"Những năm qua,Hoàng Kim đã nỗ lực không ngừng để có thể đứng vững trên thương trường ngày hôm nay,tạo dấu ấn đặc quyền trong công cuộc kinh doanh đá quý..."
Một nam,một nữ MC duyên dáng mở đầu cho buổi khánh thành ngày hôm nay,dường như chỉ đang chia sẻ với khách mời về lịch sử lớn mạnh và bước chân thành tựu vững chắc Hoàng Kim đạt được trên con đường công nghiệp lấp lánh này,nhưng thực chất,hàm ý bên trong thật không đơn giản.
Đây là một lời khẳng định, mang theo hàm ý cảnh cáo ngầm cho bất cứ kẻ nào đang lăm le muốn dòm ngó,tranh giành thị trường Nam Phi mà Hoàng Kim,cũng như Vương gia đang nhắm tới.
Vương Hạo bắt chéo chân dài,ánh mắt thâm thuý lướt nhìn từng khuôn mặt có vài phần nhăn nhúm khó chịu của mấy tay thương nhân già,đã từng có máu mặt trong giới,giờ đây "sóng sau đạp lên sóng trước",lớp người như Vương Hạo hay Tôn Đằng,dần dần lấn lướt,thay thế vị trí các lão.
Ánh mắt Vương Hạo chạm phải Tôn Đằng.
Tôn Đằng nhếch môi cười khinh khỉnh,ngón tay thon thả làm động tác vuốt ve nữ nhân ngồi kế Vương Hạo,đôi mắt sâu dài kéo một đường cong thích thú,nhìn thẳng vào Vương Hạo giơ ngón cái.
Vương Hạo nhìn sang Hạ Đồng.Tâm thái cô có phần thơ thẫn,không tập trung,ngón tay nhỏ trắng trẻo cứ xoay xoay lọn tóc bên vai,thập phần đáng yêu,trong trẻo.
Ánh mắt Vương Hạo dịu dàng đi vài phần,nhưng bản thân anh cũng không nhận ra điều đó,tay anh bá đạo gác ngang qua vai cô,ôm nữ nhân vào lòng.
Hạ Đồng giật mình,cô đẩy anh ra nhưng người đàn ông khư khư túm lấy vai cô chặt cứng.
"Nè anh điên cái gì ở đây,người ta hiểu lầm bây giờ,buông ra!"
"Không ai dám nói tôi nửa lời,em ngồi yên thì người ta sẽ không để ý".
"Phát bệnh gì chứ,tôi không thích!"
"Không thích tôi vẫn ôm em,tôi thích là được".
Cái dạng bá đạo gì đây!
Vì giãy giụa,mà ngực áo Hạ Đồng vốn không dây,giờ đây càng mở rộng đến mê người.
Vương Hạo cao hơn cô,nhìn xuống một cái thấy hết cảnh xuân mơn mởn.
Yết hầu anh trượt lên xuống,lại nữa,cứ đối với cô là anh lại có cái phản ứng mạnh mẽ,mãnh liệt này!
Ánh mắt anh có phần tối lại,hơi thở cũng trầm đục hơn.Anh nhắm mắt,cằm tựa lên đỉnh đầu cô,ngửi lấy mùi xạ hương quyến rũ mà tối hôm nay cô xịt.
Hầy...không nhìn mà ngửi thì cũng chẳng có tác dụng dập lửa khá hơn,xác định đây là người phụ nữ rất nguy hiểm nếu đem ra chiêu dụ đàn ông đây!
-----------------------
Những người đàn ông đầy tham vọng như Tôn Đằng hay Vương Hạo,quyền lực và tiền tài chưa bao giờ là đủ.
Họ tài trí,dũng lực và thừa ngạo mạn để lật đổ mọi đối thủ đối đầu với mình.
Không một ai muốn dây vào,mà cũng không một ai là không dè chừng hoặc muôn phần bày mưu tính kế sau lưng những người như bọn họ.
Thương trường là chiến trường quả không sai!
Có ai trong giới kinh doanh kim cương mà không biết đến Vương Hạo-đứa con trai độc nhất của ông hoàng kim cương một thời tung hoành ngang dọc,nay "con nối ngôi cha" lên cầm quyền,càng khiến người thì nể phục kẻ thì căm phẫn.
