Hạ Đồng ngồi trên giường.
Từ khi bị bắt cóc đến nay đã hai ngày,cô đều quanh quẩn trong nhà của Tôn Đằng,cánh tay phải của cô bị đinh cứa rách phải khâu lại mấy mũi,do không được xử lý kịp thời nên đã nhiễm trùng,bây giờ chỉ cần cử động nhẹ cũng đau đớn kinh khủng,chắc chắn sẽ để lại sẹo,chân trái bị rạn xương nên phải ngồi xe lăn,sinh hoạt thật sự rất khó khăn.
Nhưng những vết thương bên ngoài đó,không là gì so với cảm nhận sinh tử mà Hạ Đồng đã trải qua.
Vương Hạo...
Cô vẫn lẩn quẩn trong suy nghĩ,có thật sự anh ta biết nhưng bỏ mặc cô không? Hay Tôn Đằng nói dối? Vương Hạo đã đến trễ đúng không?
Hàng tá câu hỏi cứ bủa vây lấy tâm trí Hạ Đồng,gặm nhấm tâm hồn cô,nếu lúc này cô chỉ là Hạ Đồng của mười năm về trước,chắc hẳn cô sẽ kích động mà phát điên khi gặp loại chuyện này.
Tuy nhiên,Hạ Đồng hiện tại là của mười năm sau,là người phụ nữ có loại chuyện gì chưa gặp qua,có loại ly tan nào chưa nếm thử...
Lần này bị bỏ mặc bởi một người vừa không lạ không quen,cũng không phải chuyện gì kinh khủng...phải không có gì phải oán than hay thắc mắc,điều duy nhất là cô đã sống sót.
Hạ Đồng chưa hiểu được việc gì đang diễn ra ở đây,cô cũng không cần biết ai đã bắt cóc mình,với mục đích gì...điều cô muốn hiện tại là quay về Việt Nam ngay lập tức,cô không muốn chôn mình ở nơi quái quỷ này nữa.
"Làm sao vậy,không ngủ được à?".Tôn Đằng tiến đến ngồi xuống mép giường,ánh mắt anh vài phần dịu dàng.
"Tôi đang nghĩ,chuyện gì đã xảy ra với tôi.".Khuôn mặt Hạ Đồng giãn ra,nhưng đầu mày nhíu chặt lại khi cô cố ngồi dậy,chạm phải vết thương.
Tôn Đằng bước vội tới,nhẹ đỡ lấy tấm lưng nhỏ bé,anh lấy gối kê ngay đầu giường giúp cô ngồi thoải mái.
"Bên Vương Hạo...anh ta sao rồi.".Hạ Đồng khó khăn cất lời,đây là người mà cô không muốn nhắc đến nhiều nhất.
Anh ta đã bỏ mặc cô,hoàn toàn muốn cô chết đi,nhưng không hiểu sao đáng ra phải hận anh ta thấu trời,Hạ Đồng lại chẳng cảm thấy gì ngoài thất vọng và buồn bã.
Có lẽ người dưng là như vậy,dù có là cấp dưới của mình đi nữa,một tổng giám đốc như Vương Hạo,biết hết mọi mặt trắng đen của thế giới này thì anh ta không bao giờ mạo hiểm mạng sống của mình để cứu một người không quan trọng.
"Anh ta sắp trở về Việt Nam rồi!"
"Hả...à...!"
"Cô vẫn sẽ tiếp tục làm cho Hoàng Kim,sau khi về nước chứ?".Tôn Đằng nhìn suối tóc của Hạ Đồng,vô thức nắm lấy vuốt nhẹ.
"À...không...".Hạ Đồng nhẹ kéo tóc lại gẩy ra sau."Tôi sẽ xin nghỉ,tôi không chắc còn có thể tiếp tục làm hay không,dạo này tôi không có năng lượng làm gì hết,cảm thấy cuộc sống rất nhạt!".
Tôn Đằng nở nụ cười,là nụ cười vô thức thật sự anh dành cho cô.
"Phải,nên nghỉ ngơi thôi! Làm những gì mình thích rồi hãy nghĩ cho người khác!".Tôn Đằng ngã người ra sau,tay chống thoải mái."Thiếu tiền mượn tôi,cứ đi du lịch cho khuây khoả,tôi cho cô vay không lấy lãi!"
"Thật không? Tôi phải tranh thủ vay nhiều nhiều mới được,mấy khi có cơ hội tốt như vậy!".Hạ Đồng cười phá lên,khuôn mặt trong trẻo giữa đêm,khiến Tôn Đằng thấy trong tim mình lỡ mất một nhịp,anh ngây ngẩn nhìn cô hồi lâu,thật sự anh có nên để tâm người con gái như thế này không?
Cô ấy quả thật rất đơn giản và thuần khiết trong mắt anh,người đến bên cạnh anh không vì bất cứ mưu tính hay nhu cầu nào,chỉ đơn thuần cười nói,đơn thuần trò chuyện,đơn thuần cùng anh tham gia vào cuộc sống mà anh cho là chỉ như giấc mơ,trong hai ngày qua như thành sự thật.
