"Ưm...".Hạ Đồng rên lên thoải mái.Cô có cảm giác trong mơ tay chân cô rất ấm áp,căn bản khá dễ chịu,đầu cô ngoẹo qua một bên vô tình nằm lên đùi anh.Cái đầu nhỏ vặn vẹo,dụi dụi tìm nơi vững chãi để tựa vào,dụi lộn vào một nơi làm Vương Hạo anh trở nên căng cứng.
"Ực!".Anh nuốt nước bọt.Cái nữ nhân này,muốn giết chết anh sao,bộ gặp đâu ấm ấm là dựa loạn xạ thế kia hả.
Phải dạy dỗ lại!
Tay anh mân mê lọn tóc rũ trước mặt cô,véo nhẹ bầu má tròn trĩnh hồng hào,từ trên cao nhìn xuống,trông thấy hàng mi dài nổi bật trên làn da trắng,đôi môi đỏ hồng khiêu khích anh.
Vương Hạo hơi thở nóng hổi,cố kiềm hãm bản thân lại.Cho đến khi cô liếm môi một cái,môi đỏ ướt át lại "ưm ưm" mấy tiếng thì anh đã vất bỏ cái quân tử chết tiệt của một người đàn ông,cuồng bạo cuối xuống hôn lên môi cô.Môi anh mút mạnh phát ra âm thanh mờ ám.Vương Hạo nâng cao người cô lên,toàn thân cô do tay anh trụ chắc sau lưng,bầu ngực no tròn áp sát ngực đồng rắn chắc của anh,vì mê man mà không biết gì,bị anh cắn mút không thương tiếc hai cánh môi tới sưng tấy.Anh ôm đầu cô, quấn lấy cánh môi cô,bá đạo cạy hàm đưa lưỡi mình vào,không ngừng tham quyến cắn mút,chiếm hữu cái lưỡi đinh hương cùng mùi hương ngọt ngào trong khoang miệng Hạ Đồng.
Tay anh không khống chế được mà chạy loạn trên cơ thể cô,đưa vào áo cô khẽ đẩy áo ngực lên cao.
Cô mê loạn thở hổn hển,rên rỉ không ngừng,khiến Vương Hạo gầm lên một tiếng,đè cô xuống dưới thân mình.
Chế trụ hai tay cô lên đỉnh đầu,khiến bầu ngực tròn không khỏi nảy lên một cái,nhũ hoa vểnh đầu đầy kiêu hãnh.
Vương Hạo vùi đầu vào cổ cô,hôn lên từng nấc thịt trắng nõn,cắn nhẹ lên xương quai xanh,làm cô rên rỉ mấy tiếng,khuôn mặt gợi tình ửng hồng.
Ánh mắt đục ngầu chứa đầy dục vọng của anh dán chặt lên cơ thể nữ nhân bên dưới,áp mặt một bên ngực ra sức cắn mút,tay không ngừng làm loạn bóp chặt khiến bầu ngực còn lại bị biến dạng không ra hình thù.
Khi Vương Hạo đưa tay chuẩn bị cởi phăng thứ duy nhất che chắn cơ thể cô,giọng Hạ Đồng nức nỡ khẽ vang lên.
"Đừng...".Cô nhắm chặt hai mắt,mi tâm nhíu lại hình chữ thập,nước mắt lăn dài trên gò má giờ đây xanh xao đến nhợt nhạt.
Vương Hạo giật mình đứng dậy.
"Mình đang làm cái quái gì vậy!"
Mém chút nữa thôi chính anh đã phá hỏng đời con gái của một người mà anh gặp chưa đến 5 lần.
"Chết tiệt!"
Vương Hạo mặc lại quần áo cho cô,đắp chăn ngay ngắn,bàn tay ve vuốt nhẹ nhàng lên mặt cô,anh hôn lên từng giọt nước mắt còn đọng trên má cô,hôn lên mí mắt rồi lên vầng trán mịn màng.
Anh rời khỏi giường.
Tiếng nước ào ào trong phòng tắm vang lên trong đêm.
