Ngày hôm sau Mạnh Hùng ôm Kiều Nhi, bước vào chiếc máy bay riêng của anh bay qua New York.
Thiết Sang Sang thì đi phía sau cùng Trần Siêu.
Anh bực bội nhìn cô, tay thì cầm bóp, tay thì đẩy một cái va ly thật to.
“Cô đi công tác hay đi nghỉ mát vậy?
Sao mà đem nhiều hành lý quá.”
Trần Siêu nói với giọng bực bội.
“Kệ tôi, tôi có mượn anh xách đâu mà anh lại phàn nàn.
Đàn ông gì mà thật là nhỏ mọn, cứ kiếm chuyện với người ta hoài.”
Thiết Sang Sang tức giận nói với Trần Siêu.
“Cô...... Cô nói ai là nhỏ mọn?”
“Nói anh chứ nói ai.”
Nói dứt lời Thiết Sang Sang cầm hành lý chạy thật nhanh về phía trước, để lại Trần Siêu với một bụng đầy tức giận.
Vừa đến New York Kiều Nhi không chịu về khách sạn, cô muốn cùng Mạnh Hùng trực tiếp đến ngân hàng Tân Mạnh Thị, để gặp tổng giám đốc chi nhánh.
Trần Siêu và Thiết Sang Sang, đem hành lý về khách sạn trước rồi mới tới sau.
Mạnh Hùng và Kiều Nhi được 2 tên vệ sĩ hộ tống vào ngân hàng.
Thuộc hạ của Mạnh Hùng bất được tin, James đã cho thủ hạ theo dõi anh, chờ có diệp là ra tay ám sát anh ngay.
Việc này đối với Mạnh Hùng là chuyện nhỏ, nhưng bay giờ Kiều Nhi đang ở bên cạnh anh.
Anh không muốn cô bị chút tổn thương gì.
Vào đến tập đoàn Tân Mạnh Thị, tổng giám đốc ngân hàng đích thân đứng ở đại sảnh, chào đoán Mạnh Hùng và Kiều Nhi.
Kiều Nhi nhìn thấy tổng giám đốc ngân hàng, Kim Chấn Huy mà trong lòng kinh ngạc.
Anh là một nguời thanh niên trẻ, khỏang chừng 24 tới 25 tuổi.
Dáng người cao lớn, khuôn mặt đẹp trai.
Nếu nói Mạnh Hùng là một người đàn ông hấp dẫn, sự chững chặc, phong thái thanh nhã cùng với vẻ oai nghiêm của anh, làm anh càng thêm quyến rũ.
Thì Kim Chấn Huy lại là đối nghịch, anh đẹp trai với nét mặt trẻ con, trên khuôn mặt luôn hiện lên nụ cười cùng với dáng người nho nhã nhìn vào thật thu hút.
“Chào Mạnh Tổng, Kiều luật sư.”
Kim Chấn Huy cung kính chào hai người.
Mạnh Hùng không nói gì, anh chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng vào bên trong.
Mạnh Hùng và Kiều Nhi vừa bước vào thang máy, mấy người nhân viên liền bàn tán xôn xao.
“Có chuyện gì mà Mạnh Tổng lại đích thân đến đây?
Còn cô gái xinh đẹp bên cạnh Mạnh Tổng lại là ai?”
Đề tại này trong phút chốc đã truyền đến các bộ phận khác nhau trong công ty.
Có người thì nói Kiều Nhi là thư ký riêng của Mạnh Hùng, có người thì nói cô là tình nhân của anh ta.
Tóm lại những gì có thể nghĩ ra họ điều nói hết.Kim Chấn Huy đưa Mạnh Hùng và Kiều Nhi vào phòng Tổng tài.
Mạnh Hùng nghiêm chỉnh ngồi vào ghế sau bàn làm việc của mình.
Anh cầm tập tài liệu lên xem, chân mày Mạnh Hùng bất giác cau lại.
