Sáng sớm ánh sáng mặt trời rọi thẳng qua khuôn cửa sổ, lên hai thân thể đang quấn quít bên nhau trên giường bệnh.
Mạnh Hùng tay chòang qua eo của Kiều Nhi, chìm sâu vào trong giấc mộng đẹp.
Kiều Nhi đã thức dạy từ sớm nhưng cô không dám động đậy, sợ sẽ đánh thức nguời đàn ông đang thỏai mái ôm cô vào lòng.
Kiều Nhi biết rõ, đã rất lâu Mạnh Hùng chưa được một giấc ngủ ngon và an tâm như bây giờ.
Đột nhiên cửa phòng bệnh được mở ra, Thiết Sang Sang với nét mặt lo lắng đứng yên tại chỗ, sắc mặt kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.
Mạnh Hùng bị tiếng ồn đánh thức, anh mở mắt ra nhìn thấy Kiều Nhi với cặp mắt sáng long lanh nhìn anh.
Mạnh Hùng bất giác nở nụ cười ngọt ngào.
Anh khom người định hôn Kiều Nhi, nhưng bị cô dùng tay chặn lại.
Kiều Nhi nhìn Mạnh Hùng rồi nhìn ra cửa.
Lúc này Mạnh Hùng mới ý thức được, có người đang ở trong phòng.
Anh cau mày trong sự bực bội nhìn ra cửa.
Mạnh Hùng nhìn thấy Thiết Sang Sang, Trần Siêu và Ngô Đức đứng bất động tại cửa.
Họ bị ánh mắt bất mản của Mạnh Hùng làm cho khựng lại.
Thiết Sang Sang biết mình đã quấy rầy chuyện tốt của Mạnh Hùng và Kiều Nhi, cô ngại ngùng vuốt vuốt mái tóc dài của mình cười miễn cưỡng nói.
“Em nghe Ngô Đức nói, chị bị thương phải nhập viện nên em lo lắng không gõ cửa đã xông vào.”
Thiết Sang Sang vừa cười vừa nói một cách vô tội.
Cô và Trần Siêu vì trốn tránh Hàn Mạc nên mới đi qua Pháp.
Khi Ngô Đức cho họ hay Kiều Nhi bị thương phải nhập viện, trong lòng Thiết Sang Sang vô cùng lo lắng.
Cô mặc kệ đám người của Hàn Mạc có tìm được cô và Trần Siêu không.
Thiết Sang Sang một mực đồi về để gặp Kiều Nhi cho bằng được.
“Không sao? em khỏe không?”
“Em khỏe lắm cảm ơn chị.”
Thiết Sang Sang đi đến bên cạnh của Kiều Nhi, cô vui vẻ đưa bàn tay của mình lên cho Kiều Nhi xem rồi nói.
“Chị xem nè có đẹp không?
Đây là nhẫn cưới của em và Trần Siêu.”
Mạnh Hùng và Kiều Nhi đều kinh ngạc, họ không ngờ hai người lại làm đám cưới nhanh như vậy.
Thiết Sang Sang nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của hai người đành giải thích.
“Tại Trần Siêu không à.
Em đâu muốn làm đám cưới sớm như vậy, nhưng bây giờ đã có bảo bối.
Không làm đám cưới cũng không được.”
Vừa nói Thiết Sang Sang vừa dùng tay sờ vào bụng của mình.
Kiều Nhi nghe Thiết Sang Sang nói vậy, trong lòng cô chợt hiện lên nỗi chua sót.
Cô cũng muốn sinh cho Mạnh Hùng một đứa con, nhưng không biết có được không.
Thiết Sang Sang thấy sắc mặt không vui của Kiều Nhi, nghĩ rằng Mạnh Hùng không chịu cưới cô, Thiết Sang Sang liền lên tiếng.
“Mạnh Tổng chị Kiều cũng đã có em bé, chừng nào anh mới cưới chị ấy.”
