Du Tấn cùng Du Trinh Trinh bước vào phòng bệnh, họ nhìn thấy một người thì tươi cười rạng rở, một nguời thì khó xử trầm ngâm.
Trong ánh mắt của Mạnh Hùng, Du Trinh Trinh có thể nhìn thấy sự bất lực và phân vân của một người cha một người chồng.
Giờ phút này trên người Mạnh Hùng không còn dáng vẻ của một tổng giám đốc ngang tàng bá đạo, hay một thủ lĩnh tàn nhẫn vô tình.
Mà là một người chồng một người cha, yêu thương và lo lắng cho gia đình của mình.
Cô và Du Tấn đi đến làm kiểm tra cho Kiều Nhi.
Trong lúc Du Tấn và Du Trinh Trinh làm kiểm tra, Mạnh Hùng luôn ở bên cạnh.
Anh muốn biết rõ ràng từng chi tiết, về tình trạng của Kiều Nhi.
Làm kiểm tra xong Du Trinh Trinh định nói gì, liền bị Mạnh Hùng chặn lại.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Mạnh Hùng nói với Du Trinh Trinh rồi quay sang Kiều Nhi nói.
“Kiều Nhi, em cũng mệt rồi hãy nghĩ ngơi một chút.
Anh ra ngoài nói chuyện với họ rồi quay trở lại ngay.”
Kiều Nhi là một luật sư chuyên nghiệp, nên chỉ cần nhìn thấy cử chỉ khác thường và sự thận trọng trong lời nói của Mạnh Hùng, cô liền biết anh có chuyện giấu cô.
Kiều Nhi không nói gì, cô chỉ gật đầu với Mạnh Hùng rồi nằm xuống giường bệnh nghỉ ngơi.
Trước khi rời khỏi Mạnh Hùng không quên, đặt lên trán Kiều Nhi một nụ hôn mặn nồng.
Ba người với tâm trạng buồn phiền đi vào phòng làm việc của Du Tấn, cách phòng bệnh của Kiều Nhi không xa.
Trong phòng được trang trí một cách giản dị, chính giữa là một cái bàn làm việc lớn bằng gỗ, sau bàn là một cái ghế bằng da.
Trước mặt là 2 cái ghế văn phòng cho bệnh nhân ngồi, bên trái là một cái kệ sách được đặt toàn những quyễn sách y khoa.
Du Tấn ngồi vào ghế sau bàn làm việc của mình, đối diện với Mạnh Hùng và Du Trinh Trinh lúc này đang ngồi quay lưng về phía cửa.
Du Tấn nhìn Mạnh Hùng bằng ánh mắt hết sức thận trọng.
“Hùng, chúng tôi vừa làm xong xét nghiệm cho Kiều Nhi.
Chúng tôi phát hiện sau khi Kiều Nhi mang thai, thì tim của em ấy đã suy yếu hơn.
Hơn nữa mấy ngày gần đây huyết áp của Kiều Nhi cũng đã tăng vọt lên.”
Mạnh Hùng ngẫm nghĩ từng câu từng chữ mà Du Tấn vừa nói ra.
Trong lòng anh rất bâng khuâng, một cảm giác bất lực làm Mạnh Hùng giận dữ.
Tay anh đang đặt trên bàn, bất giác nắm chặt thành nắm đắm.
Du Trinh Trinh nhìn thấy phản ứng của Mạnh Hùng, cô cũng biết anh đang kèm chế sự đau đớn trong lòng mình.
Du Trinh Trinh biết những gì cô sắp nói ra sẽ làm Mạnh Hùng nổi trận lôi đình, nhưng cô vẫn phải nói.
“Mạnh Hùng, bây giờ thai nhi chỉ được 6 tuần, tôi nghĩ anh nên quyết định sớm.
Với ý kiến chuyên nghiệp của tôi, tôi khuyên anh nên bỏ đứa bé.”
Kiều Nhi đứng ngoài cửa, cô nghe được lời Du Trinh Trinh vừa nói với Mạnh Hùng, trong lòng cô hoảng hốt.
Kiều Nhi dùng tay che miệng của mình lại, không để tiếng khóc nức nở cửa mình thoát ra ngoài.
