Trong một căn phòng đuợc phòng bị cẩn thận, ở nơi căn cứ bí mật của Bang Bạch Hổ.
Mạnh Hùng uy nghiêm, ngồi trên ghế đặt ngay chính giữa phòng.
Một nhớm bác sĩ, qua qua lại lại bận rộn trong căn phòng bí mật này.
Trần Siêu và Ngô Đức đứng quan sát cẩn thận chung quanh.
Tránh cho có việc ngoài ý muốn xảy ra.
“Hắn ra sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Mạnh Hùng, làm mấy vị bác sĩ tòan thân toát mồ hôi lạnh.
Ngô Đức đã nói, nếu không cú được người nằm trên giường bệnh, thì mạng của bọn họ cũng không giữ được.
“Chủ nhân, hắn bị trúng rất nhiều đạn, toàn thân điều bị thương.
Hắn còn bị ngâm trong nước, một khoản thời gian dài nên hiện tại tính mạng của hắn trong tình trạng vô cùng nguy kịch.”
Mạnh Hùng tức giận, tay đập mạnh lên bàn.
“Bang........”
“Cú không được người, thì các người hãy chuẩn bị mà chôn chung với hắn.”
Mấy vị bác sĩ trong lòng hoảng hốt, tay rung rung tiến hành phẫu thuật.
“Tại sao chủ nhân phải cú James để làm gì?”
Ngô Đức thắc mắc hỏi Trần Siêu.
Trần Siêu nhìn Ngô Đức, giọng nói nghiêm túc của anh vang lên.
“Muốn hắn chết là chuyện thật dể dàng, nhưng hắn còn giá trị lợi dụng nên chủ nhân muốn giữ lại cái mạng của hắn.”
Nghe Trần Siêu nói vậy Ngô Đức mới hiểu tâm tư của Mạnh Hùng.
Ngô Đức cung kính đưa cho Mạnh Hùng một điếu cigar cuba.
Mạnh Hùng hít vào một hơi, anh phà ra một làng khói đen dầy đặc.
“Chủ nhân, ngày mai chúng ta có hẹn với thủ lĩnh Bang Con Rồng Vàng, ở khô hàng phía Đông Thành Phố S.”
Mạnh Hùng không nói gì, anh chỉ gật đầu một cái.
Mạnh Hùng hút hết điếu cigar, anh đứng lên bước ra ngoài.
Trước khi đi Mạnh Hùng không quên để lại một câu.
“Nếu hắn mà chết, thì hãy giết chết đám người vô dụng này cho ta.”
“Dạ, thuộc hạ nghe lệnh.”
Ngô Đức cung kính trả lời.
6 giờ tối một đoàn xe phóng thật nhanh như con báo, đang đi săn con mồi của mình trong màn đêm đen tối.
Đứng đầu là chiếc xe cadillac màu đen của Mạnh Hùng.
Xe dừng lại trước cửa kho hàng, bốn bề điều được bao phủ bởi bống đem mờ mịt.
Mạnh Hùng tao nhã bước xuống xe, anh dẫn đầu mười mấy tên thuộc hạ đi vào.
Hàn Mạc uy nghiêm ngồi trên ghế chính giữa kho hàng.
Cô nhìn thấy một người đàn ông,
tướng người cao quý thân hình vạm vỡ, toàn thân anh tỏa ra sự cao ngạo cùng tà khí.
Anh mặc trên người âu phụ màu đen huyền bí, cùng với mái tóc màu rượu đỏ.
Ánh đèn rội thẳng vào chiếc bông tai màu rượu đỏ của anh, làm nói phát ra những tia sáng lấp lánh.
Càng tôn thêm vẻ kiêu căng và bá đạo của anh.
Anh oai hùng bước đi dững dàng phía trước, Trần Siêu và Ngô Đức hai người cung kính đi bên cạnh anh.
Phía sau là một đám thuộc hạ tinh anh, được huấn luyện nghiêm ngặt.
Hàn Mạc quan sát Mạnh Hùng từ trên xuống dưới.
