Hai tháng nữa đã trôi qua.
Cây rẻ quạt trước nhà Hạ Đồng đã gần như trút hết lớp áo vàng kiêu kì của mình cuối thu,quay trở lại làm một vật thể giản đơn,sống tiếp đời sống yên bình,chờ đến thời cơ lại đua sắc với đời.
Thời tiết mấy hôm nay dần trở lạnh khiến tâm trạng cô cũng lên xuống thất thường theo.
Không hiểu sao khi rảnh rỗi,hiện lên trong đầu cô lại là hình ảnh của Vương tổng.
"Con người lạnh lùng đó...thật phiền phức!"
Hạ Đồng ngồi tựa vào đầu giường.Tối hôm qua cô lại mơ thấy ác mộng.Giấc mơ đáng sợ đó cứ lặp đi lặp lại,khiến cô thấy thật kỳ lạ.Một khoảng thời gian trước,cô có tìm đến bác sĩ tâm lý,sử dụng thuật thôi miên,nhưng cũng không thu được kết quả tốt đẹp gì.Giấc mơ mỗi lúc về sau lại càng chân thật,sống động.
Chỉ riêng cái hôm lúc cô ở nhà Vương tổng thì lại ngủ rất ngon,không gặp ác mộng cũ,chỉ mơ thấy mình bị một con gấu lớn đè lên rồi liếm láp khắp mặt,nó còn hôn cô nữa...Con gấu biến thái!
------------------
Tập đoàn Hoàng Kim hiện đang hoạt động hết công sức để chuẩn bị ra mắt bộ sưu tập đá quý lớn nhất nhì thế giới,ấp ủ trong đó là một viên kim cương chủ chốt,nhưng mọi thông tin về viên kim cương này đều được bảo mật tuyệt đối.
Chính bộ sưu tập này sẽ quyết định chỗ đứng vững chắc của tập đoàn trên thương trường kim cương thế giới,đẩy mạnh vốn đầu tư ra thị trường nước ngoài,một đợt khuếch trương hoành tráng sức mạnh của Hoàng Kim nhằm đẩy lùi đối thủ là Hoàng Phủ thị cũng đang lăm le thâu tóm thị trường kim cương.
Hai đối thủ ngang tài ngang sức đáng gờm đang từng bước chiếm lĩnh trang nhất của tất cả các tuần báo kinh tế,dự đoán sẽ gây đợt sóng lớn khốc liệt trên chiến trận đá quý!
----------------------
"Đi đến Nam Phi điều tra tình hình bên đó cho tôi.Nhắn với Kelvin liên lạc với bên bang Polo,chuyến giao dịch sắp tới sẽ ấn định ngày,ngay khi tôi đáp chuyến bay xuống đó"
"Tôi sẽ lập tức thực hiện,thưa Ngài".Mộ Thanh Trì thể hiện thái độ kính trọng rõ ràng qua điện thoại với tôn chủ tối cao của mình-Vương Hạo.
Cốc...cốc...cốc
"Vào đi".Vương Hạo tắt webcam,tấm lưng vững chãi dựa thoải mái lên ghế da cao cấp,vẻ mặt còn vương chút mưu tính,nhanh chóng bị thay thế bởi hàn khí lạnh lẽo.
"Vương tổng,chuyến đi khảo sát mỏ kim cương tại Nam Phi đã sẵn sàng,chỉ chờ ngài chỉ định ngày khởi hành".Nam Hàn-Thủ hạ được anh tín nhiệm nhất,cúi đầu cung kính.
"Danh sách những người có mặt trong chuyến đi?"
"Thưa,có Vương tổng,cô Helen và một vài thủ hạ thân cận khác".
"Thêm Hạ Đồng ở phòng Quản lý chiến lược vào chuyến đi này.Nói cô ấy thu xếp ngày mai có mặt lúc 5 giờ sáng để khởi hành".Vương Hạo gõ gõ ngón tay lên bàn,màu đỏ phát ra từ chiếc nhẫn trên ngón tay anh làm người khác chói mắt.