--------------------------
Hạ Đồng tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ.Chỉ thấy ánh sáng chói mắt quá,thân thể thì đau nhức vô cùng.Cô cho chân xuống giường,chân trần chạm lên nền nhà lạnh lẽo khẽ rụt lại.
Cô bước ra ban công,khung cảnh bên ngoài cũng trở nên lạ lẫm với cô.
"Thế quái nào mình lại ở đây? Mà đây là đâu?".Hạ Đồng tự lẩm bẩm.
Cô bước ra ngoài,ngó nghiêng xung quanh và đứng trước cánh cửa cao lớn, tay nắm cửa là đầu con sư tử đực cường hãn há miệng ngậm một viên ngọc bích màu đỏ sáng chói.
Cô có chút hồi hộp đưa tay kéo cánh cửa to lớn ra,ánh sáng bên ngoài men theo khe cửa vừa hé hắt vào căn phòng tối tăm như hũ nút.
"Đừng có thập thò trước cửa.Bước vào đây!".Tiếng nói thâm trầm vang lên làm cô không khỏi giật mình.
Vương Hạo anh biết rõ cô mà tỉnh lại,thì sẽ dùng bản tính tò mò của mình mà đi "ngao du" khắp cái tầng lầu này.Khi thấy ánh sáng nhỏ như sợi chỉ mảnh chiếu vào nền nhà,bạc môi cong lên một đường rất khẽ,rồi nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lẽo băng hàn,nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé mặc cái áo đầm ngủ có hình con thỏ Miffy,lấp ló ngoài cửa,không hiểu sao tâm trí anh nhẹ đi vài phần,có một thay đổi rất nhỏ ở bản thân,tuy nhiên,anh cũng không thể nhận ra.
Hạ Đồng rón rén bước vào,đôi mắt sáng nhìn quanh căn phòng một lượt.Cô bước tới chỗ Vương Hạo,đứng cách anh hai sải tay dài,cúi người khom lưng một góc vuông với mặt sàn:"Cám ơn Vương tổng đã giúp đỡ tôi và xin lỗi vì đã làm phiền anh trong khoảng thời gian vừa rồi".
"Chỉ bấy nhiêu?".Vương Hạo lãnh đạm cất tiếng.
"À...tôi sẽ đi ngay lập tức.Và hứa chắc với anh từ nay sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa!".Hạ Đồng tuôn cho một mạch,cô nghĩ việc giúp cô là anh bất đắc dĩ nên anh đang khó chịu.
"Rồi sao nữa?".Vương Hạo ánh mắt đã lạnh đi vài phần,khuôn mặt của anh lúc này thêm ba vạch đen chảy trên trán cũng không ngoa.
Hạ Đồng thấy thật khó tiêu hoá với vị CEO này.Nhưng vì "miếng cơm manh áo" coi nên nhịn xuống,nhịn xuống!
"Tôi...sẽ không kể lại bất cứ ai nghe về việc xảy ra hôm qua..."sống để bụng chết,mang theo"...".Chưa gì đã có ý đuổi khách rồi,gã tổng tài đáng ghét!
"Tôi không chấp nhận những thoả thuận cô đưa ra.Khi nào tôi muốn cô trả ơn,tôi sẽ yêu cầu.Giờ cô về được rồi.Cửa chính bên dưới.Không tiễn".Vương Hạo nói nhanh gọn cùng một tông giọng trầm thấp,khiến Hạ Đồng thấy choáng váng,không tiếp thu nổi cái con người này.
"Chào anh!".Cô nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
--------------------------
"Quái lạ!".Vương Hạo khuôn mặt bực tức đang lẩm bẩm một mình.
Đáng lẽ cô phải cảm động trước hành động của anh mà nói rõ sẽ trả ơn anh như thế nào chứ.
Đằng này,cô lại hết "cám ơn",rồi lại "xin lỗi",sau đó đòi phủ nhận mọi quan hệ dù chỉ dừng lại ở mức quen biết với anh.