Trần Siêu nghe Thiết Sang Sang nói vậy, liền xông tới muốn chặn miệng Thiết Sang Sang lại nhưng không kịp.
Ngô Đức đứng một bên nhìn thấy nét mặt hung tợn của Mạnh Hùng, anh bất giác hít vào một hơi thật sâu để chuẩn bị đoán lấy cơn thịnh nộ của Mạnh Hùng.
Kiều Nhi kinh ngạc với lời nói của Thiết Sang Sang, cô nhìn Mạnh Hùng bằng ánh mắt khó tinh.
“Thật vậy sao anh?”
Mạnh Hùng nghe được từ trong lời nói của Kiều Nhi, chứa đựng sự mong chờ và hy vọng.
Anh không biết phải trả lời như thế nào.
Mạnh Hùng yêu thương nhìn thật sâu vào cặp mắt sáng ngời của Kiều Nhi, anh miễn cưỡng gật đầu.
Mạnh Hùng không muốn cho Kiều Nhi biết, anh muốn đợi sau khi Du Tấn làm kiểm tường tận sức khỏe của Kiều Nhi.
Nếu! Nếu chỉ có 1% Kiều Nhi bị nguy hiểm, Mạnh Hùng cũng không muốn liều lĩnh.
Cho dù anh cũng rất mong chờ đứa con của hai người, nhưng đối với Mạnh Hùng không có gì quan trọng hơn Kiều Nhi cả.
Kiều Nhi nhìn thấy Mạnh Hùng gật đầu, trong lòng cô vui mừng đến khó tả.
Một cảm giác tràn ngập với hạnh phúc và niềm vui hiện lên trong lòng của cô.
Kiều Nhi dùng tay sờ lên bụng bằng phẳng của mình, môi cô bất giác nở một nụ cười ngọt ngào.
Trần Siêu nhìn thấy vậy liền kéo Thiết Sang Sang và Ngô Đức rời khỏi phòng bệnh.
Thiết Sang Sang bực bội cô không biết tại sao Trần Siêu lại vội vã kéo cô ra ngoài.
Thiết Sang Sang vẫy tay khỏi tay của Trần Siêu.
“Trần Siêu!
Anh làm gì vậy, em còn chưa nói xong với chị Kiều, tại sao anh lại kéo em ra đây?.”
Giọng nói trách móc của cô làm Trần Siêu không biết nên nói như thế nào.
Sau khi Thiết Sang Sang nghe Trần Siêu kể tường tận câu chuyện của Kiều Nhi, cô mới biết mình thật là bồng bột.
Không hiểu chuyện gì lại ăn nói bậy bạ như vậy.
“Thật tội cho Mạnh Tổng và chị Kiều, tại sao hai người yêu nhau mà ông trời lại khiến họ phải trãi qua đau khổ như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến thôi em cũng cảm thấy đau lòng.”
Thiết Sang Sang vừa nói vừa khóc nức nở trong lòng của Trần Siêu.
“Em đừng khóc, sẽ không tốt cho bảo bối đâu.”
Lúc đầu Trần Siêu cũng bực mình Thiết Sang Sang, nhưng bây giờ nhìn thấy cô khóc như vậy trong lòng anh cảm thấy xót xa.
Thiết Sang Sang nghĩ chuyện tình ngang trái của cô và Trần Siêu, phải trốn trách Hàn Mạc đã là đau khổ rồi.
Nhưng bây giờ cô mới biết sự hy sinh của cô và Trần Siêu, so với Mạnh Hùng và Kiều Nhi thật không đáng là gì.
Đúng thật chỉ có khi một người toàn tâm toàn ý yêu thương một người, mới thấy những gì họ hy sinh cho đối phương thật sự không đáng là gì.
Trong khi Kiều Nhi vui vẻ hưởng thụ tin mừng có bảo bối, thì trong lòng Mạnh Hùng lại buồn ảo não.
Anh không biết Kiều Nhi có chịu nỗi nếu Du Tấn nói sức khỏe của cô không thích hợp để giữ lại đứa bé không.
