Hôm nay thật sự rất nhàn rỗi,nhàn rỗi đến độ một giám đốc quản lý chiến lược như Hạ Đồng cô đây,cũng muốn nằm ườn lên bàn vì chả có chiến lược nào để triển khai.
Đây cũng là lý do tại sao cô chọn bộ phận này,có thể bận rộn điên cuồng trong một khoảng thời gian,cũng có thể nhàn rỗi đóng rêu vô dụng trong một khoảng thời gian như thế này.
Tròn 1 tháng cô đến chi nhánh chính của tập đoàn Hoàng Kim tại Nhật.
Mọi thứ đều rất tốt,ngay cả điều cô quan tâm nhất là tiền,thì đều rủng rỉnh rơi vào túi cô.Đồng nghiệp thì dễ thương khỏi nói,có Lý Bạch thì luôn tán tỉnh cô bằng mọi cách,Tinh Tinh là nhân viên cấp dưới của cô thì rất thẳng thắn trao đổi với cô mọi chuyện nên khá thân thiết,thư ký Lưu pha cafe rất ngon và chăm chỉ dọn dẹp văn phòng của cô mỗi ngày,cô ấy nói chuyện rất dễ chịu...
Hạ Đồng quẩy túi xách tan làm,cô bay nhanh đến tầng hầm lấy xe thì vô tình va trúng một người.Tuy không mạnh nhưng khi hồi tỉnh thì cô đang nằm trong lồng ngực người đó,cả vòng tay rắn chắc ôm gọn eo cô,mùi hương nam tính xộc vào mũi,vấn vít tâm hồn cô.Hạ Đồng giật mình,lùi ra sau,lưng cô chạm tường.Người đàn ông trước mặt bá đạo dồn cô vào đường cùng,tay anh gác lên tường,khuôn mặt anh tuấn điển trai cuối xuống,chăm chú nhìn sâu vào mắt cô,đôi mắt thăm thẳm như phát sáng trong đêm,đôi môi bạc nhếch lên:"Lần sau cẩn thận"
Nói xong hắn bỏ đi mất.
Hồn Hạ Đồng treo lơ lửng giờ hạ xuống được đôi chút,gò má đỏ ửng,hơi thở dồn dập,cô từ từ trượt xuống rồi ngồi chồm hổm trên mặt đất."Cái gì vậy...Tổng giám đốc,anh ta..."
----------------------
Màn đêm buông xuống nhanh chóng,nuốt trọn những sầm uất,mỏi mệt ngày thường,thay vào đó là những cuộc vui thác loạn,quấn lấy từng con người,lôi cuốn từng nhịp thở,khiến người ta trút bỏ lớp áo giả tạo ngày thường,chỉ mong được sống hết mình,được bùng cháy thoả thích một đêm.
Sao hôm nay thật đẹp và lấp lánh,cả ánh trăng cũng trở nên ấm áp,gió thổi lay nhẹ cành cây rẻ quạt,thổi ngang căn phòng ấm áp của người con gái,từng chiếc lá vàng óng như vàng rơi rụng khắp ban công.
Nhưng tâm trạng Hạ Đồng hôm nay không tốt như vậy.Từng xấp ảnh vứt bừa bãi dưới sàn,quyển album bị vứt nằm một góc.Thân ảnh bé nhỏ co ro trong góc,cầu vai run lên từng hồi bất lực.Ký ức chợt ùa về.
--------------------------
"Đồng Đồng...cái chết của ba con...không phải là một tai nạn,tất cả...đều là mưu tính".Lý Uyển Vân run rẩy nói.Bà gần như mềm oặt trong vòng tay Hạ Đồng."Mẹ không mong con trả thù,đó là điều tồi tệ nhất,chỉ mong...con hãy sống thật hạnh phúc,còn quá khứ hãy cho qua,vì mẹ muốn con biết rõ ba con không phải người xấu.Ông...rất yêu chúng ta..."
"Không mẹ ơi...mẹ đừng bỏ con...ô ô ô...mẹ ơi!".Hạ Đồng khi ấy mới 12 tuổi,từng hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt non nớt,một cô bé như cô khi đấy,vừa nhận tin ba chết vì tai nạn 2 tháng trước,2 tháng sau mẹ cũng bị tai nạn và rơi vào đời sống thực vật,công ty phá sản,nhà bị siết nợ và trước khi mất đi ý thức,mẹ cô đã cho biết tất cả là mưu tính của kẻ khác.
