Anh muốn Kiều Nhi cùng đi,
Nhưng Kiều Nhi nói cô bận việc nên không đi được, trong lòng Mạnh Hùng hơi thất vọng.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Hùng chủ động, muốn giới tiệu nguời phụ nữ của mình, cho đám bạn thân chí cốt của anh.
Tại Bar Night Angel tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt với ánh đèn mờ ảo.
Những đôi nam nữ đang điên cuồng với điệu nhạc trên sàn nhảy.
Mạnh Hùng dáng người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, trên nguời mặc âu phục màu đen của thương hiệu Gucci, nhìn vào thật thần bí và mê người.
Anh cùng Trần Siêu oai phong bước vào trong.
Tất cả ánh mắt điều dồn hết lên người anh.
Mạnh Hùng nhìn theo ánh mắt nhân viên phục vụ, anh nhìn thấy ba người bạn thân, đang ngồi trò chuyện trong một góc khuất.
Mạnh Hùng đi tới anh tao nhã ngồi xuống bên cạnh Tràn Hạo.
“Sao lại tới trễ như vậy?”
Nam Liệt cầm ly rượu uống một ngụm nhìn Mạnh Hùng nói.
Mạnh Hùng khom người nhận lấy ly rượu Tràn Hạo đưa cho anh.
Anh cười miễn cưỡng nói.
“Sáng hôm nay vừa mới bay qua, công ty có chút chuyện rắc rối nên mới tới trễ.”
Lôi Lạc Thiên nhìn thấy trên mặt Mạnh Hùng, hiện ra rõ nổi phiền muộn, anh nghiêm túc nói.
“Cậu cần tôi giúp gì không?”
Mạnh Hùng không nói gì, anh hớp một miếng rượu rồi lắc đầu.
“Thiên, ít khi cậu có hứng thú đến nơi này, nào mình cạn một ly.”
Tràn Hạo lên tiếng.
Bốn người điều đưa ly lên làm động tác cụng ly.
Trong lúc uống rượu Mạnh Hùng nhìn thấy ánh mắt của Lôi Lạc Thiên, hiện lên sự hiếu kỳ.
Mạnh Hùng nhìn theo ánh mắt của Lôi Lạc Thiên, anh nhìn thấy một cô gái đang ngồi ở quầy bar.
Cô gái kia dáng người duyên dáng mảnh mai, có khuôn mặt trái xoan.
Làn da trắng mịn với đôi chân thôn dài.
Tóc màu hạt dẻ để dài đến thắc lưng.
Nhìn thấy Trình Lam, Mạnh Hùng liền nghĩ đến Kiều Nhi.
Lần đầu tiên anh gặp Kiều Nhi cũng ở trong hoàn cảnh như bây giờ.
Trong lòng anh không biết vì sao lại cảm giác bồn chồn nao núng.
Một cảm giác nhớ nhung chưa từng có.
Trò chuyện thêm một chút, Mạnh Hùng diện cớ bận chuyện liền rời đi.
Anh muốn được gặp Kiều Nhi nay lập tức.
Về đến khách sạn The Palm của Tràn Hạo, Mạnh Hùng và Trần Siêu đi thẳng đến phòng VIP 5604 của Kiều Nhi và Thiết Sang Sang.
Mạnh Hùng muốn Kiều Nhi ở cùng phòng với anh nhưng Kiều Nhi nói.
“Đang đi công tác em không muốn ở cùng phòng với anh.
Em không muốn có người nói gièm pha.”
Mạnh Hùng đành phải nghe theo lời của cô.
Tất cả khách sạn The Palm trên toàn thế giới, Tràn Hạo điều để dành cho mỏi người bọn họ một căn phòng VIP riêng.
Mạnh Hùng là căn VIP 5600, Lôi Lạc Thiên là căn VIP 5601, Nam Liệt là căn VIP 5602 còn Tràn Hạo thì là VIP 5603.
Đi đến đâu thì đó cũng là số phòng của họ.Vừa đến phòng Mạnh Hùng trong lòng hứng hở, anh muốn nhìn thấy được Kiều Nhi ngay.
Trần Siêu gõ cửa phòng.
“Cóc cóc cóc”
Thiết Sang Sang vừa tắm xong, trên đầu cô vẫn còn quấn một cái khăn tắm vội vã chạy ra mở cửa.
Mạnh Hùng nhìn thấy Thiết Sang Sang, trong lòng có hơi thất vọng, anh
nhìn chung quanh căn phòng không thấy bóng dáng của Kiều Nhi đâu.
Nét mặt Mạnh Hùng liền trầm xuống, chân mày anh bất giác cau lại.
