Giọng nói tức giận trầm ổn của Trình Lam vang lên, cô không thể nào hiểu nổi hai người đàn ông này.
Trong tình hình như bây giờ nổi cáu thì sẽ giúp được gì.
Mạnh Hùng nghe Trình Lam nhắc tới Kiều Nhi và em bé.
Mạnh Hùng mới tĩnh táo lại, anh nhìn Du Tấn nói.
“Nếu Kiều Nhi xảy ra chuyện, tôi sẽ biến cái bệnh viện này thành bình địa.”
Lời nói bá đạo của Mạnh Hùng vang lên, làm cho Du Tấn vô cùng khó xử.
Du Tấn không hiểu mấy người này, lần nào cũng lấy bệnh viện ra mà uy hiếp anh.
Hết Lôi Lạc Thiên rồi bây giờ lại đến Mạnh Hùng.
Nói xong Mạnh Hùng không thèm để ý đến ai, anh hiên ngang đá vâng cửa phòng phẫu thuật rồi bước vào trong.
Mạnh Hùng vừa bước vào nhìn thấy Kiều Nhi thần sắc mệt mỏi.
Kiều Nhi nằm trên giường bệnh khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo giờ như đoán hoa lan trắng, thật bình thản thật yên tịnh nằm đó.
Mạnh Hùng yêu thương với ánh mắt dịu dàng nhìn Kiều Nhi.
Anh đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô.
Kiều Nhi hình như cảm giác được, bàn tay to lớn ấm áp của Mạnh Hùng đang sưởi ấm tay cô.
Đôi mày thanh tú đang chau lại của Kiều Nhi bất giác thả lỏng ra.
Mạnh Hùng nhìn thấy nhé mặt ôn hoà của Kiều Nhi, đang lặng lẽ chìm trong giấc ngủ.
Anh yêu thương hôn lên trán cô, giọng nói run run của Mạnh Hùng vang lên trong không gian yên tĩnh.
“Kiều Nhi, Em nghe rõ cho anh.
Cả đời này em chỉ được sống bên cạnh Mạnh Hùng anh mà thôi.”
Mạnh Hùng thốt ra lời nói bá đạo, vừa là lời nói cũng vừa là mệnh lệnh.
Nước mắt đột nhiên chảy ra từ khéo mi của Kiều Nhi.
Chảy xuống gò má xinh đẹp tái mét của cô.
Mạnh Hùng nhìn thấy cảm giác như trái tim mình, bị ai đó cầm dao khứa ra từng mảnh.
Một cảm giác đau đến tê tâm phá liệt.
Tại sao khi Kiều Nhi trãi qua những nỗi đau này, anh không hề hay biết gì cả.
Tại sao trong lúc ở bên cạnh Kiều Nhi, bản năng nhạy bén cùng với sự quan sát tỉ mỉ của anh, lại không cảm giác được sự khác thường của Kiều Nhi.
Mạnh Hùng buồn rầu gục đầu xuống, hai tay luồn vào mái tóc màu rượu đỏ của mình.
Khi Du Tấn bước vào phòng, nhìn thấy nét mặt chán chường ủ rũ của Mạnh Hùng, Du Tấn thật kinh ngạc.
Anh không ngờ một người đàn ông một tay che trời trong hắc đạo, một người cao cao tại thượng như Mạnh Hùng, lại có bộ mặt yếu ớt và bất lực như bây giờ.
Sau khi Du Tấn kiểm tra xong cho Kiều Nhi, anh cho nguời chuyển Kiều Nhi vào phòng VIP.
Du Tấn nói với Mạnh Hùng vì sức khỏe của Kiều Nhi rất yếu, nên cần phải ở lại bệnh viện một thời gian để anh quan sát một cách cận kẽ.
Anh muốn chắc chắn đứa bé trong bụng Kiều Nhi không sao, rồi mới cho cô về biệt thự Mạnh Viên để dưỡng thai.
Trong phòng bệnh VIP, một tóp người đi đi lại lại trong sự im lặng.
Không ai dám phát ra âm thanh gì, sợ làm ồn đến người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.
Họ là những thợ sửa sang mà Ngô Đức gọi tới.