Cặp mắt sắc bén của cô dừng lại ngay chiếc nhẫn màu bạc hình con hổ trên tay anh.
Chiếc nhẫn này tượng trưng cho thân phận và địa vị của người cầm đầu Bang Bạch Hổ.
Hàn Mạc liền cau mày, nhìn thẳng vào Mạnh Hùng.
“Không lẽ hắn chính là thủ lĩnh của Bang Bạch Hổ.
Mạnh Hùng, người mà Kiều Nhi nói.”
Hàn Mạc nói nhỏ chỉ có Lãnh Dương mới nghe được.
Lãnh Dương nhìn vào người đàn ông dẫn đầu.
Anh đã điều tra Mạnh Hùng trước khi đến đây.
Cho nên Lãnh Dương biết về Mạnh Hùng.
Với khí thế bức người này, ngoài thủ lĩnh Bang Bạch Hổ, thì anh nghĩ không ai sẽ có được vẻ oai nghiêm như vậy.
Anh gật đầu nói.
“Đúng hắn chính là Mạnh Hùng.”
Trong ánh mắt của Hàn Mạc liền hiện lên tia khinh thường.
Một người nắm trong tay quyền lực tối cao, mà lại ép bức một người phụ nữ chân yếu tay mềm.
Mạnh Hùng vừa bước vào cặp mắt chim ưng đầy sát khí, liền quan sát người phụ nữ ngồi trên ghế ngay chính giữa phòng.
Trước khi đến đây anh đã cho người điều tra Hàn Mạc.
Người phụ nữ đầu tiên, đảm nhiệm chức vụ thủ lĩnh của Bang Con Rồng Vàng.
Cô nắm trong tay toàn bộ thế lực ngầm của Đông Nam Á.
Nhưng Mạnh Hùng không tin, với năng lực của một nguời phụ nữ, lại có thể hô phong hoán vũ.
Với năng lực gì mà cô có thể thuần phục, tất cả bang phái lớn nhỏ của Đông Nam Á, làm họ phải cuối đầu khâm phục.
Nhưng khi anh nhìn thấy Hàn Mạc, nghi vấn trong lòng anh điều tiêu tan.
Khuôn mặt tuyệt đẹp lạnh lùng không cảm súc, cùng với khí thế tỏa ra từ nguời cô, làm người ta nhìn vào cảm thấy rụt rè sợ hãi.
Hàn Mạc không cần làm gì, cũng có thể áp chế được khí thế của đối phương.
Cô giống y như một nữ vương oai phong ngồi đó, Lãnh Tuấn cùng với Lãnh Dương cung kính đứng bên cạnh cô.
Trần Siêu đi bên cạnh Mạnh Hùng, vừa nhìn thấy Lãnh Tuấn, anh dừng chân lại trong giây lác.
“Hắn không phải là người bắt đi Thiết Sang Sang sao?
Thiết Sang Sang và người của Bang Con Rồng Vàng có quan hệ gì?
Tại sao họ phải bắt cô?”
Trong lòng Trần Siêu hiện lên hàng lọat nghi vấn.
Ngô Đức nhìn thấy Trần Siêu mất hồn đứng đó, liền khều anh một cái.
Trần Siêu lấy lại tinh thần, anh tiếp tục bước theo sau Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng tao nhã ngồi xuống ghế trước mặt Hàn Mạc.
Trần Siêu tay cầm cặp táp bằng da màu đen nhìn thẳng vào mắt của Hàn Mạc nói.
“Hàn gia, chúng tôi không muốn vòng vo.
Lô hàng kỳ này, cô có hứng thú không?”
Mạnh Hùng quan sát Hàn Mạc, anh không nói gì.
Với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng anh chỉ chờ đợi cau trả lời của cô.
“Chúng tôi muốn kiểm tra hàng trước.”
Giọng nói mạnh mẽ của Lãnh Dương vang lên, Hàn Mạc vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng không cảm súc.
Hai người cầm đầu tỏa ra thái độ không ai thua ai.
Giống như ai mà lên tiếng trước thì khí thế người đó liền bị đối phương đàn áp.
