài lại rút* sao?
*Não rút, ý chỉ là động kinh, làm những chuyện không nên làm.
Na Lạp thị co rút khoé miệng.
Phúc Khang An là con của triều thần, Loan nhi thân là công chúa, nếu là đã từng gặp mới kêu kỳ quái đi…
– Nô tài Phúc Khang An tham kiến công chúa. – Phúc Khang An đứng một bên nhìn trò hay nửa ngày mới rõ ràng lưu loát quỳ xuống hành lễ.
– Đứng lên đi. – Phượng Loan quét mắt nhìn hắn một cái, liền ra định luận, kẻ này tuyệt đối không phải vật trong ao (không phải người bình thường, chắc chắn sẽ toả sáng).
– A mã chuẩn bị để Phúc Khang An làm thư đồng của ngũ ca con, Loan nhi, con cảm thấy có được không?
Hoàng hậu có chút xấu hổ, hoàng thượng ngài không sao chứ… Việc này có thể lấy tới hỏi Loan nhi sao!
– Phúc Khang An thân là nhi tử thứ ba của Phú Sát đại nhân, có tư cách trở thành thư đồng của ngũ ca. – Phượng Loan luận sự.
– Trẫm cũng cảm thấy như vậy. – Hoàng đế cười tủm tỉm gật đầu. – Phúc Khang An, ngày mai ngươi đi Ngự Thư phòng báo danh đi.
– Nô tài tuân lệnh.
– Tốt lắm, bây giờ cũng không còn sớm, Cao Vô Dong.
– Có nô tài.
– Đưa Phúc Khang An về phủ đi.
– Dạ, hoàng thượng.
– Nô tài cáo lui.
Phúc Khang An lui ra ngoài, lúc vừa đi đến cửa, bỗng nhiên trong lòng động đậy, quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn đối diện một đôi mắt trong suốt lạnh nhạt, ánh mắt vừa tiếp xúc lập tức thu lại, chớp chớp vài cái, cũng nhiều hơn vài phần ý cười.
Hoà Loan công chúa…. quả nhiên là được sủng ái giống như lời đồn đâu…
Càn Long năm thứ mười bốn, Phượng Loan bảy tuổi, hoàng đế ra một đạo thánh chỉ, lệnh cho nàng đi Thượng Thư phòng học tập, khiến cho vị Cố Luân Hoà Loan công chúa vừa mới tấn chức này trở thành hoàng nữ đầu tiên của Đại Thanh đi Thượng Thư phòng học tập. Đối với Phượng Loan cả ngày đều không có gì để làm, có vẻ rất nhàm chán mà nói, đó là một chuyện vô cùng tốt, bởi vì rốt cục cũng có chuyện có thể giết thời gian… Mà đối với những người khác mà nói, ý nghĩa của đạo thánh chỉ kia đã có thể không đơn giản như vậy.
Cung phi có nữ nhi hay không có đều vừa hâm mộ lại ghen tị, dựa vào cái gì chỉ là một công chúa lại có thể được đến hoàng thượng coi trọng lại sủng ái vạn phần a! Cư nhiên phá vỡ quy cũ cho nàng vào Thượng Thư phòng! Kia nhưng là chỗ vương tôn hoàng tử học tập a!
Văn võ bá quan nghe vậy, cũng chỉ thầm hô một tiếng Hoà Loan công chúa quả nhiên được hoàng thượng sủng ái, thuận tiện lo lắng một chút lúc Hoà Loan công chúa chỉ hôn bọn họ nên trèo lên công chúa như thế nào, cũng liền không nói thêm cái gì. Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mới bảy tuổi, cho dù được sủng ái, cũng không đến mức phải tốn nhiều tâm. Từ xưa cho đến nay công chúa chỉ được sử dụng cho việc chỉ hôn đám hỏi, cho dù lúc nhỏ được sủng ái bao nhiêu cũng không quan trọng. Ai bảo hậu cung không được tham gia vào chính sự đâu!
Người duy nhất cảm thấy lo lắng vô cùng, đó là ngạch nương của Phượng Loan, hiện tại là hoàng hậu Na Lạp thị. Nữ nhi có thể được đến hoàng đế sủng ái đương nhiên là chuyện tốt, nhưng là nếu vinh sủng quá lớn, chỉ sợ không có phúc mà hưởng a. Nàng hẳn là nên may mắn Loan nhi chỉ là hoàng nữ, nếu là hoàng tử… Nàng thật sự rất lo lắng Phượng Loan có thể sống lớn lên hay không…
Mặc kệ những người khác nghĩ như thế nào, nhân vật chính Phượng Loan chỉ là lạnh nhạt tiếp chỉ, nhẹ nhàng cảm tạ. Bộ dáng vân đạm phong kinh (mây gió điềm nhiên) nhưng làm hoàng đế trố mắt một trận, mới cười to nói còn nhỏ tuổi đã xử thế lạnh nhạt như vậy, quả nhiên là có phong phạm của Ái Tân Giác La gia chúng ta!