Mạnh Hùng không muốn khi Kiều Nhi tĩnh lại, thì đối diện với một căn phòng trắng toát làm người ta cảm giác căng thẳng và bất an.
Anh cho người sửa sang lại căn phòng, để tâm tình Kiều Nhi thoải mái hơn.
Mạnh Hùng với tâm trạng phiền não ngồi trên sopha cách giường bệnh của Kiều Nhi không xa.
Lúc này Kiều Nhất Phàm và Phạm Tuyết đã được Mạnh Hùng cho người đưa về nhà.
Họ đã lo lắng cho Kiều Nhi suốt cả đêm, Mạnh Hùng phải khuyên Phạm Tuyết rất lâu bà mới chịu cùng Kiều Nhất Phàm về nhà.
Còn về phần của Trình Lam đã được Tề Phú đưa về biệt thự Lôi Viên, để châm sóc cho Lôi Lạc Thần.
Nam Liệt, Lôi Lạc Thiên, Tràn Hạo và Du Tấn điều ngồi trên sopha với nét mặt vô cùng nghiêm túc nhìn vào Mạnh Hùng.
Ngô Đức cung kính rót cho mỏi người một ly rượu vang.
Mạnh Hùng tao nhã ngồi dựa nguời vào ghế sopha đối diện với bốn người đàn ông u tú này, tay anh nhẹ nhàng mân mê miệng ly rượu trước mặt mình.
Ánh đèn trong phòng rội thẳng xuống người của Mạnh Hùng, phản chiếu lại màu đỏ của rượu vang lên khuôn mặt trầm ngâm của anh.
Càng tôn lên sự nguy hiểm và lãnh khốc trên khuôn mặt anh tuấn của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng dùng cặp mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào mặt của Du Tấn.
Du Tấn biết Mạnh Hùng muốn biết tất cả, nên đã dùng giọng nói khó xử kể cho Mạnh Hùng nghe.
“Từ lần đầu tiên tôi gặp Kiều Nhi, tôi đã nghi ngờ sức khỏe của em ấy không được bình thường.”
Mạnh Hùng nhớ tới lần đầu tiên Kiều Nhi gặp mặt Du Tấn, cũng đã là chuyện của mấy tháng trước.
Lúc đó Du Tấn vì chữa trị vết thương cho anh, mới gặp mặt Kiều Nhi tại biệt thự Mạnh Viên.
Mạnh Hùng không nói gì, anh tao nhã nâng ly lên uống một miếng rồi chờ Du Tấn nói tiếp.
“Mấy ngày sau tôi gặp lại em ấy trong bệnh viện.
À lúc đó là khi cậu và em ấy tới bệnh viện để thâm bác Mạnh.
Khi tôi gặp Kiều Nhi ở hành lang của bệnh viện, bệnh của em ấy đã trở nên nghiêm trọng hơn.
Lúc tôi gặp Kiều Nhi thì sắc mặt em ấy rất nhợt nhạt, em ấy đau đớn ngã quỵ trên mật đất.
Lúc đó chúng tôi đã làm kiểm tra tường tận cho Kiều Nhi.
Phát hiện em ấy bị bệnh hẹp hở van tim 2 lá.
Tôi đã cho Kiều Nhi uống thuốc và cũng đã khuyên em ấy nên nói cho cậu biết.
Kiều Nhi cũng đã hứa với tôi sẽ nói với cậu, nhưng không ngờ......”
Du Tấn nói tới đây thì không dám nhìn vào mặt của Mạnh Hùng nữa.
Mạnh Hùng chuyển tầm mắt của mình, vào người của Kiều Nhi.
Lúc này Kiều Nhi ngủ một cách thoải mái, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên sự ôn hoà và bình lặng.
Trong ánh mắt Mạnh Hùng chứa đựng tình yêu sâu sắc cùng với nổi đau không một ai có thể hiểu nỗi.
Trong lòng anh hiện lên sự bất lực chưa từng có.
Trong thế giới của Mạnh Hùng không có hai từ khong thể, chỉ cần những gì Mạnh Hùng anh muốn thì điều có thể làm được.
Nhưng đứng trước căn bệnh tim của Kiều Nhi, Mạnh Hùng không thể làm gì được hết.