"Phải đảm bảo tính bảo mật tuyệt đối mọi chuyện"
"Tôi sẽ ghi nhớ,thưa Vương tổng!"
Hạ Đồng lê "tấm thân già cỗi" đến công ty lúc 5 giờ sáng.
Cô đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới lết ra khỏi cái giường được.
Thật là chết dẫm cái cuộc đời!
"Cái quái quỷ gì...? Mình còn không biết chút gì về kế hoạch Nam Phi đó,mà tự nhiên phải đi như thế này! Cái tên Chủ tịch đáng ghét!".Cô lầm bầm chửi rủa.
"Cô sẽ được biết thêm về kế hoạch đó khi chúng ta trên đường đến Nam Phi".
Vương Hạo dựa nửa thân người vào chiếc Audi đen tuyền đỗ trước tập đoàn.
Hôm nay anh mặc quần tây đen,áo sơ mi đen xắn tới khuỷu, lộ ra cánh tay khỏe khoắn với từng dây gân nổi lên đầy nam tính.Mái tóc gọn gàng chẻ ngôi 3-7,ngũ quan nghiêm nghị nhưng có chút phóng khoáng,hào hoa lôi cuốn ánh nhìn mọi cô gái trên đường,anh như một công tử ưu tú,cao ngạo đứng trên ánh hào quang nhìn xuống người trần phàm tục bên dưới.
Ánh mắt anh mang theo tia lạnh lẽo,khi dừng lại thân ảnh nữ nhân nhỏ bé trước mắt, lại trở nên dịu dàng đi vài phần.
Hạ Đồng mặc quần jeans ôm,áo len mỏng màu kem,chân đi giày búp bê,trông thuần khiết,đáng yêu như một thiên thần.Mái tóc dài xoã ngang lưng,khuôn mặt không trang điểm cầu kì như mọi khi,giờ đây trở nên long lanh trong suốt dưới ánh nắng ban mai,khiến anh có chút thất thần nhìn cô.
"Vương tổng lại gặp anh rồi...à...chào buổi sáng".Cô lắp bắp nói,không biết khi nãy anh có nghe cô rủa anh không.
Anh đứng thẳng người,bỏ hai tay ra khỏi túi quần,tiến tới chỗ cô.Cô bất giác lạnh sống lưng,phản xạ lùi lại,không may vấp phải cái valy.
"Áaa!".Hạ Đồng nhắm chặt hai mắt.
Cánh tay vững chắc vươn tới, ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của cô,đem cả thân hình cô áp chặt vào lồng ngực vững chãi,anh không quên hít hà mùi hoa cỏ dễ chịu trên mái tóc cô.
Anh cảm thấy rất tức giận khi cô xa lánh anh như thế.
Mặc dù trước giờ,anh không thích tiếp xúc thân mật với phụ nữ.
Vì Vương Hạo anh ghét chơi đùa trên thân xác một cô gái.Anh giữ cho mình sạch sẽ,giữ cho "cô gái tương lai" anh sẽ gặp một cơ thể không vướng chút dơ bẩn của dục vọng.
Anh không muốn cơ thể mình bị bàn tay uốn éo như những con rắn độc ve vãn,nhưng anh lại chìm đắm khi bàn tay mềm mại của cô chạm vào người anh.
Anh căm ghét khi miệng anh dính son môi nhớp nháp,quyện chặt mùi bạc hà thơm miệng giả dối của đám phụ nữ ngoài kia,nhưng anh lại mê mẩn,thèm thuồng mùi vị ngọt ngào thanh thuần trong khuôn miệng cô,say đắm đôi môi khêu gợi của cô,kích thích từng tế bào giác quan của anh hoạt động hết công suất khi tiếp xúc thân mật với cô.
Khiến anh muốn "phạm tội"!
Anh nghĩ...mình đã phải lòng người phụ nữ này mất rồi!
