Có lẽ bởi vì biết Tống Khuynh Thành sẽ không gửi đáp án bài thi cho mình, nên ôn tập tiếp theo, Úc Tinh dụng tâm không ít, không chạy tới mở máy tính chơi trò chơi, mà cầm bút làm bài tập những điểm quan trong theo như Tống Khuynh Thành hướng dẫn.
Đợi đến tối, trong nhà vẫn chỉ có hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Ông Úc đã được đưa về viện dưỡng lão.
Về phần mẹ của Úc Tinh là Phó Mẫn, sau khi tỉnh dậy đang hỏi thăm bài tập về nhà của con gái, thì nhận được điện thoại của bệnh viện, nói là đoàn thăm khám y tế bên Thụy Sĩ đã đến Nam Thành, trong đó có chuyên gia phẫu thuật não, mặc dù chồng hôn mê nhiều năm nhưng bà vẫn ôm một tia hy vọng, cúp điện thoại bà liền vội vàng chạy đến bệnh viện.
Ban đêm nằm trên giường, Úc Tinh chủ động nói về tình cảm của bố mẹ mình.
"Bố mẹ mình là bạn học cấp ba, mình nghe mẹ nói, bố mình chủ động đuổi theo bà ấy.
Khi đó, bố mình là quản lý kỷ luật trong trường, có một lần, mẹ mình đi học muộn bị ông ấy ghi tên, sau đó mẹ mình liên tiếp nhiều lần đến muộn đều bị bố mình bắt được, mãi đến sau này bọn họ ở cùng một chỗ, bố mình mới nói cho mẹ mình biết, là ông điều chỉnh đồng hồ của mình nhanh hai mươi phút, chỉ vì để nói mấy câu với mẹ mình.
”
Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Câu chuyện tình yêu học đường rất trẻ trung lãng mạn.
”
"Đúng vậy, đến khi đăng ký thi đại học, bố mình còn cố ý chọn cùng trường mẹ mình ở cùng một thành phố.
"
Úc Tinh dừng một chút, giống như nhớ tới cái gì đó, nói: "Thím hai trước kia và chú hai mình cũng là bạn học, hôn lễ của bọn họ tổ chức rất lớn, khi đó mình cũng chỉ mới bảy tuổi, làm hoa đồng cho cô dâu, đi hết thảm đỏ, đến bây giờ mình vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc đó.
”
"Thím hai cậu rất xinh đẹp?" Tống Khuynh Thành mở miệng nói.
Úc Tinh gật đầu: "So với Cố Gia Chi xinh đẹp hơn rất nhiều, cô ấy cũng rất ôn nhu, chỉ là sau này đôi chân trị không hết được.
”
Về phần chân bị thương như thế nào, Úc Tinh không nói nhiều.
Tống Khuynh Thành cũng không hỏi, thông qua lời nói của Úc Tinh, cô ít nhiều cũng nhận ra, chuyện Úc Đình Xuyên ly hôn, ở nhà họ Úc là một đề tài có chút kiêng kị.
Vào ban đêm, có một âm thanh của chìa khóa xoay và mở cửa ở tầng dưới.
Tống Khuynh Thành còn chưa ngủ, mơ hồ nghe thấy người giúp việc hô lên chủ tịch, chứ không phải là một tiếng " tổng giám đốc Úc".
Người đàn ông đó tối nay không trở về nhà cũ.
! !
Sáng hôm sau, Tống Khuynh Thành không ở lại nhà họ Úc nữa, mà về nhà mình thuê.
Úc Tinh vốn định đi theo, nhưng trước khi ra khỏi cửa nhận được điện thoại của Phó Mẫn, đành phải thành thật đến nhà bà ngoại, nói với Tống Khuynh Thành đã thay giày: "Vậy để tài xế đưa cậu về trước.
”
"Không cần phiền toái như vậy.
" Tống Khuynh Thành thắt dây giày, rồi xách túi xách hai vai trên sàn nhà: "Bên này có xe buýt đi thẳng, huống hồ hôm nay mặt trời cũng không mạnh lắm.
”
Úc Tinh gật đầu: "Vậy cậu đi cẩn thận nha.
”
"Ừm.
" Tống Khuynh Thành cười nhạt: "Mình đi trước, bái bai.
”
Một màn này, bị dì Hứa nhìn thấy.
Đến khi Tống Khuynh Thành rời đi, dì Hứa mới mở miệng tán thưởng: "Tinh Tinh, bạn học này của cháu đúng là không tệ.
”
"Đương nhiên rồi.
" Úc Oanh ngạo kiều hất cằm lên.
!.
.
Ngôi nhà tống Khuynh Thành thuê nằm trong một tiểu khu tái định cư bên ngoài vành đai .
Cô thuê chung với hai nữ sinh viên đại học, mỗi người một phòng ngủ, khu vực chung là phòng khách, vệ sinh và nhà bếp.
Bởi vì đều là nữ sống, nên căn hộ được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Tống Khuynh Thành vừa mới quét dọn xong, thì điện thoại di động vang lên, cô dùng khăn ướt lau sạch tay, nhìn thấy số người gọi là bà ngoại, liền nhấn nút trả lời: "Bà ngoại?”.