Giọng nói tức giận trầm ổn của Trình Lam vang lên, cô không thể nào hiểu nổi hai người đàn ông này.
Trong tình hình như bây giờ nổi cáu thì sẽ giúp được gì.
Mạnh Hùng nghe Trình Lam nhắc tới Kiều Nhi và em bé.
Mạnh Hùng mới tĩnh táo lại, anh nhìn Du Tấn nói.
“Nếu Kiều Nhi xảy ra chuyện, tôi sẽ biến cái bệnh viện này thành bình địa.”
Lời nói bá đạo của Mạnh Hùng vang lên, làm cho Du Tấn vô cùng khó xử.
Du Tấn không hiểu mấy người này, lần nào cũng lấy bệnh viện ra mà uy hiếp anh.
Hết Lôi Lạc Thiên rồi bây giờ lại đến Mạnh Hùng.
Nói xong Mạnh Hùng không thèm để ý đến ai, anh hiên ngang đá vâng cửa phòng phẫu thuật rồi bước vào trong.
Mạnh Hùng vừa bước vào nhìn thấy Kiều Nhi thần sắc mệt mỏi.
Kiều Nhi nằm trên giường bệnh khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo giờ như đoán hoa lan trắng, thật bình thản thật yên tịnh nằm đó.
Mạnh Hùng yêu thương với ánh mắt dịu dàng nhìn Kiều Nhi.
Anh đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô.
Kiều Nhi hình như cảm giác được, bàn tay to lớn ấm áp của Mạnh Hùng đang sưởi ấm tay cô.
Đôi mày thanh tú đang chau lại của Kiều Nhi bất giác thả lỏng ra.
Mạnh Hùng nhìn thấy nhé mặt ôn hoà của Kiều Nhi, đang lặng lẽ chìm trong giấc ngủ.
Anh yêu thương hôn lên trán cô, giọng nói run run của Mạnh Hùng vang lên trong không gian yên tĩnh.
“Kiều Nhi, Em nghe rõ cho anh.
Cả đời này em chỉ được sống bên cạnh Mạnh Hùng anh mà thôi.”
Mạnh Hùng thốt ra lời nói bá đạo, vừa là lời nói cũng vừa là mệnh lệnh.
Nước mắt đột nhiên chảy ra từ khéo mi của Kiều Nhi.
Chảy xuống gò má xinh đẹp tái mét của cô.
Mạnh Hùng nhìn thấy cảm giác như trái tim mình, bị ai đó cầm dao khứa ra từng mảnh.
Một cảm giác đau đến tê tâm phá liệt.
Tại sao khi Kiều Nhi trãi qua những nỗi đau này, anh không hề hay biết gì cả.
Tại sao trong lúc ở bên cạnh Kiều Nhi, bản năng nhạy bén cùng với sự quan sát tỉ mỉ của anh, lại không cảm giác được sự khác thường của Kiều Nhi.
Mạnh Hùng buồn rầu gục đầu xuống, hai tay luồn vào mái tóc màu rượu đỏ của mình.
Khi Du Tấn bước vào phòng, nhìn thấy nét mặt chán chường ủ rũ của Mạnh Hùng, Du Tấn thật kinh ngạc.
Anh không ngờ một người đàn ông một tay che trời trong hắc đạo, một người cao cao tại thượng như Mạnh Hùng, lại có bộ mặt yếu ớt và bất lực như bây giờ.
Sau khi Du Tấn kiểm tra xong cho Kiều Nhi, anh cho nguời chuyển Kiều Nhi vào phòng VIP.
Du Tấn nói với Mạnh Hùng vì sức khỏe của Kiều Nhi rất yếu, nên cần phải ở lại bệnh viện một thời gian để anh quan sát một cách cận kẽ.
Anh muốn chắc chắn đứa bé trong bụng Kiều Nhi không sao, rồi mới cho cô về biệt thự Mạnh Viên để dưỡng thai.
Trong phòng bệnh VIP, một tóp người đi đi lại lại trong sự im lặng.
Không ai dám phát ra âm thanh gì, sợ làm ồn đến người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh.
Họ là những thợ sửa sang mà Ngô Đức gọi tới.