Trong một căn phòng đuợc phòng bị cẩn thận, ở nơi căn cứ bí mật của Bang Bạch Hổ.
Mạnh Hùng uy nghiêm, ngồi trên ghế đặt ngay chính giữa phòng.
Một nhớm bác sĩ, qua qua lại lại bận rộn trong căn phòng bí mật này.
Trần Siêu và Ngô Đức đứng quan sát cẩn thận chung quanh.
Tránh cho có việc ngoài ý muốn xảy ra.
“Hắn ra sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Mạnh Hùng, làm mấy vị bác sĩ tòan thân toát mồ hôi lạnh.
Ngô Đức đã nói, nếu không cú được người nằm trên giường bệnh, thì mạng của bọn họ cũng không giữ được.
“Chủ nhân, hắn bị trúng rất nhiều đạn, toàn thân điều bị thương.
Hắn còn bị ngâm trong nước, một khoản thời gian dài nên hiện tại tính mạng của hắn trong tình trạng vô cùng nguy kịch.”
Mạnh Hùng tức giận, tay đập mạnh lên bàn.
“Bang........”
“Cú không được người, thì các người hãy chuẩn bị mà chôn chung với hắn.”
Mấy vị bác sĩ trong lòng hoảng hốt, tay rung rung tiến hành phẫu thuật.
“Tại sao chủ nhân phải cú James để làm gì?”
Ngô Đức thắc mắc hỏi Trần Siêu.
Trần Siêu nhìn Ngô Đức, giọng nói nghiêm túc của anh vang lên.
“Muốn hắn chết là chuyện thật dể dàng, nhưng hắn còn giá trị lợi dụng nên chủ nhân muốn giữ lại cái mạng của hắn.”
Nghe Trần Siêu nói vậy Ngô Đức mới hiểu tâm tư của Mạnh Hùng.
Ngô Đức cung kính đưa cho Mạnh Hùng một điếu cigar cuba.
Mạnh Hùng hít vào một hơi, anh phà ra một làng khói đen dầy đặc.
“Chủ nhân, ngày mai chúng ta có hẹn với thủ lĩnh Bang Con Rồng Vàng, ở khô hàng phía Đông Thành Phố S.”
Mạnh Hùng không nói gì, anh chỉ gật đầu một cái.
Mạnh Hùng hút hết điếu cigar, anh đứng lên bước ra ngoài.
Trước khi đi Mạnh Hùng không quên để lại một câu.
“Nếu hắn mà chết, thì hãy giết chết đám người vô dụng này cho ta.”
“Dạ, thuộc hạ nghe lệnh.”
Ngô Đức cung kính trả lời.
giờ tối một đoàn xe phóng thật nhanh như con báo, đang đi săn con mồi của mình trong màn đêm đen tối.
Đứng đầu là chiếc xe cadillac màu đen của Mạnh Hùng.
Xe dừng lại trước cửa kho hàng, bốn bề điều được bao phủ bởi bống đem mờ mịt.
Mạnh Hùng tao nhã bước xuống xe, anh dẫn đầu mười mấy tên thuộc hạ đi vào.
Hàn Mạc uy nghiêm ngồi trên ghế chính giữa kho hàng.
Cô nhìn thấy một người đàn ông,
tướng người cao quý thân hình vạm vỡ, toàn thân anh tỏa ra sự cao ngạo cùng tà khí.
Anh mặc trên người âu phụ màu đen huyền bí, cùng với mái tóc màu rượu đỏ.
Ánh đèn rội thẳng vào chiếc bông tai màu rượu đỏ của anh, làm nói phát ra những tia sáng lấp lánh.
Càng tôn thêm vẻ kiêu căng và bá đạo của anh.
Anh oai hùng bước đi dững dàng phía trước, Trần Siêu và Ngô Đức hai người cung kính đi bên cạnh anh.
Phía sau là một đám thuộc hạ tinh anh, được huấn luyện nghiêm ngặt.
Hàn Mạc quan sát Mạnh Hùng từ trên xuống dưới.