Sáng sớm.
Trong thượng thư phòng hoàng tử vương tôn cùng thư đồng của bọn họ tốp năm tốp ba tụ lại cùng nhau nhỏ giọng thảo luận cái gì.
– Các ngươi đang làm gì vậy?
Giọng nói thanh thuý bỗng nhiên vang lên, lục a ca Vĩnh Dung đang đứng sau lưng bọn họ, chớp một đôi mắt xếch độc hữu của Ái Tân Giác La nghi hoặc nhìn bọn họ.
– Lục a ca. – Nhi tử của Hoà Thân vương Vĩnh Bích chạy qua, nhỏ giọng hỏi. – Chúng ta nghe nói hôm nay Hoà Loan công chúa sẽ lên lớp, có thật không?
Vĩnh Dung gật đậu:
– Là thật. – Dừng một chút, lại nghi hoặc nói. – Các ngươi tụ lại cùng nhau là vì thảo luận chuyện này.
– Chúng ta chỉ là đang tò mò thôi.
– Tò mò cái gì?
– Đương nhiên là tò mò công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất có bộ dáng gì. – Công chúa đều nuôi trong thâm cung, ngay cả bọn họ là con cháu tôn thất của Ái Tân Giác La cũng không thể tuỳ tiện nhìn thấy. huống chi trước mắt, trong cung chỉ có bốn vị công chúa, tam công chúa, cũng chính là trưởng công chúa đã xuất giá, Hoà Gia cách cách cùng Hoà Loan công chúa đều ở hậu cung, bọn họ đâu có cơ hội nhìn đến đâu, tự nhiên là phải tò mò. (Tuyết: đếm đi đếm lại chỉ có 3 người, sao lại để bốn?… thật khó hiểu)
– Nguyên lai là như vậy a. – Vĩnh Dung đột nhiên hiểu rõ. – Hoà Loan muội muội rất xinh đẹp rất đáng yêu lại dễ ở chung, nhất định các ngươi sẽ ở chung với muội ấy rất tốt! – Nói xong còn gật đầu vài lần, tỏ vẻ lời nói của chính mình tuyệt đối không sai.
Được rồi, rất xinh đẹp rất đáng yêu điểm này bọn họ sẽ không xen vào, còn về phần dễ ở chung này… Lục a ca, ngươi xác định ngươi không nói sai sao? Hoặc là bọn họ nói không phải cùng một người? Vì sao bọn họ nghe được tính tình Hoà Loan công chúa lạnh nhạt không thích nhiều lời đâu? Tính cách như vậy chẳng lẽ được xem như là dễ ở chung à…
– Các ngươi đều đang làm gì vậy? – Vĩnh Kỳ vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Lục đệ của mình đang đứng nói chuyện cùng một đám người, nhất thời nghi hoặc hỏi. – Kỷ sư phụ sắp tới, các ngươi còn không ngồi xuống?
– A? Nga!
Thế này mọi người mới nhanh chóng tản ra, tự tìm vị trí của bản thân ngồi xuống.
– Ngũ ca. – Dựa theo vai vế, Vĩnh Dung được sắp xếp ngồi sau lưng Vĩnh Kỳ. – Hoà Loan muội muội còn chưa tới sao.
– Hẳn là Hoà Loan muội muội cũng sắp đến. – Vĩnh Kỳ không quay đầu lại trả lời. – Hoà Loan muội muội luôn đúng giờ nhất.
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, ở trong phòng đã trở nên yên tĩnh lại nghe rất rõ ràng, là thanh âm của hoa bồn để* đụng trên mặt đất.
*(Qua nhiều triều đại phong kiến, tục bó chân bền bỉ tồn tại và không hề mất đi giá trị tự thân của nó. Cho đến khi người Mãn Châu lật đổ nhà Minh, thống trị giang sơn, lập ra nhà Thanh, triều đình phong kiến mới ban hành luật lệ ngăn cấm phụ nữ tộc Mãn bó chân và những cô gái Hán cũng không được phép duy trì tập tục này.
