Trong lúc Kiều Nhi đang thất thần, một người đàn ông Pháp với dốc nguời cao lớn, cầm hai ly rượu trong tay bước đến trước mặt cô.
“Hello, nice to met you.”
“Xin chào, rất vinh hạnh để biết cô.”
Vừa nói anh vừa đưa ly rượu trong tay cho Kiều Nhi.
Kiều Nhi nhận ra anh, anh là John Smith, ông chủ của công ty điện ảnh Star.
Một người nỗi danh trong làng giải trí là hào sắc.
Kiều Nhi nhìn anh cười, trong ngành luật sư của cô, tuyệt đối không thể đắc tội với những kẻ tiểu nhân như vị John Smith này.
Kiều Nhi nhận ly rượu trong tay anh, gật đầu nhẹ một cái.
“Cảm ơn ngài Smith.”
John Smith nhìn Kiều Nhi cười, anh không ngờ cô lại biết mình.
“Kiều đại luật sư, đúng thật là một người tuổi trẻ tài cao.
Với thân hình xinh đẹp như cô, cô có suy nghĩ đến đổi nghề làm diễn viên hay không?”
Vừa nói anh vừa cầm ly rượu lên, làm động tác cụng ly với Kiều Nhi.
John Smith tao nhã đặt ly lên môi hớp một ngụm rượu đỏ.
Kiều Nhi thấy vậy vì lịch sự, cô định hớp một miếng, nhưng khi ly rượu vừa đặt đến mép môi.
Một bàn tay to lớn đeo một chiếc nhẫn hình con hổ, đoạt lấy chiếc ly trên tay cô.
Kiều Nhi bất ngờ quay lại, hiện ra trước mặt cô là khuôn mặt cường nghị của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng nheo cặp mắt đầy nguy hiểm lại, tay choàng qua eo Kiều Nhi một cách tự nhiên.
Anh kéo mạnh một cái, thân thể Kiều Nhi bất giác ngã vào lòng ngực rắn chắc của anh.
Mùi hương bạc hà pha lẫn mùi cigar cuba xông thẳng vào mũi cô.
Kiều Nhi cố cự quậy thân thể của mình, để thoát ra khỏi vòng tay của anh.
Nhưng dù có dùng hết sức, cũng không thể lay chuyển được vòng tay cường tráng của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng ung dung ôm Kiều Nhi, như cô là người phụ nữ của anh vậy.
Anh cầm ly rượu đặt lên bàn nói với John Smith.
“Ngài Smith, Kiều Luật sư không thể uống rượu.”
John Smith nghe Mạnh Hùng nói vậy, sắc mặt trở nên khó côi vô cùng.
Anh nhìn Mạnh Hùng với cặp mắt giận dữ, người phụ nữ nào mà anh nhấm trúng, tuyệt đối không thể dể dàng bỏ qua như vậy được.
“Mạnh Tổng, anh là ai mà lên tiếng thay Kiều tiểu thư.”
Mạnh Hùng nhìn anh cười nham hiểm, một nụ cười vô cũng gian xảo.
“Cô ta là người phụ nữ của Mạnh Hùng tôi.”
Kiều Nhi nghe được lời tuyên ngôn này của Mạnh Hùng.
Cô từ trong lòng ngực của Mạnh Hùng, ngước mặt lên nhìn thẳng vào chiếc cầm cao ngạo của anh.
Cô không thể tin nổi, mới vừa gặp mặt mà anh lại bạo như vậy.
Dám tuyên bố cô là người phụ nữ của anh.
Kiều Nhi định lên tiếng thì Mạnh Hùng nói nhỏ vào tai cô.
“Chờ một chút.”
Kiều Nhi không hiểu lời nói của anh, nhưng với sự thông minh của cô.
Cô chỉ yên lặng để Mạnh Hùng tự nhiên mà diễn trò.
Lúc này sắc mặt của John Smith đã trở nên khó côi vô cùng.
Anh biết Mạnh Hùng là người không đơn giản, nếu Mạnh Hùng đã nói vậy thì dù anh có mười lá gan, cũng không dám đắt tội với anh ta.
Anh lịch sự cười một cái, nói với hai người.
“Vậy xin lỗi Kiều tiểu thư, tôi không biết cô là nguời của Mạnh Tổng.”
Nói xong anh quay người lại bước đi.
Lúc Kiều Nhi nhìn thấy John Smith rời đi, cô lập tức đẩy Mạnh Hùng ra.
Lúc này trên khuôn mặt anh hiện lên nụ cười hài lòng.
Trong lòng thầm nghĩ, cô quả thật khác với những người phụ nữ khác.
Nếu như là bọn họ, được anh ôm ấp như vậy, sẽ lập tức ngã vào lòng anh.
“Mạnh Tổng, xin ngài tự trọng.”
Kiều Nhi dùng giọng điệu giận dữ nói,
Lúc này vì mắc cỡ mà khuôn mặt cô đã ửng hồng.