Vương Hạo thừa hưởng sự anh tuấn,quyết đoán,tài thao lược kinh doanh của Vương Tuấn Kiệt,nhưng anh lại có sự tàn khốc,băng lãnh,vô tình mà ba mình không có được.
Vương Hạo lên cầm quyền không nể mặt ai,ra sức càn quét thao túng mọi thứ,từ Bạch đạo lẫn Hắc đạo.
Anh chèn ép hết tất cả những bang hội không đem lại lợi ích cho Hắc Long,một tay phá huỷ bất cứ tập đoàn nào cạnh tranh lợi ích không công bằng với Hoàng Kim,khuếch trương thế lực Vương gia ngày một lớn mạnh và hưng thịnh.
Chính vì thế,số người muốn lấy mạng Vương Hạo anh, không thể dùng máy tính mà thống kê được.Nếu không chỉ tính riêng Bạch đạo,mà còn rất nhiều kẻ đứng trong bóng tối,chướng tai gai mắt với người đàn ông một tay thâu tóm cả vùng trời Thành phố S này,chỉ mong anh hở ra chút sơ xuất sẽ đuổi cùng giết tận,quyết không tha!
Vương Hạo để có chỗ đứng như ngày hôm nay,bảo toàn mạng sống của mình và Vương gia,tay anh sớm đã nhuộm bẩn không cách nào rửa trôi được.
Nên cái gọi là tình yêu thuần khiết,con mẹ nó anh đây không tin!
Bản thân anh cũng không có cái gọi là lòng người,anh không thể tha thứ cho kẻ gây tội với anh,chỉ có đến khi kẻ đó chết dưới tay anh thê thảm,bản thân anh mới thoả mãn.
Tình cảm nảy sinh trong quá trình tiếp xúc với Hạ Đồng sớm đã bị anh bóp nát,ngăn chặn,những cử chỉ nhất thời đó,anh chỉ xem cô là vật thế thân,đem cô giải toả những thiếu thốn trong lòng,có cũng được,không có cũng chẳng sao!
Vương Hạo một lòng vì muốn phục thù cho người mẹ quá cố,anh đã nhẫn nhịn,lên kế hoạch trong suốt từng ấy thời gian,chỉ chực chờ Hạ Đồng bước một chân vào,Vương Hạo liền thề sẽ cuốn cô chết trong vũng bùn không lối thoát này.
Nợ máu thì phải trả bằng máu!
Hạ Đồng bất chợt quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh,sự tàn khốc,băng lãnh tràn ngập trong đôi mắt anh.
Cô chợt thấy sợ hãi,mặc dù tiếp xúc chưa lâu,nhưng chưa bao giờ người đàn ông này nhìn cô như vậy,cứ như thú dữ chực chờ cắn chết con mồi trước mắt,xé tan cắn nát đến tận xương tuỷ.
Vương Hạo nhanh chóng khôi phục lại tâm tình.
Trong một phút anh đã nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ đó chồng lên thân ảnh Hạ Đồng.
Sự giận dữ cứ như vậy lan toả ra không kịp đè nén,khiến anh chỉ muốn đè cô ra,xem thử xem rốt cuộc nữ nhân này có như người phụ nữ độc ác kia hay không,có còn trái tim hay không?
Hạ Đồng đẩy người đàn ông ra,thân hình nhỏ bé nghiêng hẳn sang bên kia,môi mím chặt.
----------------------
Khu mỏ Red mà tập đoàn Hoàng Kim vừa đấu thầu thành công,đã đem đến những lợi ích khổng lồ,trong đó,đội ngũ khai thác mỏ đã phát hiện ra một khối kim cương đỏ,loại kim cương quý hiếm và huyền bí nhất trên thế giới.
Khối đá này đã được ấp ủ và chăm sóc rất kỹ lưỡng,cho đến hôm nay trải qua giai đoạn cắt mài tinh tế,gọt dũa kỳ công tạo ra một viên kim cương đỏ nặng 5 cara,toả ánh sáng đỏ thẫm kỳ ảo,huyễn hoặc cuốn chặt tâm khảm người xem.