Phải chăng “phép vua thua lệ làng”? Mọi nỗ lực của nhà Thanh hầu như không hiệu quả. Chuẩn mực sắc đẹp lấy bàn chân “kim liên tam thốn” làm thước đo đã ăn sâu vào nếp nghĩ của người dân. Theo đó, những cô gái chân to không được liệt vào hàng mỹ nhân tuyệt sắc và tục bó chân âm thầm tiếp diễn trong đời sống thường ngày. Để giải quyết rắc rối này, phụ nữ Mãn tộc bèn “phát minh” ra một kiểu giày vô cùng đặc biệt với phần đế cao lênh khênh, giúp đôi chân được giấu kín trong lớp xiêm y dài và không lộ bàn chân to thô như thuở cha sinh mẹ đẻ.
Có thể nói, hậu thế không hề xa lạ với hình dáng của loại giày kỳ lạ này, bởi nó thường xuyên xuất hiện trên các bộ phim cổ trang thời nhà Thanh. Đó là những đôi giày có phần gỗ cao chừng 3 – 4 tấc gắn ở phần giữa của đế giày thêu hoa. Một tấc tương đương với 3,33 cm, nên loại giày “cao gót” này có độ cao chừng 10 – 14 cm. Cũng có những đôi cao tới 16 cm, thậm chí là 25 cm.
Bàn về nguyên do xuất hiện của loại giày này, ngoài quan điểm liên quan tới tập tục bó chân, còn tồn tại một cách lý giải khác. Dân tộc Mãn từ xa xưa có tục “tước mộc vi lý” (ý chỉ việc gọt gỗ làm giày). Phụ nữ thường lên núi hái quả dại và nấm…, để tránh bị côn trùng, rắn rết cắn, họ bèn buộc thêm một khúc gỗ vào đế giày. Về sau, công đoạn “chế tác” kiểu giày này ngày càng tinh xảo và dần phát triển thành “giày cao gót” mang nét rất riêng của trang phục cung đình Mãn Thanh.
Lại có truyền thuyết rằng, tổ tiên của người Mãn vì muốn vượt qua một đầm lầy để đoạt lại vương thành A Khắc Đôn Thành bị kẻ thù chiếm đóng, bèn bắt chước đôi chân dài của loài hạc trắng, làm ra những “đôi chân hạc bằng gỗ nhân tạo”, rồi vượt qua đầm lầy một cách thuận lợi, đoạt lại thành trì, hoàn thành tâm nguyện rửa hận báo thù. Để tưởng nhớ những ngày tháng khổ cực gian nan ấy và tôn vinh “công lao” to lớn của những đôi giày đế gỗ cao, phụ nữ Mãn tộc hình thành thói quen sử dụng loại giày độc đáo này trong cuộc sống thường ngày. Thói quen ấy được lưu truyền từ đời này sang đời khác. Những đôi giày lênh khênh trên một khúc gỗ ngày càng tinh xảo, đẹp mắt hơn và trở thành bản sắc “độc nhất vô nhị”.
Không dừng ở đó, những đôi giày có hai đầu rộng, ở giữa hẹp nhỏ hơn, có hình dáng như móng ngựa và tiếng động phát ra khi chạm đất như tiếng vó ngựa, được gọi là “Mã đề để”. Một số khác có phần đế gỗ giống như chậu hoa, được gọi là “Hoa bồn để”; hay các đôi giày sáng tạo khác như “Long ngư để”, “Tứ thiểm để”…Tất cả đều căn cứ vào hình dáng của phần đế giày mà đặt tên. Dù thiên biến vạn hóa thế nào, nhưng phần đế gỗ cao lênh khênh luôn được gắn ở vị trí giữa lòng bàn chân.
Phần đế gỗ được làm rất kiên cố, dù lớp giày phía trên có rách hỏng, đế vẫn chẳng hề hấn gì và có thể sử dụng tiếp. Những đôi tất kết hợp với giày thường thêu hoa điệu đà, tinh tế bên ngoài và được làm bằng chất liệu vải, riêng gót tất có hoa văn.
Vì loại giày này không phù hợp với hoàn cảnh lao động nặng nhọc, nên trong dân gian ngày càng hiếm gặp. Những thiếu nữ xuất thân quý tộc bắt đầu làm quen với kiểu giày đế cao này khi chớm tuổi 13 – 14, người già thì thường đi giày đế bằng. Tới cuối triều Thanh, giày “hoa bồn” hay giày “mã đề” chỉ thường xuất hiện trong cung.