Sáng sớm ánh sáng mặt trời rọi thẳng qua khuôn cửa sổ, lên hai thân thể đang quấn quít bên nhau trên giường bệnh.
Mạnh Hùng tay chòang qua eo của Kiều Nhi, chìm sâu vào trong giấc mộng đẹp.
Kiều Nhi đã thức dạy từ sớm nhưng cô không dám động đậy, sợ sẽ đánh thức nguời đàn ông đang thỏai mái ôm cô vào lòng.
Kiều Nhi biết rõ, đã rất lâu Mạnh Hùng chưa được một giấc ngủ ngon và an tâm như bây giờ.
Đột nhiên cửa phòng bệnh được mở ra, Thiết Sang Sang với nét mặt lo lắng đứng yên tại chỗ, sắc mặt kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này.
Mạnh Hùng bị tiếng ồn đánh thức, anh mở mắt ra nhìn thấy Kiều Nhi với cặp mắt sáng long lanh nhìn anh.
Mạnh Hùng bất giác nở nụ cười ngọt ngào.
Anh khom người định hôn Kiều Nhi, nhưng bị cô dùng tay chặn lại.
Kiều Nhi nhìn Mạnh Hùng rồi nhìn ra cửa.
Lúc này Mạnh Hùng mới ý thức được, có người đang ở trong phòng.
Anh cau mày trong sự bực bội nhìn ra cửa.
Mạnh Hùng nhìn thấy Thiết Sang Sang, Trần Siêu và Ngô Đức đứng bất động tại cửa.
Họ bị ánh mắt bất mản của Mạnh Hùng làm cho khựng lại.
Thiết Sang Sang biết mình đã quấy rầy chuyện tốt của Mạnh Hùng và Kiều Nhi, cô ngại ngùng vuốt vuốt mái tóc dài của mình cười miễn cưỡng nói.
“Em nghe Ngô Đức nói, chị bị thương phải nhập viện nên em lo lắng không gõ cửa đã xông vào.”
Thiết Sang Sang vừa cười vừa nói một cách vô tội.
Cô và Trần Siêu vì trốn tránh Hàn Mạc nên mới đi qua Pháp.
Khi Ngô Đức cho họ hay Kiều Nhi bị thương phải nhập viện, trong lòng Thiết Sang Sang vô cùng lo lắng.
Cô mặc kệ đám người của Hàn Mạc có tìm được cô và Trần Siêu không.
Thiết Sang Sang một mực đồi về để gặp Kiều Nhi cho bằng được.
“Không sao? em khỏe không?”
“Em khỏe lắm cảm ơn chị.”
Thiết Sang Sang đi đến bên cạnh của Kiều Nhi, cô vui vẻ đưa bàn tay của mình lên cho Kiều Nhi xem rồi nói.
“Chị xem nè có đẹp không?
Đây là nhẫn cưới của em và Trần Siêu.”
Mạnh Hùng và Kiều Nhi đều kinh ngạc, họ không ngờ hai người lại làm đám cưới nhanh như vậy.
Thiết Sang Sang nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của hai người đành giải thích.
“Tại Trần Siêu không à.
Em đâu muốn làm đám cưới sớm như vậy, nhưng bây giờ đã có bảo bối.
Không làm đám cưới cũng không được.”
Vừa nói Thiết Sang Sang vừa dùng tay sờ vào bụng của mình.
Kiều Nhi nghe Thiết Sang Sang nói vậy, trong lòng cô chợt hiện lên nỗi chua sót.
Cô cũng muốn sinh cho Mạnh Hùng một đứa con, nhưng không biết có được không.
Thiết Sang Sang thấy sắc mặt không vui của Kiều Nhi, nghĩ rằng Mạnh Hùng không chịu cưới cô, Thiết Sang Sang liền lên tiếng.
“Mạnh Tổng chị Kiều cũng đã có em bé, chừng nào anh mới cưới chị ấy.”