Hạ Đồng nhắm chặt hai mắt.Tim cô đập rất nhanh khi ngã vào lòng anh.Cô ngửi được mùi hương nam tính của anh,cảm nhận được cơ thể ấm áp của anh qua lớp áo sơ mi,eo cô tê rần khi anh chạm vào,một góc nào đó trong trái tim cô rung lên khi nhìn sâu vào đôi mắt đen sâu thẩm ấy,cô thấy cả cuộc đời thăng trầm,thấy cả năm tháng quá khứ trôi qua dần bào mòn trái tim anh,tinh luyện lý trí kiên cường,không ngại sóng gió của người đàn ông "hô phong hoán vũ" trên thương trường khốc liệt này.
Trong một khoảnh khắc,cô dường như muốn tìm hiểu thêm về người đàn ông này,về con người anh,về cuộc sống của anh,chứ không còn hứng thú tiền bạc,danh vọng xa xỉ anh khoát trên người.
Cô tự hỏi...liệu...anh có biết yêu là gì không?
Vầng nắng bình minh chiếu xuống,soi rọi xuống hai con người phàm trần kia, làm tan chảy dần một trái tim băng lãnh và soi sáng dần một tâm hồn thuần khiết,mở đầu cho một mối tình "khắc cốt ghi tâm",kéo dài theo những "sóng gió thiên tai" đổ ập xuống sau này!
----------------------
"Mẹ Bạch! Hôm nay...hức hức...anh ấy không cho con cùng đi đến Nam Phi".Lệ Triết Giang mới sáng sớm đã như cơn lốc ào đến Vương gia.
Bạch Như Tuyết mặc bộ sườn xám xẻ đùi màu đen,thêu hoạ tiết cành đào bằng chỉ vàng,thập phần sang trọng và quý phái.
Bà ta mỹ lệ ngồi nhấp trà ngoài vườn hoa hồng của Vương gia,khẽ nhíu mày.
"Cái con nhỏ này đã không biết phép tắc lại còn hành xử ngu ngốc như thế,thằng Vương Hạo không ưa nó là đúng.Đáng đời!"
Bà ta rủa trong đầu rồi quay sang nở một nụ cười hiền hậu.
"Giang nhi,con đừng như vậy! Vương Hạo nhà ta vì tính chất công việc nguy hiểm nên mới lo nghĩ cho con,không cho con theo là vì muốn con an toàn thôi! Con cũng biết Nam Phi phức tạp như thế nào mà!"
"Thật sao...hức...".Lệ Triết Giang mặt mũi tèm lem nước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt,ánh mắt còn vương chút mưu mô ám muội,nhưng nhanh chóng được che giấu bằng vẻ mặt tủi thân và đôi mắt ngây thơ đọng nước.
"Là thật sự! Con nên nghĩ đến hôn nhân sau này của con và Vương Hạo nhà ta,đừng vì chút xa cách mà quên mục đích chính"
"Nhưng...chuyến đi này,anh ấy giấu con đem theo con tiện nhân đó đi cùng nữa.Không nhờ người trong công ty thân tín báo lại với con,thì con đã không biết gì rồi...hức..."
"Sao chứ...".Bạch Như Tuyết đặt tách trà xuống bàn.
Bà ta ngạc nhiên khi nghe Vương Hạo dám đưa một người phụ nữ mà anh chưa hiểu rõ đến Nam Phi,mảnh đất vàng của cả Vương gia,coi như là huyết mạch thịnh vượng của cả gia tộc.Vì tại đây đa phần đều là các mỏ kim cương đá quý,toàn quyền khai thác của Hoàng Kim.
Nhưng bà ta không biết về sự thật sau cái danh "mảnh đất vàng" đó.