Anh chỉ muốn hỏi xem thái độ cô đối với việc được bước chân vào phòng ngủ của anh,đi lại trong nhà anh,bước vào phòng làm việc cơ mật của anh,cảm giác như thế nào.Ai dè cô tạt thẳng một gáo nước lạnh vô tình lên mặt anh bằng mấy câu cắt đứt quan hệ khách khí như thế.
Anh còn những tưởng cô sẽ sà vào lòng anh mà cám ơn rối rít như cách mấy ả phụ nữ được lên giường với anh,nghĩ mình là nữ hoàng mà ra sức túm lấy anh không buông nữa chứ.
Người phụ nữ này thật không toan tính hay giả vờ trong sáng đây!
Nhưng Vương Hạo nhanh chóng vẽ lên khuôn mặt băng lãnh một nụ cười nhẹ.Cánh tay chống trên tay vịn ghế mân mê ly rượu trong tay.
Cô gái này...Hạ Đồng sao?
Thật sự làm anh rất có hứng thú,lại nhớ về cánh môi cô và cả cơ thể quyến rũ ấy!
Hơi mất mặt...không kẻ nào được thấy anh ức hiếp cô đêm qua!
Thủ hạ bên ngoài ai nấy đều rùng mình,lạnh sống lưng khi thấy vị chủ nhân nở nụ cười.
Thật đáng sợ,đáng sợ đi!
Họ đã quen với bộ mặt "một cảm xúc chung thuỷ với thời gian" qua tháng năm của Vương tổng,không ngờ ngài cũng biết nở nụ cười.
Mà không ai hay biết,nụ cười ấy chỉ dành riêng cho một người,mãi mãi về sau...
------------------------
"Cô Hạ! Tôi đã nắm được một thông tin về cái chết của ba cô và cả về người đàn ông trong bức hình đó".Thám từ Đường hào hứng nói với cô trong điện thoại.
"Tôi đến ngay".
Hạ Đồng nhanh chóng có mặt tại văn phòng của thám từ Đường.
"Cái chết của ba cô Hạ là vào 14 năm trước,do một tai nạn giao thông đáng tiếc,quá trình điều tra nêu rõ thời gian và địa điểm tử vong...Nhưng lại không đưa ra được nguyên nhân gây tai nạn và cả thủ phạm cũng hoàn toàn không bắt được".
Hạ Đồng đăm chiêu suy nghĩ.
"Ban đầu gia đình tôi có yêu cầu điều tra rõ về nguyên nhân và thủ phạm gây tai nạn,nhưng một thời gian sau mẹ tôi lại yêu cầu không cần điều tra nữa".
"Vụ án này được khép lại và dần trôi vào quên lãng...Tuy nhiên!".Thám tử Đường đột nhiên cao giọng.
"Hai tháng sau, chính mẹ cô đã một lần nữa đề nghị điều tra lại vụ việc này.Vụ án được điều tra lại,nhưng sau đó...".Anh ngập ngừng,bối rối nhìn cô.
"Bà cũng bị tai nạn rồi sống thực vật...".Hạ Đồng cụp mắt xuống che giấu nét buồn thương,nhưng nó vẫn lọt vào mắt anh.
"Vụ án được khép lại".Thám từ Đường rót cốc nước đưa cô,anh đọc vị được những thương tổn và mất mát mà cô phải chịu đựng.
Bầu không khí trong phòng trở nên trầm mặc.
"Điều tôi thấy lạ là...".Hạ Đồng ngẩng đầu lên,ánh mắt sắc bén."Lý do gì mà mẹ tôi lại bị tai nạn trùng hợp như vậy?
Không thể nào hai tháng bình yên trôi qua,nhưng chỉ lật lại vụ án mà tai nạn trùng hợp như vậy".
"Tôi sẽ điều tra thêm về biển số xe gây tai nạn năm đó,biết đâu có ích".Anh cất giọng cương nghị,anh nhất định phải tìm ra kẻ đã hại chết gia đình cô,vì danh dự của một thám tử như anh và vì...cô nữa.
"Còn người đàn ông và đứa bé trong bức hình kia...".