Khi “diện” loại giày này, người phụ nữ buộc phải thẳng lưng, chân bước khoan thai, toàn thân toát lên vẻ phong nhã nhẹ nhàng. Nếu gấp gáp lắm, chỉ có thể đi từng bước ngắn mới giữ được thăng bằng. Các nàng thường vung vẩy hai tay theo chiều trước sau, giúp cơ thể duy trì trạng thái cân bằng. Để thêm nét điệu đà, họ thường cầm theo một chiếc khăn tay. Chính những phụ kiện tạo nên nét đoan trang, văn nhã hiếm thấy cho phụ nữ trong cung nhà Thanh một thời.
– Công chúa, ngài đi chậm một chút. – Giọng nói thanh thuý tươi ngọt, nghe ra được là một nữ hài đáng yêu.
– Không thể đến trễ. – Âm thanh này còn mang theo hương vị vài phần mềm mại non nớt, giọng điệu lạnh nhạt, giống như một ngọn núi cao phủ đầy tuyết có những dòng suối nhỏ chảy xuống theo độ dốc, mát lạnh sạch sẽ, làm con người cảm thấy thật trong sạch tinh khiết.
Thanh âm dễ nghe cỡ nào a… Nghe qua có cảm giác thật thoải mái.
Trong phòng, người nghe được ánh mắt loè loè toả sáng, nhìn chằm chằm cánh cửa, chờ người nói chuyện kia xuất hiện.
Không bao lâu, trước cửa liền xuất hiện một bóng dáng bé bỏng, dung nhan như thế nào thì không cần bàn, càng hấp dẫn người là cổ khí chất nhẹ nhàng giữa đôi mày như tranh vẽ, sâu trong đôi mắt phượng toàn là vân đạm phong khinh, trong lúc giơ tay nhấc chân đều thuộc về hoàng tộc, lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, tao nhã tôn quý, một thân kỳ trang màu lam, càng hiển rõ nữ hài xinh đẹp tuyệt trần.
Nữ hài đi tới trước mặt Vĩnh Kỳ, Vĩnh Dung còn có Vĩnh Thành thi lễ một cái.
– Phượng Loan gặp qua tứ ca, ngũ ca, lục ca.
– Hoà Loan muội muội đứng lên đi. – Trên gương mặt lạnh nhạt của Vĩnh Thành lộ ra nụ cười nhàn nhạt. – Không cần đa lễ.
Những người khác đột nhiên giật mình bừng tỉnh, vội vàng quỳ xuống.
– Nô tài tham kiến Hoà Loan công chúa.
Hoà Loan hơi hơi vuốt cằm.
– Đều đứng lên đi.
– Tạ công chúa.
Hiện tại hoàng tử trong Thượng Thư phòng cũng không có bao nhiêu, lão đại Vĩnh Hoàng cùng lão tam Vĩnh Chương trước đó vài ngày đã tiếp chỉ ra cung kiến phủ, hơn nữa cũng được hoàng đế bảo đi lục bộ thực tập, bắt đầu tiếp xúc triều chính, trong Thượng Thư phòng lớn nhất là lão tứ Vĩnh Thành năm nay mới mười một tuổi, lão ngũ Vĩnh Kỳ cùng lão lục Vĩnh Dung đều chín tuổi giống nhau, lão thất đã sớm chết non, lão bát Vĩnh Tuyền năm nay mới sáu tuổi, vừa khéo đủ tuổi đến Ngự Thư phòng, những người khác… Không phải đã chết thì còn chưa có ra đời, đều không cần nói…
Hoà Loan rất nổi bật, tất cả mọi người đều chỉ nhớ được Hoà Loan công chúa muốn vào Ngự Thư phòng, cơ hồ đều đã quên còn có một bát a ca còn chưa tới, liền ngay cả thân ca ca của hắn là Vĩnh Thành cũng suýt chút không nhớ ra, thật sự là vì lão bát Vĩnh Tuyền trời sinh chân bị tàn tật, cho nên sống nội hướng quá mức.
Vẫn là ánh mắt Hoà Loan đảo vài vòng, liền phát hiện không thích hợp:
– Tứ ca, bát đệ đâu? Không phải nói đệ ấy cũng đủ tuổi đi Ngự Thư phòng sao? – Sao lại không thấy bóng người.
Vĩnh Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó vỗ đầu:
– Thảo nào ta luôn cảm thấy giống như đã quên cái gì, nguyên lai là đã đem lão bát quên đi!