Nam Phi còn là trụ sở cơ mật của bang Hắc Long trong Tứ đại mãnh hổ quyền lực,thống trị cả một xã hội ngầm tại thành phố S,nắm cả 2/3 thị trường xuất khẩu vũ khí sang Trung Đông,là nơi thông thương làm ăn,rửa tiền phi pháp của bang hội với rất nhiều thế lực trong xã hội ngầm, mọi tài liệu cơ mật mà Vương gia không tiết lộ ra ngoài bao giờ, đa phần đều được cất giấu tại đây.
Giờ đây,Vương Hạo mang theo một người phụ nữ bên cạnh mình, đến "mảnh đất huyết mạch" thì cũng coi như anh đã ngầm thừa nhận cô là người phụ nữ của Thủ lĩnh tối cao bang Hắc Long,Lão đại đời thứ 8 của Tứ đại mãnh hổ vang danh lẫy lừng.
Cô là của anh và duy nhất mình anh!
-------------------------
"Cứ yên tâm để chuyện này cho mẹ,con cứ lo việc yêu thương và chăm chút cho hôn sự của con và Vương Hạo đi!"
Gương mặt Bạch Như Tuyết lạnh đi mấy phần,vẻ nhu mì giờ đây được thay thế bởi toan tính và âm mưu chảy tràn trong con ngươi đen lay láy đang đảo qua đảo lại.
"Dạ con nghe theo mẹ...".
Lệ Triết Giang nhấp một ngụm trà,con người làm loạn ầm ĩ lúc nãy giờ nhìn mãi không ra,nụ cười nhẹ nở trên môi,ánh mắt cô toả hài lòng liếc nhẹ người đàn bà trước mặt.
"Hạ Đồng,mày dám bước chân vào kế hoạch của tao? Được lắm,vậy tao không ngại đem mày làm con thí tốt! Là trách tại sao mày xuất hiện không đúng thời điểm thôi".
Bạch Như Tuyết khôi phục lại dáng vẻ cao quý.Nhẹ nhàng khuấy tách trà.
Nhưng mọi hành động của bà ta đều đã lọt vào tầm quan sát của một người.
"Tao sẽ tặng mày món quà đặc sắc khi mày trở về,Vương Hạo!".
Cây rẻ quạt trước nhà Hạ Đồng đã gần như trút hết lớp áo vàng kiêu kì của mình cuối thu,quay trở lại làm một vật thể giản đơn,sống tiếp đời sống yên bình,chờ đến thời cơ lại đua sắc với đời.
Thời tiết mấy hôm nay dần trở lạnh khiến tâm trạng cô cũng lên xuống thất thường theo.
Không hiểu sao khi rảnh rỗi,hiện lên trong đầu cô lại là hình ảnh của Vương tổng.
"Con người lạnh lùng đó...thật phiền phức!"
Hạ Đồng ngồi tựa vào đầu giường.Tối hôm qua cô lại mơ thấy ác mộng.Giấc mơ đáng sợ đó cứ lặp đi lặp lại,khiến cô thấy thật kỳ lạ.Một khoảng thời gian trước,cô có tìm đến bác sĩ tâm lý,sử dụng thuật thôi miên,nhưng cũng không thu được kết quả tốt đẹp gì.Giấc mơ mỗi lúc về sau lại càng chân thật,sống động.
Chỉ riêng cái hôm lúc cô ở nhà Vương tổng thì lại ngủ rất ngon,không gặp ác mộng cũ,chỉ mơ thấy mình bị một con gấu lớn đè lên rồi liếm láp khắp mặt,nó còn hôn cô nữa...Con gấu biến thái!
------------------
Tập đoàn Hoàng Kim hiện đang hoạt động hết công sức để chuẩn bị ra mắt bộ sưu tập đá quý lớn nhất nhì thế giới,ấp ủ trong đó là một viên kim cương chủ chốt,nhưng mọi thông tin về viên kim cương này đều được bảo mật tuyệt đối.
Chính bộ sưu tập này sẽ quyết định chỗ đứng vững chắc của tập đoàn trên thương trường kim cương thế giới,đẩy mạnh vốn đầu tư ra thị trường nước ngoài,một đợt khuếch trương hoành tráng sức mạnh của Hoàng Kim nhằm đẩy lùi đối thủ là Hoàng Phủ thị cũng đang lăm le thâu tóm thị trường kim cương.