Những giọt nước mắt nóng hỏi rơi xuống khuôn mặt kiêu ngạo của cô.
Tay Kiều Nhi bất giác sờ lên bụng của mình.
Mạnh Hùng vừa nghe Du Trinh Trinh nói vậy, trong lòng thật sự phẫn nộ.
Anh quơ tay một cái, tất cả đồ trên bàn làm việc của Du Tấn đều rơi xuống mặt đất.
Du Tấn biết tâm trang hiện tại của Mạnh Hùng nên cũng không chấp nhất gì với anh.
Du Tấn đứng lên đi đến bên cạnh của Mạnh Hùng, anh dùng tay vỗ lên vai của Mạnh Hùng nói.
“Hùng, tôi hiểu tâm trạng của cậu.
Chúng tôi cũng chỉ vì Kiều Nhi nên mới đưa ra ý kiến này.”
Mạnh Hùng không trả lời Du Tấn, giọng nói ảm đạm của anh vang lên.
“Bao nhiều phần trăm?.”
Mạnh Hùng nói rất ngắn gọn nhưng Du Tấn liền hiểu ý.
“Chúng tôi chỉ nắm 40% mà thôi.
Nếu cậu còn chằn chờ, đến khi thai nhi lớn lên mới bỏ thì sẽ rất nguy hiểm.”
Du Tấn nói với giọng bất đắt dĩ, anh biết kêu Mạnh Hùng bỏ đứa con của mình là điều vô cùng tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với Mạnh Hùng và cả Kiều Nhi.
Giọng nói thương tâm của Mạnh Hùng vang lên.
“Bỏ đi.”
Anh nói trong sự đau khổ, để ra quyết định này Mạnh Hùng phải đấu tranh mảnh liệt với lòng mình.
Anh rất muốn có con với Kiều Nhi,
anh rất hâm mộ Lôi Lạc Thiên.
Đối với nhiều người sinh một đứa con là chuyện vô cùng đơn giản.
Tại sao Mạnh Hùng anh, muốn có một đứa con lại phải trãi qua sự thống khổ như bây giờ.
Ước mơ của anh là có một đứa con với Kiều Nhi, có được một gia đình hoàng chỉnh.
Nhưng anh không thể để Kiều Nhi mạo hiểm.
Dù chỉ có 1% Kiều Nhi xảy ra chuyện anh không không cho phép, huống hồ chi là 60%.
Kiều Nhi đứng ngòai cửa vừa nghe Mạnh Hùng nói vậy, cô gấp gáp đẩy cửa xông vào.
Kiều Nhi chạy tới nắm tay Mạnh Hùng nói với giọng khẩn cầu.
“Mạnh Hùng, anh đừng bỏ con của chúng ta.”
Kiều Nhi vừa nói vừa khóc nghẹn ngào.
Từng chữ Kiều Nhi nói ra như mũi tên đâm thẳng vào trái tim anh, làm cho nó đau đến nổi không còn cảm giác.
Nét mặt lo lắng và sự thất vọng trong ánh mắt của Kiều Nhi, làm cho Mạnh Hùng tan nát cõi lòng.
Anh không nói gì chỉ lặng lẽ ôm Kiều Nhi vào lòng.
Du Tấn và Du Trinh Trinh nhìn thấy vậy, hai người đứng lên đi ra khỏi phòng.
Họ muốn để lại cho Mạnh Hùng và Kiều Nhi không gian riêng tư để nói chuyện.
“Kiều Nhi ngoan, sức khỏe của em không tốt.
Chỉ cần em hết bệnh, sau này em muốn sinh mấy đứa con cũng được. “
Kiều Nhi biết khi Mạnh Hùng ra quyết định này, anh còn đau lòng hơi cả cô.
Ngoài mặt anh giữ thái độ bình thản không có gì, nhưng thật sự trong lòng anh cảm giác đau đớn vô cùng.
Kiều Nhi không chịu nghe những gì Mạnh Hùng nói.
Cô khóc nức nở trong lòng ngực của Mạnh Hùng.
“Mạnh Hùng, anh cho em giữ lại bảo bối.
Bây giờ sức khỏe của em đã tốt hơn rồi.”