------------------
"Vương tổng,ngài thật sự sẽ về sao,còn giám đốc Hạ thì sao?".Nam Hàn khó hiểu nhìn Vương Hạo,anh chưa bao giờ thấy tổng giám đốc của mình lại phải loay hoay mãi không sắp sếp được lịch trình của bản thân như thế này.
"Như thế nào đây? Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình không quyết định được mọi chuyện theo ý muốn,cậu nghĩ sao thư ký Nam?"
"Cứ làm điều anh muốn nhất,ở Việt Nam tôi sẽ lo giúp anh,thưa Vương tổng!"
Vương Hạo ngẩng đầu nhìn Nam Hàn,ánh mắt vằn tơ máu vì không nghỉ ngơi,đầu mày nhíu lại,anh lại cúi xuống áp hai bàn tay vào mặt vuốt mạnh.
Anh thở dài đứng dậy lấy áo khoác."Gọi Mộ Thanh Trì,nhất định lục cả Nam Phi cũng phải tìm được Hạ Đồng về đây cho tôi!"
Ánh nắng chiếu lên vai Vương Hạo,bóng lưng vững chãi đổ nghiêng trên nền đất,thứ ánh sáng ấy như soi sáng,làm tan chảy hết mọi hận thù sâu trong lòng anh,loại hận thù vô cớ anh áp đặt lên Hạ Đồng,hận chưa đủ để cay đắng với một người,nhưng đủ để khắc người ấy vào lòng,để đó cho một loại tình cảm khác đâm chồi nảy nở theo thời gian.
Giờ anh biết rồi,biết mọi chuyện nên đi theo chiều hướng nào rồi,Vương Hạo anh đã cướp mất đi của cô một mái nhà,cướp đi ba mẹ cô,Hạ Đồng cũng nếm trải được loại cảm giác như anh,thù hận đã trả sạch hết,tất cả do anh cố chấp không buông mà gây nên cho cô những tổn thương không nên có,anh phải dừng lại thôi.
------------------
Vương Tuấn Kiệt ngồi trong thư phòng,tay ông cầm xấp tài liệu,tấm hình chụp một đôi nam nữ còn rất trẻ,người con gái mặc áo dài cười thật hạnh phúc như găm chặt vào lòng ông...,họ Hạ năm đó một tay ông huỷ đi theo yêu cầu của con trai ông,nhưng mọi chuyện đâu đơn giản như thế...
Hạ Minh Hoàng.
Lý Uyển Vân.
Người chết kẻ sống thực vật,nhưng chắc chắn,chuyện năm xưa không kết thúc dễ dàng như vậy,chắc chắn không.
Từ khi bị bắt cóc đến nay đã hai ngày,cô đều quanh quẩn trong nhà của Tôn Đằng,cánh tay phải của cô bị đinh cứa rách phải khâu lại mấy mũi,do không được xử lý kịp thời nên đã nhiễm trùng,bây giờ chỉ cần cử động nhẹ cũng đau đớn kinh khủng,chắc chắn sẽ để lại sẹo,chân trái bị rạn xương nên phải ngồi xe lăn,sinh hoạt thật sự rất khó khăn.
Nhưng những vết thương bên ngoài đó,không là gì so với cảm nhận sinh tử mà Hạ Đồng đã trải qua.
Vương Hạo...
Cô vẫn lẩn quẩn trong suy nghĩ,có thật sự anh ta biết nhưng bỏ mặc cô không? Hay Tôn Đằng nói dối? Vương Hạo đã đến trễ đúng không?
Hàng tá câu hỏi cứ bủa vây lấy tâm trí Hạ Đồng,gặm nhấm tâm hồn cô,nếu lúc này cô chỉ là Hạ Đồng của mười năm về trước,chắc hẳn cô sẽ kích động mà phát điên khi gặp loại chuyện này.
Tuy nhiên,Hạ Đồng hiện tại là của mười năm sau,là người phụ nữ có loại chuyện gì chưa gặp qua,có loại ly tan nào chưa nếm thử...
Lần này bị bỏ mặc bởi một người vừa không lạ không quen,cũng không phải chuyện gì kinh khủng...phải không có gì phải oán than hay thắc mắc,điều duy nhất là cô đã sống sót.
Hạ Đồng chưa hiểu được việc gì đang diễn ra ở đây,cô cũng không cần biết ai đã bắt cóc mình,với mục đích gì...điều cô muốn hiện tại là quay về Việt Nam ngay lập tức,cô không muốn chôn mình ở nơi quái quỷ này nữa.
"Làm sao vậy,không ngủ được à?".Tôn Đằng tiến đến ngồi xuống mép giường,ánh mắt anh vài phần dịu dàng.
"Tôi đang nghĩ,chuyện gì đã xảy ra với tôi.".Khuôn mặt Hạ Đồng giãn ra,nhưng đầu mày nhíu chặt lại khi cô cố ngồi dậy,chạm phải vết thương.
Tôn Đằng bước vội tới,nhẹ đỡ lấy tấm lưng nhỏ bé,anh lấy gối kê ngay đầu giường giúp cô ngồi thoải mái.