Kiều Nhi, Kim Chấn Huy và 4 vị giám đốc của cách bộ phận quan trọng của công ty, điều nghiêm nhặt đứng trước mặt Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng đọc xong phần văn kiện, anh tức giận quăng xuống bàn.
“Các người làm ăn như thế nào, mà tài liệu mật của công ty, lại bị người ngoài lấy cắp một cách dể dàng như vậy.”
Giám đốc bộ phận tư liệu, trán đổ đầy mồ hôi.
Ông nhìn Mạnh Hùng bằng nét mặt rụt rè nói.
“Mạnh Tổng, chúng tôi đã dùng phần mềm phồng trộm do Trần trợ lý đưa.
Từ trước tới giờ điều phồng chống hacker rất tốt, nhưng không biết họ dùng cách gì mà có được tư liệu đó.”
Mạnh Hùng không nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người của Kim Chấn Huy chờ anh giải thích.
“Đội điều tra thương nghiệp nói có người nặc danh, gởi cho họ phần tài liệu này.”
Kim Chấn Huy nhìn Mạnh Hùng nói.
Kiều Nhi cầm lấy phần văn kiện lên xem.
Trong đây là tài liều chuyển tiền của công ty, trong suốt mấy năm qua liên tục có những cuộc giao dịch không rõ lai lịch.
Mỏi cuộc giao dịch lên đến hàng trăm triệu, được chuyển vào mấy tài khoản nặc danh khác nhau, ở ngân hàng Thụy Sĩ.
Kiều Nhi nhìn vào phần văn kiện, chân mày cô bất giác cau lại.
Cô nhìn Kim Chấn Huy bằng ánh mắt nghi ngờ nói.
“Tại sao ngân hàng của chúng ta, lại có những cuộc giao dịch không rõ lại lịch như thế này?”
Kim Chấn Huy nghe Kiều Nhi hỏi vậy, anh không biết phải nói sao.
Trong công ty chỉ có anh mới được Mạnh Hùng tin tưởng,
Mạnh Hùng giao cho anh quản lý cả chi nhánh bên New York này.
Ngoài Mạnh Hùng, Trần Siêu, Ngô Đức và anh, không ai biết lai lịch thật sự của những số tiền này.
Trong ánh mắt của Kim Chấn Huy hiện lên sự do dự.
Mạnh Hùng thấy vậy anh vẫy tay ra hiệu, bảo họ lui ra ngoài.
Cửa văn phòng vừa khép lại, Mạnh Hùng vươn tay kéo Kiều Nhi ngồi lên đùi của mình.
Anh choàng tay qua ôm eo cô, đặt cầm mình lên vai Kiều Nhi.
Anh thầm nghĩ, sao anh lại nảy sinh ra thói quen này, mỏi khi tâm tình anh bất ổn, hay trong lòng có phiền não anh liền muốn ôm cô vào lòng.
Thân thể mềm mại của cô, cùng với mùi hương quen thuộc làm tâm trí của anh bình tĩnh và ổn định hơn.
Thói quen là một điều rất đáng sợ, một khi cô không ở bên cạnh anh, tâm tình anh liền trở nên bất ổn.
Kiều Nhi biết anh đang phiền não, nên cứ ngồi yên trên đùi anh không động đậy.
Mạnh Hùng trấn tĩnh lại tin thần, anh chỉ vào tư liều trên bàn nói.
“Những tài khoản này tòan bộ là của anh,
Tất cả số tiền mà Bang Bạch Hổ kiếm được nhờ vào buông bán vũ khí, điều được chuyển vào những tài khoản này.”
Kiều Nhi nhìn vào con số giao dịch, trong phần văn kiện mà kinh ngạc.
Cô không ngờ buông bán vũ khí mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Anh có cách gì để giải quyết chưa?
Theo em được biết, cảnh sát sẽ bất đầu điều tra về nguồn góc của những tài khoản này, em sợ họ sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra anh.”
Mạnh Hùng nghe Kiều Nhi nói vậy, trong lòng anh cũng có suy nghĩ giống cô.
Nhưng bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra cách gì để giải quyết.