Hạ Đồng khi ấy được dì Lý nhận nuôi,là em gái của mẹ cô.Cô vừa đi học tại một trường nhà nước bình thường,vừa làm thêm ngoài giờ học đến tận tối,vừa lãnh thêm việc vặt bên ngoài,vừa chăm sóc mẹ trong viện.Cuộc sống âm u đè nén muốn dìm chết cô,nhưng Hạ Đồng vẫn đứng dậy,mạnh mẽ,kiên cường đối chọi tất cả.
Ngày tốt nghiệp đại học.
"Chúc mừng thủ khoa năm nay của trường chúng ta!"
"Hoan hô! Chúc mừng!!!!"
"Hạ Đồng cậu giỏi lắm"
"Cái con bé đáng chết này,không làm dì mày sướng nở mũi thì không chịu được phải không"
"Chị Đồng Đồng chị giỏi lắm"
"Đồng Đồng anh yêu em"
Là lời của thầy hiệu trưởng.
Là lời chúc mừng của bạn bè cùng khối.
Là lời khen có phần chua chát của dì Lý.
Là lời ngưỡng mộ của Tiểu Thanh con gái dì.
Là lời nói của Lục Đông Hoa,người đàn ông cô từng yêu sâu đậm.
Nhưng không có của ba và mẹ,hai con người quan trọng nhất trong cuộc đời Hạ Đồng cô.
Những tổn thương,yếu đuối được cô chôn chặt trong tim,hôm nay lại tràn ra ngoài và khiến cô đau tới vậy.
Xấp ảnh về bố cô và những bữa tiệc thâu đêm thác loạn đồi truỵ được người khác bí mật ghi lại.Xấp ảnh về mẹ cô và một người đàn ông lại mặt cùng bế một đứa bé.Xấp ảnh hiện trường ngày bố cô bị sát hại,được gửi đến cho cô vào này hôm nay như một nhát dao đâm vào lồng ngực.
---------------------
Văn phòng thám tử.
"Chào cô Hạ,mời cô ngồi"
Vị thám tử Đường đã 32 tuổi,người đàn ông này mang cho người ta sự ấm áp và tin tưởng,khuôn mặt cương nghị,chân thành khẽ cười khi đối diện với cô.
"Tôi muốn anh bí mật tìm hiểu về lai lịch của những người trong xấp ảnh này,nhất là người đàn ông và đứa bé".Hạ Đồng đẩy về phía thám tử Đường hai bọc ảnh,gương mặt nghiêm túc và đôi mắt lạnh lẽo.
Hạ Đồng cô nhất định phải tìm hiểu về quá khứ,về cái chết của ba cô và cả người kia của mẹ.
Đây cũng là lý do tại sao cô chọn bộ phận này,có thể bận rộn điên cuồng trong một khoảng thời gian,cũng có thể nhàn rỗi đóng rêu vô dụng trong một khoảng thời gian như thế này.
Tròn 1 tháng cô đến chi nhánh chính của tập đoàn Hoàng Kim tại Nhật.
Mọi thứ đều rất tốt,ngay cả điều cô quan tâm nhất là tiền,thì đều rủng rỉnh rơi vào túi cô.Đồng nghiệp thì dễ thương khỏi nói,có Lý Bạch thì luôn tán tỉnh cô bằng mọi cách,Tinh Tinh là nhân viên cấp dưới của cô thì rất thẳng thắn trao đổi với cô mọi chuyện nên khá thân thiết,thư ký Lưu pha cafe rất ngon và chăm chỉ dọn dẹp văn phòng của cô mỗi ngày,cô ấy nói chuyện rất dễ chịu...
Hạ Đồng quẩy túi xách tan làm,cô bay nhanh đến tầng hầm lấy xe thì vô tình va trúng một người.Tuy không mạnh nhưng khi hồi tỉnh thì cô đang nằm trong lồng ngực người đó,cả vòng tay rắn chắc ôm gọn eo cô,mùi hương nam tính xộc vào mũi,vấn vít tâm hồn cô.Hạ Đồng giật mình,lùi ra sau,lưng cô chạm tường.Người đàn ông trước mặt bá đạo dồn cô vào đường cùng,tay anh gác lên tường,khuôn mặt anh tuấn điển trai cuối xuống,chăm chú nhìn sâu vào mắt cô,đôi mắt thăm thẳm như phát sáng trong đêm,đôi môi bạc nhếch lên:"Lần sau cẩn thận"
Nói xong hắn bỏ đi mất.
Hồn Hạ Đồng treo lơ lửng giờ hạ xuống được đôi chút,gò má đỏ ửng,hơi thở dồn dập,cô từ từ trượt xuống rồi ngồi chồm hổm trên mặt đất."Cái gì vậy...Tổng giám đốc,anh ta..."