Cặp mắt sắc bén của cô dừng lại ngay chiếc nhẫn màu bạc hình con hổ trên tay anh.
Chiếc nhẫn này tượng trưng cho thân phận và địa vị của người cầm đầu Bang Bạch Hổ.
Hàn Mạc liền cau mày, nhìn thẳng vào Mạnh Hùng.
“Không lẽ hắn chính là thủ lĩnh của Bang Bạch Hổ.
Mạnh Hùng, người mà Kiều Nhi nói.”
Hàn Mạc nói nhỏ chỉ có Lãnh Dương mới nghe được.
Lãnh Dương nhìn vào người đàn ông dẫn đầu.
Anh đã điều tra Mạnh Hùng trước khi đến đây.
Cho nên Lãnh Dương biết về Mạnh Hùng.
Với khí thế bức người này, ngoài thủ lĩnh Bang Bạch Hổ, thì anh nghĩ không ai sẽ có được vẻ oai nghiêm như vậy.
Anh gật đầu nói.
“Đúng hắn chính là Mạnh Hùng.”
Trong ánh mắt của Hàn Mạc liền hiện lên tia khinh thường.
Một người nắm trong tay quyền lực tối cao, mà lại ép bức một người phụ nữ chân yếu tay mềm.
Mạnh Hùng vừa bước vào cặp mắt chim ưng đầy sát khí, liền quan sát người phụ nữ ngồi trên ghế ngay chính giữa phòng.
Trước khi đến đây anh đã cho người điều tra Hàn Mạc.
Người phụ nữ đầu tiên, đảm nhiệm chức vụ thủ lĩnh của Bang Con Rồng Vàng.
Cô nắm trong tay toàn bộ thế lực ngầm của Đông Nam Á.
Nhưng Mạnh Hùng không tin, với năng lực của một nguời phụ nữ, lại có thể hô phong hoán vũ.
Với năng lực gì mà cô có thể thuần phục, tất cả bang phái lớn nhỏ của Đông Nam Á, làm họ phải cuối đầu khâm phục.
Nhưng khi anh nhìn thấy Hàn Mạc, nghi vấn trong lòng anh điều tiêu tan.
Khuôn mặt tuyệt đẹp lạnh lùng không cảm súc, cùng với khí thế tỏa ra từ nguời cô, làm người ta nhìn vào cảm thấy rụt rè sợ hãi.
Hàn Mạc không cần làm gì, cũng có thể áp chế được khí thế của đối phương.
Cô giống y như một nữ vương oai phong ngồi đó, Lãnh Tuấn cùng với Lãnh Dương cung kính đứng bên cạnh cô.
Trần Siêu đi bên cạnh Mạnh Hùng, vừa nhìn thấy Lãnh Tuấn, anh dừng chân lại trong giây lác.
“Hắn không phải là người bắt đi Thiết Sang Sang sao?
Thiết Sang Sang và người của Bang Con Rồng Vàng có quan hệ gì?
Tại sao họ phải bắt cô?”
Trong lòng Trần Siêu hiện lên hàng lọat nghi vấn.
Ngô Đức nhìn thấy Trần Siêu mất hồn đứng đó, liền khều anh một cái.
Trần Siêu lấy lại tinh thần, anh tiếp tục bước theo sau Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng tao nhã ngồi xuống ghế trước mặt Hàn Mạc.
Trần Siêu tay cầm cặp táp bằng da màu đen nhìn thẳng vào mắt của Hàn Mạc nói.
“Hàn gia, chúng tôi không muốn vòng vo.
Lô hàng kỳ này, cô có hứng thú không?”
Mạnh Hùng quan sát Hàn Mạc, anh không nói gì.
Với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng anh chỉ chờ đợi cau trả lời của cô.
“Chúng tôi muốn kiểm tra hàng trước.”
Giọng nói mạnh mẽ của Lãnh Dương vang lên, Hàn Mạc vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng không cảm súc.
Hai người cầm đầu tỏa ra thái độ không ai thua ai.
Giống như ai mà lên tiếng trước thì khí thế người đó liền bị đối phương đàn áp.