Vĩnh Kỳ cùng Vĩnh Dung đều hắc tuyến.
Uy uy, ngươi là thân ca ca của người ta! Sao ngươi lại không biết xấu hổ đem đệ đệ của mình quên đi a!
Vĩnh Thành trả lại cho bọn họ một ánh mắt vô tội.
Thật ra việc này cũng không thể trách hắn. Lão tứ cùng lão bát mặc dù là huynh đệ cùng phụ cùng mẫu, khi nhỏ lúc lão bát còn không hiểu chuyện vẫn là rất hoạt bát đáng yêu, nhưng đứa nhỏ hoàng gia đều trưởng thành rất sớm, năm lão bát ba tuổi đã biết đến chân của mình không giống với người thường, hắn bị tàn phế… Tính tình của lão bát Vĩnh Tuyền biến lớn trong một đêm, tất cả hoạt bát đáng yêu đều biến thành tự ti nội hướng, lại không thích nói chuyện, không thích chạy ra ngoài, luôn đứng một mình trong viện của mình, trốn ở trong phòng, cho dù là lão tứ đi tìm hắn, hắn cũng không chịu có nhiều tiếp xúc với lão tứ. Lão bát sắp vào Ngự Thư phòng, Lão tứ vẫn rất là vui vẻ, hắn cảm thấy chờ lão bát quen được nhiều người rồi, nói không chừng sẽ đỡ hơn. Mấy hôm trước Vĩnh Thành đã đi gặp Vĩnh Tuyền, dặn dò hắn chuyện đi Ngự Thư phòng. Hắn cho rằng lão bát nhớ kỹ, mấy ngày nay lại vội vàng bài tập, trong chốc lát đã quên chuyện của lão bát. Không nghĩ tới hắn thế nhưng còn chưa đến.
– Sao bát đệ lại còn chưa đến? – Phượng Loan nhíu mày, nàng luôn luôn đúng giờ, càng không thích hành vi đến trễ này. – Hắn là Kỷ tiên sinh cũng sáp đến.
– Có phải có chuyện gì rồi không a?
– Nếu không để ta đi xem thử?
– Phái người đi xem đi. – Vĩnh Thành vỗ tay, kêu một tiểu thái giám đến, bảo hắn chạy đi a ca sở nhìn xem bát đệ là xảy ra chuyện gì.
– Chúng ta chuẩn bị trước đi.
– Ân.
Đợi khi Kỷ Hiểu Lam đến, nhìn đến tất cả mọi người hoặc là đọc sách hoặc là nghiêm túc viết chữ, nhất thời cảm thấy vui vẻ, đám tiểu tử này khi nào thì chịu khó như vậy a?
Chờ nhìn đến màu lam bắt mắt trong đám người kia, Kỷ Hiểu Lam trượt chân một chút, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, Hoà Loan công chúa? Tới sớm như vậy? Hắn còn tưởng rằng vị công chúa điện hạ được hoàng thượng nâng niu trong lòng bàn tay này sẽ đến trễ đâu! Công chúa thôi, ở trước khi xuất giá không phải còn chiều chuộng nhiều hơn hoàng tử sao?
Chờ khi nhìn đến Hoà Loan quy củ hành lễ sư phụ với hắn mà không có một chút tự cao tự đại, Kỷ Hiểu Lam không khỏi sợ hãi than, trong mắt nhiều hơn một tia tán thưởng, cái khác không nói, lễ phép của Hoà Loan công chúa vẫn là rất tốt thôi.
Sau khi Kỷ Hiểu Lam đến không lâu, Vĩnh Tuyền mới đến, thân hình gầy gò, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú đang tràn đầy vẻ đen tối, cúi đầu mím môi, không nói một tiếng.
Kỷ Hiểu Lam biết bát a ca này, thấy hắn như vậy cũng không lại nói thêm cái gì, chỉ là bảo hắn nhanh chóng trở về chỗ ngồi, liền bắt đầu lên lớp.
Sau khi học xong khoá học một ngày, nói lời từ biệt với những người khác, Hoà Loan mang theo cung nữ Mộ Vũ Mộ Tuyết bên người trở về Khôn Trữ cung.
Vốn là cách cách phải nên ở Tây Tam sở, nhưng là hoàng thượng niệm tình hai vị cách cách trong cung tuổi còn nhỏ, liền đồng ý cho các nàng ở cùng với ngạch nương của mình, không cần chuyển đến Tây Tam sở.