Mạnh Hùng nhìn thấy nét mặt thẹn thùng của cô, trong lòng cảm giác ngọt ngào.
Anh nhìn cô cười cười nói.
“Kiều tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, vừa rồi trong ly rượu có thành phần thuốc mê.
Cho nên tôi mới mạo muội như vậy.”
Nghe Mạnh Hùng nói vậy, cặp mắt Kiều Nhi liền nhìn sang ly rượu trên bàn.
Nét mặt khó tin liền chuyển qua cảm kích, nhìn Mạnh Hùng nói.
“Cảm ơn ngài.”
Mạnh Hùng không nói gì chỉ gật đầu một cái, rồi bước đến bàn của mình ngồi trước sân khấu.
Kiều Nhi nhìn theo bóng lưng anh, cô không biết sao anh phải giúp mình.
Nhưng đã nhận từ anh một ân huệ thì sau này cô phải tìm cách trả lại.
Kiều Nhi không thích thiếu nợ bất cứ một ai.
Người chủ trì bất đầu khai mạc buổi vũ hội.
Ông đứng trên sân khấu dùng tiếng Pháp nói.
“Cảm ơn quý khách vì những người từ thế giới thứ ba, mà đến tham gia buổi vũ hội từ thiện này.”
Ông nói xong khom người chào những vị khách ngồi phía dưới.
“Hôm nay, ai ra giá cao nhất sẽ được vinh hạnh mở màn vũ hội tối nay.”
Lúc này mấy cô gái điều đốc thúc người đàn ông của mình.
Ai náy điều muốn được khiêu vũ mở màn.
“$100,000.”
“$200,000.”
“$500,000”
Tiếng bàn tán xôn xao,
Nguời chủ trì lên tiếng.
“Người vừa ra giá $500,000 là ngài John Smith của công ty Star, còn ai ra giá cao hơn không.”
Lúc này Mạnh Hùng vừa định đưa tay lên ra giá, thì từ phía sau có một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
Một giọng nói dù có chết Mạnh Hùng cũng không thể nào quên được.
Hai tay Mạnh Hùng đặt trên bàn bất giác siết chặt lại, cặp mắt nguy hiểm tỏa ra tà khí.
Kiều Nhi ngồi bàn bên cạnh luôn chú ý đến anh.
Khi cô nhìn thấy sự thay đổi về thần sắc của Mạnh Hùng, Kiều Nhi bất giác rùng mình.
Ánh mắt này của anh, chứa đựng sự thù hận mà từ trước tới giờ Kiều Nhi chưa từng thấy qua.
Trong lúc Kiều Nhi đang thất thần, một người đàn ông Pháp với dốc nguời cao lớn, cầm hai ly rượu trong tay bước đến trước mặt cô.
“Hello, nice to met you.”
“Xin chào, rất vinh hạnh để biết cô.”
Vừa nói anh vừa đưa ly rượu trong tay cho Kiều Nhi.
Kiều Nhi nhận ra anh, anh là John Smith, ông chủ của công ty điện ảnh Star.
Một người nỗi danh trong làng giải trí là hào sắc.
Kiều Nhi nhìn anh cười, trong ngành luật sư của cô, tuyệt đối không thể đắc tội với những kẻ tiểu nhân như vị John Smith này.
Kiều Nhi nhận ly rượu trong tay anh, gật đầu nhẹ một cái.
“Cảm ơn ngài Smith.”
John Smith nhìn Kiều Nhi cười, anh không ngờ cô lại biết mình.
“Kiều đại luật sư, đúng thật là một người tuổi trẻ tài cao.
Với thân hình xinh đẹp như cô, cô có suy nghĩ đến đổi nghề làm diễn viên hay không?”
Vừa nói anh vừa cầm ly rượu lên, làm động tác cụng ly với Kiều Nhi.
John Smith tao nhã đặt ly lên môi hớp một ngụm rượu đỏ.
Kiều Nhi thấy vậy vì lịch sự, cô định hớp một miếng, nhưng khi ly rượu vừa đặt đến mép môi.
Một bàn tay to lớn đeo một chiếc nhẫn hình con hổ, đoạt lấy chiếc ly trên tay cô.
Kiều Nhi bất ngờ quay lại, hiện ra trước mặt cô là khuôn mặt cường nghị của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng nheo cặp mắt đầy nguy hiểm lại, tay choàng qua eo Kiều Nhi một cách tự nhiên.
Anh kéo mạnh một cái, thân thể Kiều Nhi bất giác ngã vào lòng ngực rắn chắc của anh.
Mùi hương bạc hà pha lẫn mùi cigar cuba xông thẳng vào mũi cô.
Kiều Nhi cố cự quậy thân thể của mình, để thoát ra khỏi vòng tay của anh.
Nhưng dù có dùng hết sức, cũng không thể lay chuyển được vòng tay cường tráng của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng ung dung ôm Kiều Nhi, như cô là người phụ nữ của anh vậy.
Anh cầm ly rượu đặt lên bàn nói với John Smith.