Quan khách bên dưới dường như lặng đi trong khoảnh khắc.
Đối với một người bình thường mà nói,viên đá này có thể chỉ là một vật trang trí có giá trị tầm cỡ và chỉ dừng lại ở những chỉ số tiền tệ đề trên chiếc hộp chứa nó,nhưng đối với đại bộ phận thương nhân lão luyện và giới điệu mộ mà nói,viên kim cương này là một bước ngoặt,một sự kiện lịch sử,một vật vô giá,đem lại cho người sỡ hữu tiền tài,danh vọng và một vị trí vững chắc không sao lay chuyển được trong thế giới lấp lánh này.
Tuy nhiên,những thứ hào nhoáng và đẹp đẽ nhất,luôn là những thứ đem đến những mặt trái xấu xa,tàn khốc nhất.
Không phải con người chọn kim cương,mà chính kim cương chọn con người!
Thứ quý giá này nằm trong tay Vương Hạo,không khác gì bùa hộ mệnh đem đến cho anh quyền lực và những lợi ích không tưởng.
Nhưng sẽ khiến cho con đường anh đi xuất hiện thêm nhiều kẻ thù,thêm nhiều chông gai,chết chóc.
"Tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Kim chúng tôi,sẽ là người đầu tiên mở chiếc hộp Pandora này,đem ánh sáng đỏ này, chiếu sáng đêm nay!"
Vương Hạo đứng dậy,thân hình cao lớn trong bộ vest cao cấp bước lên sân khấu,trong tiếng vỗ tay tán dương và ánh đen sân khấu chói loá.
"Viên kim cương đỏ "Đại Hoàn Mỹ" là đại phúc mà Hoàng Kim may mắn sở hữu,nên tập đoàn chúng tôi quyết định,đưa nó vào một bộ sưu tập bảo vật cùng với viên kim cương "Thân Bất Do Kỷ",đặt cái tên chung là "Nhất Nhất"!"
Vương Hạo đã đứng hiên ngang trên sân khấu,khí thế uy nghi bức người,anh tuấn phi phàm quá mức cho phép,khuôn mặt như đúc ra từ khuôn,khiến mọi nữ nhân nhìn thấy anh chỉ muốn quỳ gối xưng tên.
Một nam,một nữ MC duyên dáng mở đầu cho buổi khánh thành ngày hôm nay,dường như chỉ đang chia sẻ với khách mời về lịch sử lớn mạnh và bước chân thành tựu vững chắc Hoàng Kim đạt được trên con đường công nghiệp lấp lánh này,nhưng thực chất,hàm ý bên trong thật không đơn giản.
Đây là một lời khẳng định, mang theo hàm ý cảnh cáo ngầm cho bất cứ kẻ nào đang lăm le muốn dòm ngó,tranh giành thị trường Nam Phi mà Hoàng Kim,cũng như Vương gia đang nhắm tới.
Vương Hạo bắt chéo chân dài,ánh mắt thâm thuý lướt nhìn từng khuôn mặt có vài phần nhăn nhúm khó chịu của mấy tay thương nhân già,đã từng có máu mặt trong giới,giờ đây "sóng sau đạp lên sóng trước",lớp người như Vương Hạo hay Tôn Đằng,dần dần lấn lướt,thay thế vị trí các lão.
Ánh mắt Vương Hạo chạm phải Tôn Đằng.
Tôn Đằng nhếch môi cười khinh khỉnh,ngón tay thon thả làm động tác vuốt ve nữ nhân ngồi kế Vương Hạo,đôi mắt sâu dài kéo một đường cong thích thú,nhìn thẳng vào Vương Hạo giơ ngón cái.
Vương Hạo nhìn sang Hạ Đồng.Tâm thái cô có phần thơ thẫn,không tập trung,ngón tay nhỏ trắng trẻo cứ xoay xoay lọn tóc bên vai,thập phần đáng yêu,trong trẻo.
Ánh mắt Vương Hạo dịu dàng đi vài phần,nhưng bản thân anh cũng không nhận ra điều đó,tay anh bá đạo gác ngang qua vai cô,ôm nữ nhân vào lòng.
Hạ Đồng giật mình,cô đẩy anh ra nhưng người đàn ông khư khư túm lấy vai cô chặt cứng.