Lúc Hoà Loan trở về, vừa vặn gặp được hoàng đế cùng hoàng hậu đang nói chuyện, phía dưới còn một tiểu nam hài y phục hoa lệ đang đứng.
Bất quá mới bảy tám tuổi, ngũ quan lại rất tinh xảo, tướng mạo mang theo vài phần trẻ con tuấn mỹ, không khó nhìn ra phong thái sau khi nam hài lớn lên, ánh mắt trong trẻo có thần, một chút cũng không có vẻ non nớt hồn nhiên thuộc về đứa nhỏ.
– Phượng Loan tham kiến hoàng a mã, tham kiến hoàng ngạch nương.
– Loan nhi đã trở về? – Hoàng đế cùng hoàng hậu đều rất vui sướng, hoàng đế vẫy tay bảo Phượng Loan đi đến bên người, vẻ mặt thân thiết nhu hoà. – Hôm nay lên lớp ở Ngự Thư phòng cảm thấy thế nào? Có phải không quen hay không?
Phượng Loan lắc đầu.
– Học vấn của Kỷ sư phụ rất tốt, sư phụ dạy võ cũng thật tận tâm. Ánh mắt của hoàng a mã quả nhiên không sai.
Hoàng đế vui vẻ vô cùng:
– Ánh mắt của hoàng a mã đương nhiên là rất tốt! – Dừng lại một chút, sau đó lại quan tâm hỏi. – Có mệt hay không? Nếu vất vả mà nói, a mã bảo bọn họ thả lỏng yêu cầu. con là nữ hài tử, phải nên nuông chiều mới đúng.
– Không cần. – Phượng Loan lắc đầu, giọng nói thanh thuý lại mang theo một tia kiên quyết không cho xen vào. – Phượng Loan là nữ nhi của Ái Tân Giác La gia, sẽ không chịu thua dễ dàng.
– Tốt! – Hoàng đế nở nụ cười. – Loan nhi của trẫm đương nhiên là xuất sắc nhất!
Hoàng hậu xem biểu tình yêu thích của hoàng thượng, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.
– Đúng rồi. – Cha và con gái nói chuyện xong, hoàng đế mới chỉ vào tiểu nam hài đúng một bên nói. – Đây là nhi tử thứ ba của Phó Hằng, Phúc Khang An, con còn chưa từng thấy qua đi?
Hoàng thượng ngài lại rút* sao?
*Não rút, ý chỉ là động kinh, làm những chuyện không nên làm.
Na Lạp thị co rút khoé miệng.
Phúc Khang An là con của triều thần, Loan nhi thân là công chúa, nếu là đã từng gặp mới kêu kỳ quái đi…
– Nô tài Phúc Khang An tham kiến công chúa. – Phúc Khang An đứng một bên nhìn trò hay nửa ngày mới rõ ràng lưu loát quỳ xuống hành lễ.
– Đứng lên đi. – Phượng Loan quét mắt nhìn hắn một cái, liền ra định luận, kẻ này tuyệt đối không phải vật trong ao (không phải người bình thường, chắc chắn sẽ toả sáng).
– A mã chuẩn bị để Phúc Khang An làm thư đồng của ngũ ca con, Loan nhi, con cảm thấy có được không?
Hoàng hậu có chút xấu hổ, hoàng thượng ngài không sao chứ… Việc này có thể lấy tới hỏi Loan nhi sao!
– Phúc Khang An thân là nhi tử thứ ba của Phú Sát đại nhân, có tư cách trở thành thư đồng của ngũ ca. – Phượng Loan luận sự.
– Trẫm cũng cảm thấy như vậy. – Hoàng đế cười tủm tỉm gật đầu. – Phúc Khang An, ngày mai ngươi đi Ngự Thư phòng báo danh đi.
– Nô tài tuân lệnh.
– Tốt lắm, bây giờ cũng không còn sớm, Cao Vô Dong.
– Có nô tài.
– Đưa Phúc Khang An về phủ đi.
– Dạ, hoàng thượng.
– Nô tài cáo lui.
Phúc Khang An lui ra ngoài, lúc vừa đi đến cửa, bỗng nhiên trong lòng động đậy, quay đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn đối diện một đôi mắt trong suốt lạnh nhạt, ánh mắt vừa tiếp xúc lập tức thu lại, chớp chớp vài cái, cũng nhiều hơn vài phần ý cười.
Hoà Loan công chúa…. quả nhiên là được sủng ái giống như lời đồn đâu…