Trần Siêu nghe Thiết Sang Sang nói vậy, liền xông tới muốn chặn miệng Thiết Sang Sang lại nhưng không kịp.
Ngô Đức đứng một bên nhìn thấy nét mặt hung tợn của Mạnh Hùng, anh bất giác hít vào một hơi thật sâu để chuẩn bị đoán lấy cơn thịnh nộ của Mạnh Hùng.
Kiều Nhi kinh ngạc với lời nói của Thiết Sang Sang, cô nhìn Mạnh Hùng bằng ánh mắt khó tinh.
“Thật vậy sao anh?”
Mạnh Hùng nghe được từ trong lời nói của Kiều Nhi, chứa đựng sự mong chờ và hy vọng.
Anh không biết phải trả lời như thế nào.
Mạnh Hùng yêu thương nhìn thật sâu vào cặp mắt sáng ngời của Kiều Nhi, anh miễn cưỡng gật đầu.
Mạnh Hùng không muốn cho Kiều Nhi biết, anh muốn đợi sau khi Du Tấn làm kiểm tường tận sức khỏe của Kiều Nhi.
Nếu! Nếu chỉ có % Kiều Nhi bị nguy hiểm, Mạnh Hùng cũng không muốn liều lĩnh.
Cho dù anh cũng rất mong chờ đứa con của hai người, nhưng đối với Mạnh Hùng không có gì quan trọng hơn Kiều Nhi cả.
Kiều Nhi nhìn thấy Mạnh Hùng gật đầu, trong lòng cô vui mừng đến khó tả.
Một cảm giác tràn ngập với hạnh phúc và niềm vui hiện lên trong lòng của cô.
Kiều Nhi dùng tay sờ lên bụng bằng phẳng của mình, môi cô bất giác nở một nụ cười ngọt ngào.
Trần Siêu nhìn thấy vậy liền kéo Thiết Sang Sang và Ngô Đức rời khỏi phòng bệnh.
Thiết Sang Sang bực bội cô không biết tại sao Trần Siêu lại vội vã kéo cô ra ngoài.
Thiết Sang Sang vẫy tay khỏi tay của Trần Siêu.
“Trần Siêu!
Anh làm gì vậy, em còn chưa nói xong với chị Kiều, tại sao anh lại kéo em ra đây?.”
Giọng nói trách móc của cô làm Trần Siêu không biết nên nói như thế nào.
Sau khi Thiết Sang Sang nghe Trần Siêu kể tường tận câu chuyện của Kiều Nhi, cô mới biết mình thật là bồng bột.
Không hiểu chuyện gì lại ăn nói bậy bạ như vậy.
“Thật tội cho Mạnh Tổng và chị Kiều, tại sao hai người yêu nhau mà ông trời lại khiến họ phải trãi qua đau khổ như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến thôi em cũng cảm thấy đau lòng.”
Thiết Sang Sang vừa nói vừa khóc nức nở trong lòng của Trần Siêu.
“Em đừng khóc, sẽ không tốt cho bảo bối đâu.”
Lúc đầu Trần Siêu cũng bực mình Thiết Sang Sang, nhưng bây giờ nhìn thấy cô khóc như vậy trong lòng anh cảm thấy xót xa.
Thiết Sang Sang nghĩ chuyện tình ngang trái của cô và Trần Siêu, phải trốn trách Hàn Mạc đã là đau khổ rồi.
Nhưng bây giờ cô mới biết sự hy sinh của cô và Trần Siêu, so với Mạnh Hùng và Kiều Nhi thật không đáng là gì.
Đúng thật chỉ có khi một người toàn tâm toàn ý yêu thương một người, mới thấy những gì họ hy sinh cho đối phương thật sự không đáng là gì.
Trong khi Kiều Nhi vui vẻ hưởng thụ tin mừng có bảo bối, thì trong lòng Mạnh Hùng lại buồn ảo não.
Anh không biết Kiều Nhi có chịu nỗi nếu Du Tấn nói sức khỏe của cô không thích hợp để giữ lại đứa bé không.