Hai đối thủ ngang tài ngang sức đáng gờm đang từng bước chiếm lĩnh trang nhất của tất cả các tuần báo kinh tế,dự đoán sẽ gây đợt sóng lớn khốc liệt trên chiến trận đá quý!
----------------------
"Đi đến Nam Phi điều tra tình hình bên đó cho tôi.Nhắn với Kelvin liên lạc với bên bang Polo,chuyến giao dịch sắp tới sẽ ấn định ngày,ngay khi tôi đáp chuyến bay xuống đó"
"Tôi sẽ lập tức thực hiện,thưa Ngài".Mộ Thanh Trì thể hiện thái độ kính trọng rõ ràng qua điện thoại với tôn chủ tối cao của mình-Vương Hạo.
Cốc...cốc...cốc
"Vào đi".Vương Hạo tắt webcam,tấm lưng vững chãi dựa thoải mái lên ghế da cao cấp,vẻ mặt còn vương chút mưu tính,nhanh chóng bị thay thế bởi hàn khí lạnh lẽo.
"Vương tổng,chuyến đi khảo sát mỏ kim cương tại Nam Phi đã sẵn sàng,chỉ chờ ngài chỉ định ngày khởi hành".Nam Hàn-Thủ hạ được anh tín nhiệm nhất,cúi đầu cung kính.
"Danh sách những người có mặt trong chuyến đi?"
"Thưa,có Vương tổng,cô Helen và một vài thủ hạ thân cận khác".
"Thêm Hạ Đồng ở phòng Quản lý chiến lược vào chuyến đi này.Nói cô ấy thu xếp ngày mai có mặt lúc 5 giờ sáng để khởi hành".Vương Hạo gõ gõ ngón tay lên bàn,màu đỏ phát ra từ chiếc nhẫn trên ngón tay anh làm người khác chói mắt.
"Phải đảm bảo tính bảo mật tuyệt đối mọi chuyện"
"Tôi sẽ ghi nhớ,thưa Vương tổng!"
Hạ Đồng lê "tấm thân già cỗi" đến công ty lúc 5 giờ sáng.
Cô đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới lết ra khỏi cái giường được.
Thật là chết dẫm cái cuộc đời!
"Cái quái quỷ gì...? Mình còn không biết chút gì về kế hoạch Nam Phi đó,mà tự nhiên phải đi như thế này! Cái tên Chủ tịch đáng ghét!".Cô lầm bầm chửi rủa.
"Cô sẽ được biết thêm về kế hoạch đó khi chúng ta trên đường đến Nam Phi".
Vương Hạo dựa nửa thân người vào chiếc Audi đen tuyền đỗ trước tập đoàn.
Hôm nay anh mặc quần tây đen,áo sơ mi đen xắn tới khuỷu, lộ ra cánh tay khỏe khoắn với từng dây gân nổi lên đầy nam tính.Mái tóc gọn gàng chẻ ngôi 3-7,ngũ quan nghiêm nghị nhưng có chút phóng khoáng,hào hoa lôi cuốn ánh nhìn mọi cô gái trên đường,anh như một công tử ưu tú,cao ngạo đứng trên ánh hào quang nhìn xuống người trần phàm tục bên dưới.
Ánh mắt anh mang theo tia lạnh lẽo,khi dừng lại thân ảnh nữ nhân nhỏ bé trước mắt, lại trở nên dịu dàng đi vài phần.
Hạ Đồng mặc quần jeans ôm,áo len mỏng màu kem,chân đi giày búp bê,trông thuần khiết,đáng yêu như một thiên thần.Mái tóc dài xoã ngang lưng,khuôn mặt không trang điểm cầu kì như mọi khi,giờ đây trở nên long lanh trong suốt dưới ánh nắng ban mai,khiến anh có chút thất thần nhìn cô.