"Nè anh điên cái gì ở đây,người ta hiểu lầm bây giờ,buông ra!"
"Không ai dám nói tôi nửa lời,em ngồi yên thì người ta sẽ không để ý".
"Phát bệnh gì chứ,tôi không thích!"
"Không thích tôi vẫn ôm em,tôi thích là được".
Cái dạng bá đạo gì đây!
Vì giãy giụa,mà ngực áo Hạ Đồng vốn không dây,giờ đây càng mở rộng đến mê người.
Vương Hạo cao hơn cô,nhìn xuống một cái thấy hết cảnh xuân mơn mởn.
Yết hầu anh trượt lên xuống,lại nữa,cứ đối với cô là anh lại có cái phản ứng mạnh mẽ,mãnh liệt này!
Ánh mắt anh có phần tối lại,hơi thở cũng trầm đục hơn.Anh nhắm mắt,cằm tựa lên đỉnh đầu cô,ngửi lấy mùi xạ hương quyến rũ mà tối hôm nay cô xịt.
Hầy...không nhìn mà ngửi thì cũng chẳng có tác dụng dập lửa khá hơn,xác định đây là người phụ nữ rất nguy hiểm nếu đem ra chiêu dụ đàn ông đây!
-----------------------
Những người đàn ông đầy tham vọng như Tôn Đằng hay Vương Hạo,quyền lực và tiền tài chưa bao giờ là đủ.
Họ tài trí,dũng lực và thừa ngạo mạn để lật đổ mọi đối thủ đối đầu với mình.
Không một ai muốn dây vào,mà cũng không một ai là không dè chừng hoặc muôn phần bày mưu tính kế sau lưng những người như bọn họ.
Thương trường là chiến trường quả không sai!
Có ai trong giới kinh doanh kim cương mà không biết đến Vương Hạo-đứa con trai độc nhất của ông hoàng kim cương một thời tung hoành ngang dọc,nay "con nối ngôi cha" lên cầm quyền,càng khiến người thì nể phục kẻ thì căm phẫn.
Vương Hạo thừa hưởng sự anh tuấn,quyết đoán,tài thao lược kinh doanh của Vương Tuấn Kiệt,nhưng anh lại có sự tàn khốc,băng lãnh,vô tình mà ba mình không có được.
Vương Hạo lên cầm quyền không nể mặt ai,ra sức càn quét thao túng mọi thứ,từ Bạch đạo lẫn Hắc đạo.
Anh chèn ép hết tất cả những bang hội không đem lại lợi ích cho Hắc Long,một tay phá huỷ bất cứ tập đoàn nào cạnh tranh lợi ích không công bằng với Hoàng Kim,khuếch trương thế lực Vương gia ngày một lớn mạnh và hưng thịnh.
Chính vì thế,số người muốn lấy mạng Vương Hạo anh, không thể dùng máy tính mà thống kê được.Nếu không chỉ tính riêng Bạch đạo,mà còn rất nhiều kẻ đứng trong bóng tối,chướng tai gai mắt với người đàn ông một tay thâu tóm cả vùng trời Thành phố S này,chỉ mong anh hở ra chút sơ xuất sẽ đuổi cùng giết tận,quyết không tha!
Vương Hạo để có chỗ đứng như ngày hôm nay,bảo toàn mạng sống của mình và Vương gia,tay anh sớm đã nhuộm bẩn không cách nào rửa trôi được.
Nên cái gọi là tình yêu thuần khiết,con mẹ nó anh đây không tin!
Bản thân anh cũng không có cái gọi là lòng người,anh không thể tha thứ cho kẻ gây tội với anh,chỉ có đến khi kẻ đó chết dưới tay anh thê thảm,bản thân anh mới thoả mãn.
Tình cảm nảy sinh trong quá trình tiếp xúc với Hạ Đồng sớm đã bị anh bóp nát,ngăn chặn,những cử chỉ nhất thời đó,anh chỉ xem cô là vật thế thân,đem cô giải toả những thiếu thốn trong lòng,có cũng được,không có cũng chẳng sao!