“Ngài Smith, Kiều Luật sư không thể uống rượu.”
John Smith nghe Mạnh Hùng nói vậy, sắc mặt trở nên khó côi vô cùng.
Anh nhìn Mạnh Hùng với cặp mắt giận dữ, người phụ nữ nào mà anh nhấm trúng, tuyệt đối không thể dể dàng bỏ qua như vậy được.
“Mạnh Tổng, anh là ai mà lên tiếng thay Kiều tiểu thư.”
Mạnh Hùng nhìn anh cười nham hiểm, một nụ cười vô cũng gian xảo.
“Cô ta là người phụ nữ của Mạnh Hùng tôi.”
Kiều Nhi nghe được lời tuyên ngôn này của Mạnh Hùng.
Cô từ trong lòng ngực của Mạnh Hùng, ngước mặt lên nhìn thẳng vào chiếc cầm cao ngạo của anh.
Cô không thể tin nổi, mới vừa gặp mặt mà anh lại bạo như vậy.
Dám tuyên bố cô là người phụ nữ của anh.
Kiều Nhi định lên tiếng thì Mạnh Hùng nói nhỏ vào tai cô.
“Chờ một chút.”
Kiều Nhi không hiểu lời nói của anh, nhưng với sự thông minh của cô.
Cô chỉ yên lặng để Mạnh Hùng tự nhiên mà diễn trò.
Lúc này sắc mặt của John Smith đã trở nên khó côi vô cùng.
Anh biết Mạnh Hùng là người không đơn giản, nếu Mạnh Hùng đã nói vậy thì dù anh có mười lá gan, cũng không dám đắt tội với anh ta.
Anh lịch sự cười một cái, nói với hai người.
“Vậy xin lỗi Kiều tiểu thư, tôi không biết cô là nguời của Mạnh Tổng.”
Nói xong anh quay người lại bước đi.
Lúc Kiều Nhi nhìn thấy John Smith rời đi, cô lập tức đẩy Mạnh Hùng ra.
Lúc này trên khuôn mặt anh hiện lên nụ cười hài lòng.
Trong lòng thầm nghĩ, cô quả thật khác với những người phụ nữ khác.
Nếu như là bọn họ, được anh ôm ấp như vậy, sẽ lập tức ngã vào lòng anh.
“Mạnh Tổng, xin ngài tự trọng.”
Kiều Nhi dùng giọng điệu giận dữ nói,
Lúc này vì mắc cỡ mà khuôn mặt cô đã ửng hồng.
Mạnh Hùng nhìn thấy nét mặt thẹn thùng của cô, trong lòng cảm giác ngọt ngào.
Anh nhìn cô cười cười nói.
“Kiều tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, vừa rồi trong ly rượu có thành phần thuốc mê.
Cho nên tôi mới mạo muội như vậy.”
Nghe Mạnh Hùng nói vậy, cặp mắt Kiều Nhi liền nhìn sang ly rượu trên bàn.
Nét mặt khó tin liền chuyển qua cảm kích, nhìn Mạnh Hùng nói.
“Cảm ơn ngài.”
Mạnh Hùng không nói gì chỉ gật đầu một cái, rồi bước đến bàn của mình ngồi trước sân khấu.
Kiều Nhi nhìn theo bóng lưng anh, cô không biết sao anh phải giúp mình.
Nhưng đã nhận từ anh một ân huệ thì sau này cô phải tìm cách trả lại.
Kiều Nhi không thích thiếu nợ bất cứ một ai.
Người chủ trì bất đầu khai mạc buổi vũ hội.
Ông đứng trên sân khấu dùng tiếng Pháp nói.
“Cảm ơn quý khách vì những người từ thế giới thứ ba, mà đến tham gia buổi vũ hội từ thiện này.”
Ông nói xong khom người chào những vị khách ngồi phía dưới.
“Hôm nay, ai ra giá cao nhất sẽ được vinh hạnh mở màn vũ hội tối nay.”
Lúc này mấy cô gái điều đốc thúc người đàn ông của mình.
Ai náy điều muốn được khiêu vũ mở màn.
“$,.”
“$,.”
“$,”
Tiếng bàn tán xôn xao,
Nguời chủ trì lên tiếng.
“Người vừa ra giá $, là ngài John Smith của công ty Star, còn ai ra giá cao hơn không.”
Lúc này Mạnh Hùng vừa định đưa tay lên ra giá, thì từ phía sau có một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.
Một giọng nói dù có chết Mạnh Hùng cũng không thể nào quên được.
Hai tay Mạnh Hùng đặt trên bàn bất giác siết chặt lại, cặp mắt nguy hiểm tỏa ra tà khí.
Kiều Nhi ngồi bàn bên cạnh luôn chú ý đến anh.
Khi cô nhìn thấy sự thay đổi về thần sắc của Mạnh Hùng, Kiều Nhi bất giác rùng mình.
Ánh mắt này của anh, chứa đựng sự thù hận mà từ trước tới giờ Kiều Nhi chưa từng thấy qua.