"Bên Vương Hạo...anh ta sao rồi.".Hạ Đồng khó khăn cất lời,đây là người mà cô không muốn nhắc đến nhiều nhất.
Anh ta đã bỏ mặc cô,hoàn toàn muốn cô chết đi,nhưng không hiểu sao đáng ra phải hận anh ta thấu trời,Hạ Đồng lại chẳng cảm thấy gì ngoài thất vọng và buồn bã.
Có lẽ người dưng là như vậy,dù có là cấp dưới của mình đi nữa,một tổng giám đốc như Vương Hạo,biết hết mọi mặt trắng đen của thế giới này thì anh ta không bao giờ mạo hiểm mạng sống của mình để cứu một người không quan trọng.
"Anh ta sắp trở về Việt Nam rồi!"
"Hả...à...!"
"Cô vẫn sẽ tiếp tục làm cho Hoàng Kim,sau khi về nước chứ?".Tôn Đằng nhìn suối tóc của Hạ Đồng,vô thức nắm lấy vuốt nhẹ.
"À...không...".Hạ Đồng nhẹ kéo tóc lại gẩy ra sau."Tôi sẽ xin nghỉ,tôi không chắc còn có thể tiếp tục làm hay không,dạo này tôi không có năng lượng làm gì hết,cảm thấy cuộc sống rất nhạt!".
Tôn Đằng nở nụ cười,là nụ cười vô thức thật sự anh dành cho cô.
"Phải,nên nghỉ ngơi thôi! Làm những gì mình thích rồi hãy nghĩ cho người khác!".Tôn Đằng ngã người ra sau,tay chống thoải mái."Thiếu tiền mượn tôi,cứ đi du lịch cho khuây khoả,tôi cho cô vay không lấy lãi!"
"Thật không? Tôi phải tranh thủ vay nhiều nhiều mới được,mấy khi có cơ hội tốt như vậy!".Hạ Đồng cười phá lên,khuôn mặt trong trẻo giữa đêm,khiến Tôn Đằng thấy trong tim mình lỡ mất một nhịp,anh ngây ngẩn nhìn cô hồi lâu,thật sự anh có nên để tâm người con gái như thế này không?
Cô ấy quả thật rất đơn giản và thuần khiết trong mắt anh,người đến bên cạnh anh không vì bất cứ mưu tính hay nhu cầu nào,chỉ đơn thuần cười nói,đơn thuần trò chuyện,đơn thuần cùng anh tham gia vào cuộc sống mà anh cho là chỉ như giấc mơ,trong hai ngày qua như thành sự thật.
------------------
"Vương tổng,ngài thật sự sẽ về sao,còn giám đốc Hạ thì sao?".Nam Hàn khó hiểu nhìn Vương Hạo,anh chưa bao giờ thấy tổng giám đốc của mình lại phải loay hoay mãi không sắp sếp được lịch trình của bản thân như thế này.
"Như thế nào đây? Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình không quyết định được mọi chuyện theo ý muốn,cậu nghĩ sao thư ký Nam?"
"Cứ làm điều anh muốn nhất,ở Việt Nam tôi sẽ lo giúp anh,thưa Vương tổng!"
Vương Hạo ngẩng đầu nhìn Nam Hàn,ánh mắt vằn tơ máu vì không nghỉ ngơi,đầu mày nhíu lại,anh lại cúi xuống áp hai bàn tay vào mặt vuốt mạnh.
Anh thở dài đứng dậy lấy áo khoác."Gọi Mộ Thanh Trì,nhất định lục cả Nam Phi cũng phải tìm được Hạ Đồng về đây cho tôi!"
Ánh nắng chiếu lên vai Vương Hạo,bóng lưng vững chãi đổ nghiêng trên nền đất,thứ ánh sáng ấy như soi sáng,làm tan chảy hết mọi hận thù sâu trong lòng anh,loại hận thù vô cớ anh áp đặt lên Hạ Đồng,hận chưa đủ để cay đắng với một người,nhưng đủ để khắc người ấy vào lòng,để đó cho một loại tình cảm khác đâm chồi nảy nở theo thời gian.
Giờ anh biết rồi,biết mọi chuyện nên đi theo chiều hướng nào rồi,Vương Hạo anh đã cướp mất đi của cô một mái nhà,cướp đi ba mẹ cô,Hạ Đồng cũng nếm trải được loại cảm giác như anh,thù hận đã trả sạch hết,tất cả do anh cố chấp không buông mà gây nên cho cô những tổn thương không nên có,anh phải dừng lại thôi.
------------------
Vương Tuấn Kiệt ngồi trong thư phòng,tay ông cầm xấp tài liệu,tấm hình chụp một đôi nam nữ còn rất trẻ,người con gái mặc áo dài cười thật hạnh phúc như găm chặt vào lòng ông...,họ Hạ năm đó một tay ông huỷ đi theo yêu cầu của con trai ông,nhưng mọi chuyện đâu đơn giản như thế...
Hạ Minh Hoàng.
Lý Uyển Vân.
Người chết kẻ sống thực vật,nhưng chắc chắn,chuyện năm xưa không kết thúc dễ dàng như vậy,chắc chắn không.