"Người đàn ông chỉ biết được ông ấy họ Lâm,tên Mặc,5 năm trước thấy xuất hiện tại thành phố X nhưng sau đó thì mất tích không để lại dấu vết...còn đứa bé hoàn toàn không có thông tin liên quan".
"Ực!".Anh nuốt nước bọt.Cái nữ nhân này,muốn giết chết anh sao,bộ gặp đâu ấm ấm là dựa loạn xạ thế kia hả.
Phải dạy dỗ lại!
Tay anh mân mê lọn tóc rũ trước mặt cô,véo nhẹ bầu má tròn trĩnh hồng hào,từ trên cao nhìn xuống,trông thấy hàng mi dài nổi bật trên làn da trắng,đôi môi đỏ hồng khiêu khích anh.
Vương Hạo hơi thở nóng hổi,cố kiềm hãm bản thân lại.Cho đến khi cô liếm môi một cái,môi đỏ ướt át lại "ưm ưm" mấy tiếng thì anh đã vất bỏ cái quân tử chết tiệt của một người đàn ông,cuồng bạo cuối xuống hôn lên môi cô.Môi anh mút mạnh phát ra âm thanh mờ ám.Vương Hạo nâng cao người cô lên,toàn thân cô do tay anh trụ chắc sau lưng,bầu ngực no tròn áp sát ngực đồng rắn chắc của anh,vì mê man mà không biết gì,bị anh cắn mút không thương tiếc hai cánh môi tới sưng tấy.Anh ôm đầu cô, quấn lấy cánh môi cô,bá đạo cạy hàm đưa lưỡi mình vào,không ngừng tham quyến cắn mút,chiếm hữu cái lưỡi đinh hương cùng mùi hương ngọt ngào trong khoang miệng Hạ Đồng.
Tay anh không khống chế được mà chạy loạn trên cơ thể cô,đưa vào áo cô khẽ đẩy áo ngực lên cao.
Cô mê loạn thở hổn hển,rên rỉ không ngừng,khiến Vương Hạo gầm lên một tiếng,đè cô xuống dưới thân mình.
Chế trụ hai tay cô lên đỉnh đầu,khiến bầu ngực tròn không khỏi nảy lên một cái,nhũ hoa vểnh đầu đầy kiêu hãnh.
Vương Hạo vùi đầu vào cổ cô,hôn lên từng nấc thịt trắng nõn,cắn nhẹ lên xương quai xanh,làm cô rên rỉ mấy tiếng,khuôn mặt gợi tình ửng hồng.
Ánh mắt đục ngầu chứa đầy dục vọng của anh dán chặt lên cơ thể nữ nhân bên dưới,áp mặt một bên ngực ra sức cắn mút,tay không ngừng làm loạn bóp chặt khiến bầu ngực còn lại bị biến dạng không ra hình thù.
Khi Vương Hạo đưa tay chuẩn bị cởi phăng thứ duy nhất che chắn cơ thể cô,giọng Hạ Đồng nức nỡ khẽ vang lên.
"Đừng...".Cô nhắm chặt hai mắt,mi tâm nhíu lại hình chữ thập,nước mắt lăn dài trên gò má giờ đây xanh xao đến nhợt nhạt.
Vương Hạo giật mình đứng dậy.
"Mình đang làm cái quái gì vậy!"
Mém chút nữa thôi chính anh đã phá hỏng đời con gái của một người mà anh gặp chưa đến 5 lần.
"Chết tiệt!"
Vương Hạo mặc lại quần áo cho cô,đắp chăn ngay ngắn,bàn tay ve vuốt nhẹ nhàng lên mặt cô,anh hôn lên từng giọt nước mắt còn đọng trên má cô,hôn lên mí mắt rồi lên vầng trán mịn màng.
Anh rời khỏi giường.
Tiếng nước ào ào trong phòng tắm vang lên trong đêm.
--------------------------
Hạ Đồng tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ.Chỉ thấy ánh sáng chói mắt quá,thân thể thì đau nhức vô cùng.Cô cho chân xuống giường,chân trần chạm lên nền nhà lạnh lẽo khẽ rụt lại.