Ngày hôm sau Mạnh Hùng ôm Kiều Nhi, bước vào chiếc máy bay riêng của anh bay qua New York.
Thiết Sang Sang thì đi phía sau cùng Trần Siêu.
Anh bực bội nhìn cô, tay thì cầm bóp, tay thì đẩy một cái va ly thật to.
“Cô đi công tác hay đi nghỉ mát vậy?
Sao mà đem nhiều hành lý quá.”
Trần Siêu nói với giọng bực bội.
“Kệ tôi, tôi có mượn anh xách đâu mà anh lại phàn nàn.
Đàn ông gì mà thật là nhỏ mọn, cứ kiếm chuyện với người ta hoài.”
Thiết Sang Sang tức giận nói với Trần Siêu.
“Cô...... Cô nói ai là nhỏ mọn?”
“Nói anh chứ nói ai.”
Nói dứt lời Thiết Sang Sang cầm hành lý chạy thật nhanh về phía trước, để lại Trần Siêu với một bụng đầy tức giận.
Vừa đến New York Kiều Nhi không chịu về khách sạn, cô muốn cùng Mạnh Hùng trực tiếp đến ngân hàng Tân Mạnh Thị, để gặp tổng giám đốc chi nhánh.
Trần Siêu và Thiết Sang Sang, đem hành lý về khách sạn trước rồi mới tới sau.
Mạnh Hùng và Kiều Nhi được tên vệ sĩ hộ tống vào ngân hàng.
Thuộc hạ của Mạnh Hùng bất được tin, James đã cho thủ hạ theo dõi anh, chờ có diệp là ra tay ám sát anh ngay.
Việc này đối với Mạnh Hùng là chuyện nhỏ, nhưng bay giờ Kiều Nhi đang ở bên cạnh anh.
Anh không muốn cô bị chút tổn thương gì.
Vào đến tập đoàn Tân Mạnh Thị, tổng giám đốc ngân hàng đích thân đứng ở đại sảnh, chào đoán Mạnh Hùng và Kiều Nhi.
Kiều Nhi nhìn thấy tổng giám đốc ngân hàng, Kim Chấn Huy mà trong lòng kinh ngạc.
Anh là một nguời thanh niên trẻ, khỏang chừng tới tuổi.
Dáng người cao lớn, khuôn mặt đẹp trai.
Nếu nói Mạnh Hùng là một người đàn ông hấp dẫn, sự chững chặc, phong thái thanh nhã cùng với vẻ oai nghiêm của anh, làm anh càng thêm quyến rũ.
Thì Kim Chấn Huy lại là đối nghịch, anh đẹp trai với nét mặt trẻ con, trên khuôn mặt luôn hiện lên nụ cười cùng với dáng người nho nhã nhìn vào thật thu hút.
“Chào Mạnh Tổng, Kiều luật sư.”
Kim Chấn Huy cung kính chào hai người.
Mạnh Hùng không nói gì, anh chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng vào bên trong.
Mạnh Hùng và Kiều Nhi vừa bước vào thang máy, mấy người nhân viên liền bàn tán xôn xao.
“Có chuyện gì mà Mạnh Tổng lại đích thân đến đây?
Còn cô gái xinh đẹp bên cạnh Mạnh Tổng lại là ai?”
Đề tại này trong phút chốc đã truyền đến các bộ phận khác nhau trong công ty.
Có người thì nói Kiều Nhi là thư ký riêng của Mạnh Hùng, có người thì nói cô là tình nhân của anh ta.
Tóm lại những gì có thể nghĩ ra họ điều nói hết.Kim Chấn Huy đưa Mạnh Hùng và Kiều Nhi vào phòng Tổng tài.
Mạnh Hùng nghiêm chỉnh ngồi vào ghế sau bàn làm việc của mình.
Anh cầm tập tài liệu lên xem, chân mày Mạnh Hùng bất giác cau lại.