Mạnh Hùng không muốn khi Kiều Nhi tĩnh lại, thì đối diện với một căn phòng trắng toát làm người ta cảm giác căng thẳng và bất an.
Anh cho người sửa sang lại căn phòng, để tâm tình Kiều Nhi thoải mái hơn.
Mạnh Hùng với tâm trạng phiền não ngồi trên sopha cách giường bệnh của Kiều Nhi không xa.
Lúc này Kiều Nhất Phàm và Phạm Tuyết đã được Mạnh Hùng cho người đưa về nhà.
Họ đã lo lắng cho Kiều Nhi suốt cả đêm, Mạnh Hùng phải khuyên Phạm Tuyết rất lâu bà mới chịu cùng Kiều Nhất Phàm về nhà.
Còn về phần của Trình Lam đã được Tề Phú đưa về biệt thự Lôi Viên, để châm sóc cho Lôi Lạc Thần.
Nam Liệt, Lôi Lạc Thiên, Tràn Hạo và Du Tấn điều ngồi trên sopha với nét mặt vô cùng nghiêm túc nhìn vào Mạnh Hùng.
Ngô Đức cung kính rót cho mỏi người một ly rượu vang.
Mạnh Hùng tao nhã ngồi dựa nguời vào ghế sopha đối diện với bốn người đàn ông u tú này, tay anh nhẹ nhàng mân mê miệng ly rượu trước mặt mình.
Ánh đèn trong phòng rội thẳng xuống người của Mạnh Hùng, phản chiếu lại màu đỏ của rượu vang lên khuôn mặt trầm ngâm của anh.
Càng tôn lên sự nguy hiểm và lãnh khốc trên khuôn mặt anh tuấn của Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng dùng cặp mắt phẫn nộ nhìn thẳng vào mặt của Du Tấn.
Du Tấn biết Mạnh Hùng muốn biết tất cả, nên đã dùng giọng nói khó xử kể cho Mạnh Hùng nghe.
“Từ lần đầu tiên tôi gặp Kiều Nhi, tôi đã nghi ngờ sức khỏe của em ấy không được bình thường.”
Mạnh Hùng nhớ tới lần đầu tiên Kiều Nhi gặp mặt Du Tấn, cũng đã là chuyện của mấy tháng trước.
Lúc đó Du Tấn vì chữa trị vết thương cho anh, mới gặp mặt Kiều Nhi tại biệt thự Mạnh Viên.
Mạnh Hùng không nói gì, anh tao nhã nâng ly lên uống một miếng rồi chờ Du Tấn nói tiếp.
“Mấy ngày sau tôi gặp lại em ấy trong bệnh viện.
À lúc đó là khi cậu và em ấy tới bệnh viện để thâm bác Mạnh.
Khi tôi gặp Kiều Nhi ở hành lang của bệnh viện, bệnh của em ấy đã trở nên nghiêm trọng hơn.
Lúc tôi gặp Kiều Nhi thì sắc mặt em ấy rất nhợt nhạt, em ấy đau đớn ngã quỵ trên mật đất.
Lúc đó chúng tôi đã làm kiểm tra tường tận cho Kiều Nhi.
Phát hiện em ấy bị bệnh hẹp hở van tim lá.
Tôi đã cho Kiều Nhi uống thuốc và cũng đã khuyên em ấy nên nói cho cậu biết.
Kiều Nhi cũng đã hứa với tôi sẽ nói với cậu, nhưng không ngờ......”
Du Tấn nói tới đây thì không dám nhìn vào mặt của Mạnh Hùng nữa.
Mạnh Hùng chuyển tầm mắt của mình, vào người của Kiều Nhi.
Lúc này Kiều Nhi ngủ một cách thoải mái, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên sự ôn hoà và bình lặng.
Trong ánh mắt Mạnh Hùng chứa đựng tình yêu sâu sắc cùng với nổi đau không một ai có thể hiểu nỗi.
Trong lòng anh hiện lên sự bất lực chưa từng có.
Trong thế giới của Mạnh Hùng không có hai từ khong thể, chỉ cần những gì Mạnh Hùng anh muốn thì điều có thể làm được.
Nhưng đứng trước căn bệnh tim của Kiều Nhi, Mạnh Hùng không thể làm gì được hết.