Mạnh Khang ra một giá, làm tất cả mọi người điều kinh ngạc.
Người chủ trì vui vẻ nói.
“Còn ai ra giá cao hơn không?”
Tiếng bàn luận từ mấy vị khách mời, làm xôn xao cả căn phòng.
Dù tiếng bàn tán có ồn ào đến đâu, cũng không thể lay chuyển được sự chú ý của Kiều Nhi.
Cô không quan tâm đến việc gì khác, ngoài Mạnh Hùng ra.
Theo sự quan sát chuyên nghiệp của một vị luật sư, sự xuất hiện đột ngột này của Mạnh Khang, quả thật ảnh hưởng rất lớn đến Mạnh Hùng.
Kiều Nhi chợt nghĩ ra điều gì, Mạnh Khang, Mạnh Hùng.
Họ điều là họ Mạnh, chẳng lẽ họ có quan hệ với nhau.
Lúc Kiều Nhi bình tĩnh lại, cô lén nhìn Mạnh Hùng.
Lúc này sắc mặt anh đã trở lại bình thường, sự hung ác và thù hận trên khuôn mặt anh, đã thay vào sự cao ngạo và thanh nhã.
Cặp mắt anh nhìn về phía sân khấu, tay bất giác sờ lên chiếc nhẫn trên tay mình.
Người chủ trì công bố kết quả.
“Mạnh Tổng của tập đoàn Mạnh Thị, đã quyên cho hội dấu thập đỏ 5 triều.
Xin mời ngài lên khán đài phát biểu vài lời.”
Lúc này Mạnh Khang từ trong bống tối, ở phía sau bước lên sân khấu.
Khuôn mặt đẹp trai, có vài phần giống với Mạnh Hùng.
Nhưng trên mặt anh, luôn hiện lên nụ cười tà mị.
Anh khom người chào rồi nói.
“Tôi rất vinh hạnh được tham da vũ hội từ thiện này.
Hôm nay tôi xin mời vị hôn thê của tôi, cùng tôi mở màn điệu nhảy đầu tiên.”
Thật ra thì từ trước anh đã có hiệp ước với Kiều Nhi, không tuyên bố cô là vị hôn thê của anh ra ngoài.
Nhưng vừa rồi Mạnh Khang nhìn thấy Mạnh Hùng ôm Kiều Nhi, trong lòng anh tức giận.
Cô là vị hôn thê của anh, mà từ trước tới giờ anh chưa từng được, chạm vào người cô.
Tại sao Mạnh Hùng lại có thể ôm ấp cô như vậy.
Anh tức giận, tại sao Mạnh Hùng luôn là người chiến thắng trong mọi việc.
Lúc nghe Mạnh Khang nói vậy, trong lòng Kiều Nhi vô cùng phẫn nộ.
Ai cho anh tư cách, nói cô là vị hôn thê của anh, cô bất giác nhìn về hướng Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng không nhìn cô anh chỉ im lặng ngồi đó, còn cô Mộng Dung kia thì như con bạch tuộc bám lấy vào anh.
Không biết vì sao, trong lòng Kiều Nhi lại vang lên cảm giác chua sót.
Cô định đứng lên rời khỏi, trong lúc này tiếng của Mạnh Khang vang lên từ trên sân khấu.
“Tôi xin mời Kiều luật sư, cũng chính là Kiều Nhi vị hôn thê của tôi.”
Lúc nghe Mạnh Khang nói vậy, các ánh mắt điều dồn hết lên người Kiều Nhi.
Mấy cô gái có người thì hâm mộ, có người thì ganh tỵ, có người thì chán ghét vì mình không được mở màn điệu nhảy đầu tiên.
Sắc mặt của Kiều Nhi thật khó côi vô cùng, cô bực bội trong lòng.
Lúc này Mạnh Khang đã đứng trước mặt cô.
Anh khom người đưa tay ra trước mặt Kiều Nhi, làm động tác xin mời.
Cô nhìn những ánh mắt chung quanh, bất đắt dĩ đồng ý với Mạnh Khang.
Hai người ra sàn nhảy, nhảy điều waltz, (van-xơ) một điệu nhảy cô cùng hấp dẫn.
Mạnh Hùng ngồi nhìn hai người bằng ánh mắt hung ác.
Sự thù hận đã ăn sâu vào tận xương tủy của anh.
“Anh biết Kiều Nhi có vị hôn phu không?.”
Minh Nguyệt khó tin nhìn Minh Dạ Collin hỏi.
Minh Dạ Collin lắc đầu nhúng vai.
“Chưa từng nghe qua.”
Anh trả lời một cách nghiêm túc.
Trên sàn nhảy Kiều Nhi và Mạnh Khang, thành thạo lước theo điệu nhạc.
Kiều Nhi bực bội trong lòng, cô nói nhỏ vào tai Mạnh Khang.
“Mình đã nói, không công khai quan hệ của chúng ta ra ngoài.
Sao hôm nay anh lại làm như vậy.”
Hành động này của cô, ở ngoài nhìn vào thật là ám muội.
Mạnh Khang bày ra vẻ mặt vô tội nói.
“Anh xin lỗi, anh nghĩ vì em mà quyên một số tiền lớn cho hội từ thiện, sẽ giúp cho sự nghiệp của em.
Kiều Nhi, hay em cho anh một cơ hội, thử tiếp nhận anh có được không.”
Vừa nói xong, anh khom người đặt lên môi Kiều Nhi một nụ hôn.
Mạnh Hùng nhìn thấy hai người ân ái như vậy, anh liền trầm mặt lại, trong lòng tức giận vô cùng.
Anh đứng lên không nói lời nào rời khỏi vũ hội.
Mộng Dung nhìn thấy anh như vậy, trong lòng bối rối.
Cô không biết mình đã làm sai chuyện gì, mà lại chọc giận đến anh.
Trần Siêu và Ngô Đức đi theo sau anh, họ biết tâm trạng của chủ nhân mình.
Vì hành động đột xuất của Mạnh Khang, Kiều Nhi không kịp phản ứng, chỉ mở to hai mắt nhìn anh với vẻ mặt khó tin.
Lúc Kiều Nhi kịp phản ứng lại, cô dùng hết sức đẩy Mạnh Khang ra.
Kiều Nhi liền nhìn về hướng Mạnh Hùng ngồi, cô chỉ nhìn thấy được bống lưng của anh, cùng Mộng Dung rời khỏi.
Trong lòng cô đột nhiên vang lên sự mất mát khó thả.
Kiều Nhi quay đầu nhìn Mạnh Khang nói.
“Em đã nói, chúng ta không thể nào.”
Nói xong cô tức giận rời đi.
Vừa đi Kiều Nhi vừ dùng tay lau miệng của mình.
Trong lòng Kiều Nhi hiện lên cảm giác, bài xích đối với Mạnh Khang.
Mạnh Khang lúc này cười một cách sảng khoái.
Ánh mắt nham hiểm, nhìn theo bóng lưng của Kiều Nhi.
Anh thấy Mạnh Hùng nhìn hai người, nên anh mới hôn Kiều Nhi.
Mạnh Khang khẩn định, Mạnh Hùng đã động lòng với Kiều Nhi rồi.
Cho dù dùng thủ đoạn gì, anh cũng sẽ kiến Mạnh Hùng thua một cách thê thảm.
Anh phải chiếm được Kiều Nhi bằng mọi giá.