Kiều Nhi, Kim Chấn Huy và vị giám đốc của cách bộ phận quan trọng của công ty, điều nghiêm nhặt đứng trước mặt Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng đọc xong phần văn kiện, anh tức giận quăng xuống bàn.
“Các người làm ăn như thế nào, mà tài liệu mật của công ty, lại bị người ngoài lấy cắp một cách dể dàng như vậy.”
Giám đốc bộ phận tư liệu, trán đổ đầy mồ hôi.
Ông nhìn Mạnh Hùng bằng nét mặt rụt rè nói.
“Mạnh Tổng, chúng tôi đã dùng phần mềm phồng trộm do Trần trợ lý đưa.
Từ trước tới giờ điều phồng chống hacker rất tốt, nhưng không biết họ dùng cách gì mà có được tư liệu đó.”
Mạnh Hùng không nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người của Kim Chấn Huy chờ anh giải thích.
“Đội điều tra thương nghiệp nói có người nặc danh, gởi cho họ phần tài liệu này.”
Kim Chấn Huy nhìn Mạnh Hùng nói.
Kiều Nhi cầm lấy phần văn kiện lên xem.
Trong đây là tài liều chuyển tiền của công ty, trong suốt mấy năm qua liên tục có những cuộc giao dịch không rõ lai lịch.
Mỏi cuộc giao dịch lên đến hàng trăm triệu, được chuyển vào mấy tài khoản nặc danh khác nhau, ở ngân hàng Thụy Sĩ.
Kiều Nhi nhìn vào phần văn kiện, chân mày cô bất giác cau lại.
Cô nhìn Kim Chấn Huy bằng ánh mắt nghi ngờ nói.
“Tại sao ngân hàng của chúng ta, lại có những cuộc giao dịch không rõ lại lịch như thế này?”
Kim Chấn Huy nghe Kiều Nhi hỏi vậy, anh không biết phải nói sao.
Trong công ty chỉ có anh mới được Mạnh Hùng tin tưởng,
Mạnh Hùng giao cho anh quản lý cả chi nhánh bên New York này.
Ngoài Mạnh Hùng, Trần Siêu, Ngô Đức và anh, không ai biết lai lịch thật sự của những số tiền này.
Trong ánh mắt của Kim Chấn Huy hiện lên sự do dự.
Mạnh Hùng thấy vậy anh vẫy tay ra hiệu, bảo họ lui ra ngoài.
Cửa văn phòng vừa khép lại, Mạnh Hùng vươn tay kéo Kiều Nhi ngồi lên đùi của mình.
Anh choàng tay qua ôm eo cô, đặt cầm mình lên vai Kiều Nhi.
Anh thầm nghĩ, sao anh lại nảy sinh ra thói quen này, mỏi khi tâm tình anh bất ổn, hay trong lòng có phiền não anh liền muốn ôm cô vào lòng.
Thân thể mềm mại của cô, cùng với mùi hương quen thuộc làm tâm trí của anh bình tĩnh và ổn định hơn.
Thói quen là một điều rất đáng sợ, một khi cô không ở bên cạnh anh, tâm tình anh liền trở nên bất ổn.
Kiều Nhi biết anh đang phiền não, nên cứ ngồi yên trên đùi anh không động đậy.
Mạnh Hùng trấn tĩnh lại tin thần, anh chỉ vào tư liều trên bàn nói.
“Những tài khoản này tòan bộ là của anh,
Tất cả số tiền mà Bang Bạch Hổ kiếm được nhờ vào buông bán vũ khí, điều được chuyển vào những tài khoản này.”
Kiều Nhi nhìn vào con số giao dịch, trong phần văn kiện mà kinh ngạc.
Cô không ngờ buông bán vũ khí mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Anh có cách gì để giải quyết chưa?
Theo em được biết, cảnh sát sẽ bất đầu điều tra về nguồn góc của những tài khoản này, em sợ họ sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra anh.”
Mạnh Hùng nghe Kiều Nhi nói vậy, trong lòng anh cũng có suy nghĩ giống cô.
Nhưng bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra cách gì để giải quyết.