Du Tấn cùng Du Trinh Trinh bước vào phòng bệnh, họ nhìn thấy một người thì tươi cười rạng rở, một nguời thì khó xử trầm ngâm.
Trong ánh mắt của Mạnh Hùng, Du Trinh Trinh có thể nhìn thấy sự bất lực và phân vân của một người cha một người chồng.
Giờ phút này trên người Mạnh Hùng không còn dáng vẻ của một tổng giám đốc ngang tàng bá đạo, hay một thủ lĩnh tàn nhẫn vô tình.
Mà là một người chồng một người cha, yêu thương và lo lắng cho gia đình của mình.
Cô và Du Tấn đi đến làm kiểm tra cho Kiều Nhi.
Trong lúc Du Tấn và Du Trinh Trinh làm kiểm tra, Mạnh Hùng luôn ở bên cạnh.
Anh muốn biết rõ ràng từng chi tiết, về tình trạng của Kiều Nhi.
Làm kiểm tra xong Du Trinh Trinh định nói gì, liền bị Mạnh Hùng chặn lại.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Mạnh Hùng nói với Du Trinh Trinh rồi quay sang Kiều Nhi nói.
“Kiều Nhi, em cũng mệt rồi hãy nghĩ ngơi một chút.
Anh ra ngoài nói chuyện với họ rồi quay trở lại ngay.”
Kiều Nhi là một luật sư chuyên nghiệp, nên chỉ cần nhìn thấy cử chỉ khác thường và sự thận trọng trong lời nói của Mạnh Hùng, cô liền biết anh có chuyện giấu cô.
Kiều Nhi không nói gì, cô chỉ gật đầu với Mạnh Hùng rồi nằm xuống giường bệnh nghỉ ngơi.
Trước khi rời khỏi Mạnh Hùng không quên, đặt lên trán Kiều Nhi một nụ hôn mặn nồng.
Ba người với tâm trạng buồn phiền đi vào phòng làm việc của Du Tấn, cách phòng bệnh của Kiều Nhi không xa.
Trong phòng được trang trí một cách giản dị, chính giữa là một cái bàn làm việc lớn bằng gỗ, sau bàn là một cái ghế bằng da.
Trước mặt là cái ghế văn phòng cho bệnh nhân ngồi, bên trái là một cái kệ sách được đặt toàn những quyễn sách y khoa.
Du Tấn ngồi vào ghế sau bàn làm việc của mình, đối diện với Mạnh Hùng và Du Trinh Trinh lúc này đang ngồi quay lưng về phía cửa.
Du Tấn nhìn Mạnh Hùng bằng ánh mắt hết sức thận trọng.
“Hùng, chúng tôi vừa làm xong xét nghiệm cho Kiều Nhi.
Chúng tôi phát hiện sau khi Kiều Nhi mang thai, thì tim của em ấy đã suy yếu hơn.
Hơn nữa mấy ngày gần đây huyết áp của Kiều Nhi cũng đã tăng vọt lên.”
Mạnh Hùng ngẫm nghĩ từng câu từng chữ mà Du Tấn vừa nói ra.
Trong lòng anh rất bâng khuâng, một cảm giác bất lực làm Mạnh Hùng giận dữ.
Tay anh đang đặt trên bàn, bất giác nắm chặt thành nắm đắm.
Du Trinh Trinh nhìn thấy phản ứng của Mạnh Hùng, cô cũng biết anh đang kèm chế sự đau đớn trong lòng mình.
Du Trinh Trinh biết những gì cô sắp nói ra sẽ làm Mạnh Hùng nổi trận lôi đình, nhưng cô vẫn phải nói.
“Mạnh Hùng, bây giờ thai nhi chỉ được tuần, tôi nghĩ anh nên quyết định sớm.
Với ý kiến chuyên nghiệp của tôi, tôi khuyên anh nên bỏ đứa bé.”
Kiều Nhi đứng ngoài cửa, cô nghe được lời Du Trinh Trinh vừa nói với Mạnh Hùng, trong lòng cô hoảng hốt.
Kiều Nhi dùng tay che miệng của mình lại, không để tiếng khóc nức nở cửa mình thoát ra ngoài.