Cô bước ra ban công,khung cảnh bên ngoài cũng trở nên lạ lẫm với cô.
"Thế quái nào mình lại ở đây? Mà đây là đâu?".Hạ Đồng tự lẩm bẩm.
Cô bước ra ngoài,ngó nghiêng xung quanh và đứng trước cánh cửa cao lớn, tay nắm cửa là đầu con sư tử đực cường hãn há miệng ngậm một viên ngọc bích màu đỏ sáng chói.
Cô có chút hồi hộp đưa tay kéo cánh cửa to lớn ra,ánh sáng bên ngoài men theo khe cửa vừa hé hắt vào căn phòng tối tăm như hũ nút.
"Đừng có thập thò trước cửa.Bước vào đây!".Tiếng nói thâm trầm vang lên làm cô không khỏi giật mình.
Vương Hạo anh biết rõ cô mà tỉnh lại,thì sẽ dùng bản tính tò mò của mình mà đi "ngao du" khắp cái tầng lầu này.Khi thấy ánh sáng nhỏ như sợi chỉ mảnh chiếu vào nền nhà,bạc môi cong lên một đường rất khẽ,rồi nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lẽo băng hàn,nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé mặc cái áo đầm ngủ có hình con thỏ Miffy,lấp ló ngoài cửa,không hiểu sao tâm trí anh nhẹ đi vài phần,có một thay đổi rất nhỏ ở bản thân,tuy nhiên,anh cũng không thể nhận ra.
Hạ Đồng rón rén bước vào,đôi mắt sáng nhìn quanh căn phòng một lượt.Cô bước tới chỗ Vương Hạo,đứng cách anh hai sải tay dài,cúi người khom lưng một góc vuông với mặt sàn:"Cám ơn Vương tổng đã giúp đỡ tôi và xin lỗi vì đã làm phiền anh trong khoảng thời gian vừa rồi".
"Chỉ bấy nhiêu?".Vương Hạo lãnh đạm cất tiếng.
"À...tôi sẽ đi ngay lập tức.Và hứa chắc với anh từ nay sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa!".Hạ Đồng tuôn cho một mạch,cô nghĩ việc giúp cô là anh bất đắc dĩ nên anh đang khó chịu.
"Rồi sao nữa?".Vương Hạo ánh mắt đã lạnh đi vài phần,khuôn mặt của anh lúc này thêm ba vạch đen chảy trên trán cũng không ngoa.
Hạ Đồng thấy thật khó tiêu hoá với vị CEO này.Nhưng vì "miếng cơm manh áo" coi nên nhịn xuống,nhịn xuống!
"Tôi...sẽ không kể lại bất cứ ai nghe về việc xảy ra hôm qua..."sống để bụng chết,mang theo"...".Chưa gì đã có ý đuổi khách rồi,gã tổng tài đáng ghét!
"Tôi không chấp nhận những thoả thuận cô đưa ra.Khi nào tôi muốn cô trả ơn,tôi sẽ yêu cầu.Giờ cô về được rồi.Cửa chính bên dưới.Không tiễn".Vương Hạo nói nhanh gọn cùng một tông giọng trầm thấp,khiến Hạ Đồng thấy choáng váng,không tiếp thu nổi cái con người này.
"Chào anh!".Cô nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
--------------------------
"Quái lạ!".Vương Hạo khuôn mặt bực tức đang lẩm bẩm một mình.
Đáng lẽ cô phải cảm động trước hành động của anh mà nói rõ sẽ trả ơn anh như thế nào chứ.
Đằng này,cô lại hết "cám ơn",rồi lại "xin lỗi",sau đó đòi phủ nhận mọi quan hệ dù chỉ dừng lại ở mức quen biết với anh.
Anh chỉ muốn hỏi xem thái độ cô đối với việc được bước chân vào phòng ngủ của anh,đi lại trong nhà anh,bước vào phòng làm việc cơ mật của anh,cảm giác như thế nào.Ai dè cô tạt thẳng một gáo nước lạnh vô tình lên mặt anh bằng mấy câu cắt đứt quan hệ khách khí như thế.