"Vương tổng lại gặp anh rồi...à...chào buổi sáng".Cô lắp bắp nói,không biết khi nãy anh có nghe cô rủa anh không.
Anh đứng thẳng người,bỏ hai tay ra khỏi túi quần,tiến tới chỗ cô.Cô bất giác lạnh sống lưng,phản xạ lùi lại,không may vấp phải cái valy.
"Áaa!".Hạ Đồng nhắm chặt hai mắt.
Cánh tay vững chắc vươn tới, ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn của cô,đem cả thân hình cô áp chặt vào lồng ngực vững chãi,anh không quên hít hà mùi hoa cỏ dễ chịu trên mái tóc cô.
Anh cảm thấy rất tức giận khi cô xa lánh anh như thế.
Mặc dù trước giờ,anh không thích tiếp xúc thân mật với phụ nữ.
Vì Vương Hạo anh ghét chơi đùa trên thân xác một cô gái.Anh giữ cho mình sạch sẽ,giữ cho "cô gái tương lai" anh sẽ gặp một cơ thể không vướng chút dơ bẩn của dục vọng.
Anh không muốn cơ thể mình bị bàn tay uốn éo như những con rắn độc ve vãn,nhưng anh lại chìm đắm khi bàn tay mềm mại của cô chạm vào người anh.
Anh căm ghét khi miệng anh dính son môi nhớp nháp,quyện chặt mùi bạc hà thơm miệng giả dối của đám phụ nữ ngoài kia,nhưng anh lại mê mẩn,thèm thuồng mùi vị ngọt ngào thanh thuần trong khuôn miệng cô,say đắm đôi môi khêu gợi của cô,kích thích từng tế bào giác quan của anh hoạt động hết công suất khi tiếp xúc thân mật với cô.
Khiến anh muốn "phạm tội"!
Anh nghĩ...mình đã phải lòng người phụ nữ này mất rồi!
Hạ Đồng nhắm chặt hai mắt.Tim cô đập rất nhanh khi ngã vào lòng anh.Cô ngửi được mùi hương nam tính của anh,cảm nhận được cơ thể ấm áp của anh qua lớp áo sơ mi,eo cô tê rần khi anh chạm vào,một góc nào đó trong trái tim cô rung lên khi nhìn sâu vào đôi mắt đen sâu thẩm ấy,cô thấy cả cuộc đời thăng trầm,thấy cả năm tháng quá khứ trôi qua dần bào mòn trái tim anh,tinh luyện lý trí kiên cường,không ngại sóng gió của người đàn ông "hô phong hoán vũ" trên thương trường khốc liệt này.
Trong một khoảnh khắc,cô dường như muốn tìm hiểu thêm về người đàn ông này,về con người anh,về cuộc sống của anh,chứ không còn hứng thú tiền bạc,danh vọng xa xỉ anh khoát trên người.
Cô tự hỏi...liệu...anh có biết yêu là gì không?
Vầng nắng bình minh chiếu xuống,soi rọi xuống hai con người phàm trần kia, làm tan chảy dần một trái tim băng lãnh và soi sáng dần một tâm hồn thuần khiết,mở đầu cho một mối tình "khắc cốt ghi tâm",kéo dài theo những "sóng gió thiên tai" đổ ập xuống sau này!
----------------------
"Mẹ Bạch! Hôm nay...hức hức...anh ấy không cho con cùng đi đến Nam Phi".Lệ Triết Giang mới sáng sớm đã như cơn lốc ào đến Vương gia.
Bạch Như Tuyết mặc bộ sườn xám xẻ đùi màu đen,thêu hoạ tiết cành đào bằng chỉ vàng,thập phần sang trọng và quý phái.
Bà ta mỹ lệ ngồi nhấp trà ngoài vườn hoa hồng của Vương gia,khẽ nhíu mày.
"Cái con nhỏ này đã không biết phép tắc lại còn hành xử ngu ngốc như thế,thằng Vương Hạo không ưa nó là đúng.Đáng đời!"