----------------------
Màn đêm buông xuống nhanh chóng,nuốt trọn những sầm uất,mỏi mệt ngày thường,thay vào đó là những cuộc vui thác loạn,quấn lấy từng con người,lôi cuốn từng nhịp thở,khiến người ta trút bỏ lớp áo giả tạo ngày thường,chỉ mong được sống hết mình,được bùng cháy thoả thích một đêm.
Sao hôm nay thật đẹp và lấp lánh,cả ánh trăng cũng trở nên ấm áp,gió thổi lay nhẹ cành cây rẻ quạt,thổi ngang căn phòng ấm áp của người con gái,từng chiếc lá vàng óng như vàng rơi rụng khắp ban công.
Nhưng tâm trạng Hạ Đồng hôm nay không tốt như vậy.Từng xấp ảnh vứt bừa bãi dưới sàn,quyển album bị vứt nằm một góc.Thân ảnh bé nhỏ co ro trong góc,cầu vai run lên từng hồi bất lực.Ký ức chợt ùa về.
--------------------------
"Đồng Đồng...cái chết của ba con...không phải là một tai nạn,tất cả...đều là mưu tính".Lý Uyển Vân run rẩy nói.Bà gần như mềm oặt trong vòng tay Hạ Đồng."Mẹ không mong con trả thù,đó là điều tồi tệ nhất,chỉ mong...con hãy sống thật hạnh phúc,còn quá khứ hãy cho qua,vì mẹ muốn con biết rõ ba con không phải người xấu.Ông...rất yêu chúng ta..."
"Không mẹ ơi...mẹ đừng bỏ con...ô ô ô...mẹ ơi!".Hạ Đồng khi ấy mới 12 tuổi,từng hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt non nớt,một cô bé như cô khi đấy,vừa nhận tin ba chết vì tai nạn 2 tháng trước,2 tháng sau mẹ cũng bị tai nạn và rơi vào đời sống thực vật,công ty phá sản,nhà bị siết nợ và trước khi mất đi ý thức,mẹ cô đã cho biết tất cả là mưu tính của kẻ khác.
Hạ Đồng khi ấy được dì Lý nhận nuôi,là em gái của mẹ cô.Cô vừa đi học tại một trường nhà nước bình thường,vừa làm thêm ngoài giờ học đến tận tối,vừa lãnh thêm việc vặt bên ngoài,vừa chăm sóc mẹ trong viện.Cuộc sống âm u đè nén muốn dìm chết cô,nhưng Hạ Đồng vẫn đứng dậy,mạnh mẽ,kiên cường đối chọi tất cả.
Ngày tốt nghiệp đại học.
"Chúc mừng thủ khoa năm nay của trường chúng ta!"
"Hoan hô! Chúc mừng!!!!"
"Hạ Đồng cậu giỏi lắm"
"Cái con bé đáng chết này,không làm dì mày sướng nở mũi thì không chịu được phải không"
"Chị Đồng Đồng chị giỏi lắm"
"Đồng Đồng anh yêu em"
Là lời của thầy hiệu trưởng.
Là lời chúc mừng của bạn bè cùng khối.
Là lời khen có phần chua chát của dì Lý.
Là lời ngưỡng mộ của Tiểu Thanh con gái dì.
Là lời nói của Lục Đông Hoa,người đàn ông cô từng yêu sâu đậm.
Nhưng không có của ba và mẹ,hai con người quan trọng nhất trong cuộc đời Hạ Đồng cô.
Những tổn thương,yếu đuối được cô chôn chặt trong tim,hôm nay lại tràn ra ngoài và khiến cô đau tới vậy.
Xấp ảnh về bố cô và những bữa tiệc thâu đêm thác loạn đồi truỵ được người khác bí mật ghi lại.Xấp ảnh về mẹ cô và một người đàn ông lại mặt cùng bế một đứa bé.Xấp ảnh hiện trường ngày bố cô bị sát hại,được gửi đến cho cô vào này hôm nay như một nhát dao đâm vào lồng ngực.
---------------------
Văn phòng thám tử.
"Chào cô Hạ,mời cô ngồi"
Vị thám tử Đường đã 32 tuổi,người đàn ông này mang cho người ta sự ấm áp và tin tưởng,khuôn mặt cương nghị,chân thành khẽ cười khi đối diện với cô.
"Tôi muốn anh bí mật tìm hiểu về lai lịch của những người trong xấp ảnh này,nhất là người đàn ông và đứa bé".Hạ Đồng đẩy về phía thám tử Đường hai bọc ảnh,gương mặt nghiêm túc và đôi mắt lạnh lẽo.
Hạ Đồng cô nhất định phải tìm hiểu về quá khứ,về cái chết của ba cô và cả người kia của mẹ.