Anh còn những tưởng cô sẽ sà vào lòng anh mà cám ơn rối rít như cách mấy ả phụ nữ được lên giường với anh,nghĩ mình là nữ hoàng mà ra sức túm lấy anh không buông nữa chứ.
Người phụ nữ này thật không toan tính hay giả vờ trong sáng đây!
Nhưng Vương Hạo nhanh chóng vẽ lên khuôn mặt băng lãnh một nụ cười nhẹ.Cánh tay chống trên tay vịn ghế mân mê ly rượu trong tay.
Cô gái này...Hạ Đồng sao?
Thật sự làm anh rất có hứng thú,lại nhớ về cánh môi cô và cả cơ thể quyến rũ ấy!
Hơi mất mặt...không kẻ nào được thấy anh ức hiếp cô đêm qua!
Thủ hạ bên ngoài ai nấy đều rùng mình,lạnh sống lưng khi thấy vị chủ nhân nở nụ cười.
Thật đáng sợ,đáng sợ đi!
Họ đã quen với bộ mặt "một cảm xúc chung thuỷ với thời gian" qua tháng năm của Vương tổng,không ngờ ngài cũng biết nở nụ cười.
Mà không ai hay biết,nụ cười ấy chỉ dành riêng cho một người,mãi mãi về sau...
------------------------
"Cô Hạ! Tôi đã nắm được một thông tin về cái chết của ba cô và cả về người đàn ông trong bức hình đó".Thám từ Đường hào hứng nói với cô trong điện thoại.
"Tôi đến ngay".
Hạ Đồng nhanh chóng có mặt tại văn phòng của thám từ Đường.
"Cái chết của ba cô Hạ là vào 14 năm trước,do một tai nạn giao thông đáng tiếc,quá trình điều tra nêu rõ thời gian và địa điểm tử vong...Nhưng lại không đưa ra được nguyên nhân gây tai nạn và cả thủ phạm cũng hoàn toàn không bắt được".
Hạ Đồng đăm chiêu suy nghĩ.
"Ban đầu gia đình tôi có yêu cầu điều tra rõ về nguyên nhân và thủ phạm gây tai nạn,nhưng một thời gian sau mẹ tôi lại yêu cầu không cần điều tra nữa".
"Vụ án này được khép lại và dần trôi vào quên lãng...Tuy nhiên!".Thám tử Đường đột nhiên cao giọng.
"Hai tháng sau, chính mẹ cô đã một lần nữa đề nghị điều tra lại vụ việc này.Vụ án được điều tra lại,nhưng sau đó...".Anh ngập ngừng,bối rối nhìn cô.
"Bà cũng bị tai nạn rồi sống thực vật...".Hạ Đồng cụp mắt xuống che giấu nét buồn thương,nhưng nó vẫn lọt vào mắt anh.
"Vụ án được khép lại".Thám từ Đường rót cốc nước đưa cô,anh đọc vị được những thương tổn và mất mát mà cô phải chịu đựng.
Bầu không khí trong phòng trở nên trầm mặc.
"Điều tôi thấy lạ là...".Hạ Đồng ngẩng đầu lên,ánh mắt sắc bén."Lý do gì mà mẹ tôi lại bị tai nạn trùng hợp như vậy?
Không thể nào hai tháng bình yên trôi qua,nhưng chỉ lật lại vụ án mà tai nạn trùng hợp như vậy".
"Tôi sẽ điều tra thêm về biển số xe gây tai nạn năm đó,biết đâu có ích".Anh cất giọng cương nghị,anh nhất định phải tìm ra kẻ đã hại chết gia đình cô,vì danh dự của một thám tử như anh và vì...cô nữa.
"Còn người đàn ông và đứa bé trong bức hình kia...".
"Người đàn ông chỉ biết được ông ấy họ Lâm,tên Mặc,5 năm trước thấy xuất hiện tại thành phố X nhưng sau đó thì mất tích không để lại dấu vết...còn đứa bé hoàn toàn không có thông tin liên quan".