Bà ta rủa trong đầu rồi quay sang nở một nụ cười hiền hậu.
"Giang nhi,con đừng như vậy! Vương Hạo nhà ta vì tính chất công việc nguy hiểm nên mới lo nghĩ cho con,không cho con theo là vì muốn con an toàn thôi! Con cũng biết Nam Phi phức tạp như thế nào mà!"
"Thật sao...hức...".Lệ Triết Giang mặt mũi tèm lem nước mắt nhìn người phụ nữ trước mặt,ánh mắt còn vương chút mưu mô ám muội,nhưng nhanh chóng được che giấu bằng vẻ mặt tủi thân và đôi mắt ngây thơ đọng nước.
"Là thật sự! Con nên nghĩ đến hôn nhân sau này của con và Vương Hạo nhà ta,đừng vì chút xa cách mà quên mục đích chính"
"Nhưng...chuyến đi này,anh ấy giấu con đem theo con tiện nhân đó đi cùng nữa.Không nhờ người trong công ty thân tín báo lại với con,thì con đã không biết gì rồi...hức..."
"Sao chứ...".Bạch Như Tuyết đặt tách trà xuống bàn.
Bà ta ngạc nhiên khi nghe Vương Hạo dám đưa một người phụ nữ mà anh chưa hiểu rõ đến Nam Phi,mảnh đất vàng của cả Vương gia,coi như là huyết mạch thịnh vượng của cả gia tộc.Vì tại đây đa phần đều là các mỏ kim cương đá quý,toàn quyền khai thác của Hoàng Kim.
Nhưng bà ta không biết về sự thật sau cái danh "mảnh đất vàng" đó.
Nam Phi còn là trụ sở cơ mật của bang Hắc Long trong Tứ đại mãnh hổ quyền lực,thống trị cả một xã hội ngầm tại thành phố S,nắm cả 2/3 thị trường xuất khẩu vũ khí sang Trung Đông,là nơi thông thương làm ăn,rửa tiền phi pháp của bang hội với rất nhiều thế lực trong xã hội ngầm, mọi tài liệu cơ mật mà Vương gia không tiết lộ ra ngoài bao giờ, đa phần đều được cất giấu tại đây.
Giờ đây,Vương Hạo mang theo một người phụ nữ bên cạnh mình, đến "mảnh đất huyết mạch" thì cũng coi như anh đã ngầm thừa nhận cô là người phụ nữ của Thủ lĩnh tối cao bang Hắc Long,Lão đại đời thứ 8 của Tứ đại mãnh hổ vang danh lẫy lừng.
Cô là của anh và duy nhất mình anh!
-------------------------
"Cứ yên tâm để chuyện này cho mẹ,con cứ lo việc yêu thương và chăm chút cho hôn sự của con và Vương Hạo đi!"
Gương mặt Bạch Như Tuyết lạnh đi mấy phần,vẻ nhu mì giờ đây được thay thế bởi toan tính và âm mưu chảy tràn trong con ngươi đen lay láy đang đảo qua đảo lại.
"Dạ con nghe theo mẹ...".
Lệ Triết Giang nhấp một ngụm trà,con người làm loạn ầm ĩ lúc nãy giờ nhìn mãi không ra,nụ cười nhẹ nở trên môi,ánh mắt cô toả hài lòng liếc nhẹ người đàn bà trước mặt.
"Hạ Đồng,mày dám bước chân vào kế hoạch của tao? Được lắm,vậy tao không ngại đem mày làm con thí tốt! Là trách tại sao mày xuất hiện không đúng thời điểm thôi".
Bạch Như Tuyết khôi phục lại dáng vẻ cao quý.Nhẹ nhàng khuấy tách trà.
Nhưng mọi hành động của bà ta đều đã lọt vào tầm quan sát của một người.
"Tao sẽ tặng mày món quà đặc sắc khi mày trở về,Vương Hạo!".