Những giọt nước mắt nóng hỏi rơi xuống khuôn mặt kiêu ngạo của cô.
Tay Kiều Nhi bất giác sờ lên bụng của mình.
Mạnh Hùng vừa nghe Du Trinh Trinh nói vậy, trong lòng thật sự phẫn nộ.
Anh quơ tay một cái, tất cả đồ trên bàn làm việc của Du Tấn đều rơi xuống mặt đất.
Du Tấn biết tâm trang hiện tại của Mạnh Hùng nên cũng không chấp nhất gì với anh.
Du Tấn đứng lên đi đến bên cạnh của Mạnh Hùng, anh dùng tay vỗ lên vai của Mạnh Hùng nói.
“Hùng, tôi hiểu tâm trạng của cậu.
Chúng tôi cũng chỉ vì Kiều Nhi nên mới đưa ra ý kiến này.”
Mạnh Hùng không trả lời Du Tấn, giọng nói ảm đạm của anh vang lên.
“Bao nhiều phần trăm?.”
Mạnh Hùng nói rất ngắn gọn nhưng Du Tấn liền hiểu ý.
“Chúng tôi chỉ nắm % mà thôi.
Nếu cậu còn chằn chờ, đến khi thai nhi lớn lên mới bỏ thì sẽ rất nguy hiểm.”
Du Tấn nói với giọng bất đắt dĩ, anh biết kêu Mạnh Hùng bỏ đứa con của mình là điều vô cùng tàn nhẫn.
Tàn nhẫn với Mạnh Hùng và cả Kiều Nhi.
Giọng nói thương tâm của Mạnh Hùng vang lên.
“Bỏ đi.”
Anh nói trong sự đau khổ, để ra quyết định này Mạnh Hùng phải đấu tranh mảnh liệt với lòng mình.
Anh rất muốn có con với Kiều Nhi,
anh rất hâm mộ Lôi Lạc Thiên.
Đối với nhiều người sinh một đứa con là chuyện vô cùng đơn giản.
Tại sao Mạnh Hùng anh, muốn có một đứa con lại phải trãi qua sự thống khổ như bây giờ.
Ước mơ của anh là có một đứa con với Kiều Nhi, có được một gia đình hoàng chỉnh.
Nhưng anh không thể để Kiều Nhi mạo hiểm.
Dù chỉ có % Kiều Nhi xảy ra chuyện anh không không cho phép, huống hồ chi là %.
Kiều Nhi đứng ngòai cửa vừa nghe Mạnh Hùng nói vậy, cô gấp gáp đẩy cửa xông vào.
Kiều Nhi chạy tới nắm tay Mạnh Hùng nói với giọng khẩn cầu.
“Mạnh Hùng, anh đừng bỏ con của chúng ta.”
Kiều Nhi vừa nói vừa khóc nghẹn ngào.
Từng chữ Kiều Nhi nói ra như mũi tên đâm thẳng vào trái tim anh, làm cho nó đau đến nổi không còn cảm giác.
Nét mặt lo lắng và sự thất vọng trong ánh mắt của Kiều Nhi, làm cho Mạnh Hùng tan nát cõi lòng.
Anh không nói gì chỉ lặng lẽ ôm Kiều Nhi vào lòng.
Du Tấn và Du Trinh Trinh nhìn thấy vậy, hai người đứng lên đi ra khỏi phòng.
Họ muốn để lại cho Mạnh Hùng và Kiều Nhi không gian riêng tư để nói chuyện.
“Kiều Nhi ngoan, sức khỏe của em không tốt.
Chỉ cần em hết bệnh, sau này em muốn sinh mấy đứa con cũng được. “
Kiều Nhi biết khi Mạnh Hùng ra quyết định này, anh còn đau lòng hơi cả cô.
Ngoài mặt anh giữ thái độ bình thản không có gì, nhưng thật sự trong lòng anh cảm giác đau đớn vô cùng.
Kiều Nhi không chịu nghe những gì Mạnh Hùng nói.
Cô khóc nức nở trong lòng ngực của Mạnh Hùng.
“Mạnh Hùng, anh cho em giữ lại bảo bối.
Bây giờ sức khỏe của em đã tốt hơn rồi.”