Vương Hạo một lòng vì muốn phục thù cho người mẹ quá cố,anh đã nhẫn nhịn,lên kế hoạch trong suốt từng ấy thời gian,chỉ chực chờ Hạ Đồng bước một chân vào,Vương Hạo liền thề sẽ cuốn cô chết trong vũng bùn không lối thoát này.
Nợ máu thì phải trả bằng máu!
Hạ Đồng bất chợt quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh,sự tàn khốc,băng lãnh tràn ngập trong đôi mắt anh.
Cô chợt thấy sợ hãi,mặc dù tiếp xúc chưa lâu,nhưng chưa bao giờ người đàn ông này nhìn cô như vậy,cứ như thú dữ chực chờ cắn chết con mồi trước mắt,xé tan cắn nát đến tận xương tuỷ.
Vương Hạo nhanh chóng khôi phục lại tâm tình.
Trong một phút anh đã nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ đó chồng lên thân ảnh Hạ Đồng.
Sự giận dữ cứ như vậy lan toả ra không kịp đè nén,khiến anh chỉ muốn đè cô ra,xem thử xem rốt cuộc nữ nhân này có như người phụ nữ độc ác kia hay không,có còn trái tim hay không?
Hạ Đồng đẩy người đàn ông ra,thân hình nhỏ bé nghiêng hẳn sang bên kia,môi mím chặt.
----------------------
Khu mỏ Red mà tập đoàn Hoàng Kim vừa đấu thầu thành công,đã đem đến những lợi ích khổng lồ,trong đó,đội ngũ khai thác mỏ đã phát hiện ra một khối kim cương đỏ,loại kim cương quý hiếm và huyền bí nhất trên thế giới.
Khối đá này đã được ấp ủ và chăm sóc rất kỹ lưỡng,cho đến hôm nay trải qua giai đoạn cắt mài tinh tế,gọt dũa kỳ công tạo ra một viên kim cương đỏ nặng 5 cara,toả ánh sáng đỏ thẫm kỳ ảo,huyễn hoặc cuốn chặt tâm khảm người xem.
Quan khách bên dưới dường như lặng đi trong khoảnh khắc.
Đối với một người bình thường mà nói,viên đá này có thể chỉ là một vật trang trí có giá trị tầm cỡ và chỉ dừng lại ở những chỉ số tiền tệ đề trên chiếc hộp chứa nó,nhưng đối với đại bộ phận thương nhân lão luyện và giới điệu mộ mà nói,viên kim cương này là một bước ngoặt,một sự kiện lịch sử,một vật vô giá,đem lại cho người sỡ hữu tiền tài,danh vọng và một vị trí vững chắc không sao lay chuyển được trong thế giới lấp lánh này.
Tuy nhiên,những thứ hào nhoáng và đẹp đẽ nhất,luôn là những thứ đem đến những mặt trái xấu xa,tàn khốc nhất.
Không phải con người chọn kim cương,mà chính kim cương chọn con người!
Thứ quý giá này nằm trong tay Vương Hạo,không khác gì bùa hộ mệnh đem đến cho anh quyền lực và những lợi ích không tưởng.
Nhưng sẽ khiến cho con đường anh đi xuất hiện thêm nhiều kẻ thù,thêm nhiều chông gai,chết chóc.
"Tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Kim chúng tôi,sẽ là người đầu tiên mở chiếc hộp Pandora này,đem ánh sáng đỏ này, chiếu sáng đêm nay!"
Vương Hạo đứng dậy,thân hình cao lớn trong bộ vest cao cấp bước lên sân khấu,trong tiếng vỗ tay tán dương và ánh đen sân khấu chói loá.
"Viên kim cương đỏ "Đại Hoàn Mỹ" là đại phúc mà Hoàng Kim may mắn sở hữu,nên tập đoàn chúng tôi quyết định,đưa nó vào một bộ sưu tập bảo vật cùng với viên kim cương "Thân Bất Do Kỷ",đặt cái tên chung là "Nhất Nhất"!"
Vương Hạo đã đứng hiên ngang trên sân khấu,khí thế uy nghi bức người,anh tuấn phi phàm quá mức cho phép,khuôn mặt như đúc ra từ khuôn,khiến mọi nữ nhân nhìn thấy anh chỉ muốn quỳ gối xưng tên.