Anh nhìn Thiết Sang Sang bực bội nói.
“Kiều luật sư đâu?”
Giọng nói lạnh lùng của anh làm Thiết Sang Sang hơi lúng túng.
“Kiều luật sư có hẹn với bạn nên đã ra ngoài rồi.”
Mạnh Hùng nghe Thiết Sang Sang nói vậy, trong lòng tức giận, anh hẹn cô đi gặp đám bạn thân của anh, cô nói là bận chuyện không đi cùng anh được, vậy mà bây giờ lại hẹn bạn bè ra ngoài.
Chẳng lẽ trong lòng cô, anh không quan trọng bằng họ.
“Đi đâu?”
Mạnh Hùng thô bạo dùng tay cầm lấy cổ tay của Thiết Sang Sang, nói với giọng đầy nguy hiểm.
Sắc mặt của Thiết Sang Sang vì hành động thô bạo này của anh mà nhăn nhó.
Nỗi đau từ cánh tay đã hiện rõ trên khuôn mặt tái mét cửa Thiết Sang Sang.
“Tôi.... Tôi cũng không biết.”
Thật sự Thiết Sang Sang cũng không biết Kiều Nhi đi đâu.
Trần Siêu nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Thiết Sang Sang, không biết vì sao trong lòng anh hơi khó chịu.
Một cảm giác lo lắng vang lên trong lòng anh.
“Chủ nhân, để thuộc hạ mở ứng dụng theo dỗi, đặt trong đồng hồ của Kiều luật sư lên xem.”
Vừa nghe Trần Siêu nói vậy, Mạnh Hùng liền buông tay của Thiết Sang Sang ra.
Anh đoạt lấy cái điện thoại trong tay Trần Siêu xem.
Trong ứng dụng để Kiều Nhi đang ở trong khách sạn này, Mạnh Hùng liền nói với Trần Siêu.
“Mau, cho người điều tra Kiều Nhi đang ở đâu.”
Kiều Nhi trên người mặc cái đầm dài màu đen thật quyến rũ.
Vừa bước vào trong phòng riêng của nhà hàng The Palm, người đàng ông liền ra hiệu cho cấp dưới và tên phục vụ lui ra ngoài.
Người đàn ông vô cùng anh tuấn,
anh ta mặc trên nguời đầm phục cảnh trưởng.
Paul Anderson là cảnh trưởng đội điều tra thương nghiệp của thành phố New York này.
Anh và Kiều Nhi là bạn thân nhiều năm qua, Kiều Nhi đã từng giúp anh trong một vụ kiện hối lộ.
Vụ kiện đó có sự ảnh hưởng rất lớn đến đường sự nghiệp của anh.
Khi anh còn là phó cảnh trưởng đã có người vu oai, nói anh hối lộ cấp trên nên mới lên được vị trí đó nhanh như vậy.
Nhưng Kiều Nhi đã giúp anh, cô đã thắng vụ kiến đó một cách đẹp mắt.
Không những chỉ thắng kiện mà còn làm cho tất cả mọi người ở thành phố New York, điều biết đến sự cống hiến tận tình của anh đến thành phố này.
Vì vậy anh đã được bước lên vị trí cảnh trưởng, trong lòng anh luôn mang ơn của Kiều Nhi.
“Kiều Nhi em đến thành phố New York khi nào, sao không báo cho anh biết.”
Kiều Nhi nhìn anh cười.
“Em vừa mới đến, liền hẹn anh ra.”
Paul Anderson cầm ly rượu trên bàn đưa cho Kiều Nhi.
Kiều Nhi nhận lấy ly rượu trong tay anh, cô nhìn anh cười nói.
“Em không muốn quanh co, hôm nay em đến tìm anh là vì vụ ánh ngân hàng Tân Mạnh Thị.”
Kiều Nhi nhìn thẳng vào mặt Paul Anderson nói.
Paul Anderson đang cầm ly rượu nghe Kiều Nhi nói vậy, anh đặt ly xuống bàn nhìn Kiều Nhi nghiêm túc nói.
“Em đang theo vụ án này?”
Kiều Nhi nhìn anh thành thật gật đầu.
“Kiều Nhi, vụ này hơi khó.
Chứng cớ trong tay anh đã được sát thực là thật, cấp trên rất côi trọng vụ án ngân hàng Tân Mạnh Thị này.
Nên đã đưa lệnh xuống, bảo bọn anh phải nghiêm túc điều tra.
Anh vừa bất được tin, ông chủ lớn của họ vừa bay đến đây.
Ngày mai anh sẽ cùng đám thuộc hạ đến tập đòan Tân Mạnh Thị, câu lưu Mạnh Hùng về để điều tra.”