Cố Chính Thâm cũng nhìn thấy cảnh tượng này liền tặc lưỡi cảm khái: "Tuổi trẻ thật tốt, có thể chơi đùa vui vẻ." Sau đó anh ta quay đầu nói với Úc Đình Xuyên ngồi ở hàng ghế sau về mấy đứa nhỏ của nhà họ Cố: "Hai ngày trước bàn bạc tổ chức đi Thái Lan chơi thuyền bay lượn, còn bảo tôi gom góp số đầu người.”
Nói xong, anh ta lại đưa mắt nhìn về phía cửa hàng tiện lợi: "Nhóc con cũng khá bận rộn đấy, cuối tuần đối phó với Lưu Đức Thuận, ngày thường thì yêu đương với thằng nhóc.”
Úc Đình Xuyên thu lại ánh mắt từ ngoài cửa sổ xe, đổi đề tài khác: "Hôm qua Chí Viễn đã liên lạc với cậu à?”
"Gọi điện thoại rủ cậu chơi đánh bài."
Đúng lúc này, đèn đỏ chuyển sang màu xanh lá cây.
Cố Chính Thâm khởi động xe, đánh tay lái nửa vòng bên phải, miệng tiếp tục nói: "Tuổi tác đã lớn mà lại không bớt tật xấu.
E rằng lúc này cậu ta đang đứng ngồi yên trong văn phòng, chơi phụ nữ gì đó không được mà lại chơi trẻ vị thành niên, cậu ta cũng nên may mắn khi bị tôi và cậu gặp phải, nếu đổi lại là bà vợ quỷ dạ xoa của cậu ta kia thì, chậc chậc.”
"Mấy cô gái nhỏ bây giờ bị phim Hàn làm hại không nhẹ, cứ thích chơi với mấy ông chú.
Có một câu nói như thế nào nhỉ, chú có ba điều tốt, thành thục kiên nhẫn dễ đẩy ngã.
"Cố Chính Thâm vừa lái xe vừa trêu đùa: "Cô gái dây dưa với Chí Viễn kia được cậu ta quen biết khi trở về trường cũ tham gia lễ kỷ niệm trường học, còn là đại diện học sinh do trường chọn ra.
Đêm đó ăn cơm còn ngồi lên đùi cậu ta, ngày hôm sau liền nhận cậu ta là bố nuôi.”
Úc Đình Xuyên ở trong bữa tiệc đã uống không ít rượu, lúc này nhắm mắt lại, nâng tay xoa xoa huyệt thái dương.
"Sao vậy, không thoải mái à?" Cố Chính Thâm nhìn về phía gương chiếu hậu.
“......”
Úc Đình Xuyên lắc đầu và hỏi ngược lại Cố Chính Thâm: "Có phải cậu có một cô em gái họ làm việc trong một đơn vị từ thiện không?”
“Đúng vậy, sao thế?"
"Rảnh rỗi thì giúp tôi hỏi cô ấy một chút, có người nào biết ngôn ngữ ký hiệu đồng ý đến nhà làm thêm không."
Cố Chính Thâm lập tức nghĩ đến cái gì đó: "Chắc hẳn bên Joyce cũng nghỉ đông rồi, cậu định đưa người đến Nam Thành ở à?”
Úc Đình Xuyên không phủ nhận.
Cố Chính Thâm gật đầu: "Được rồi, để tôi hỏi xem.”
......
Cổng trường Nguyên Duy.
Tống Khuynh Thành bước xuống phía sau xe điện nhỏ, cởi mũ bảo hiểm trả lại cho Thẩm Triệt: "Lúc trở về, chú ý an toàn.”
"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi." Thẩm Triệt nói.
Tống Khuynh Thành gật đầu.
Đến khi không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Triệt lái xe đạp, cô mới xoay người đi vào cổng trường.
Tống Khuynh Thành không lập tức đi vào lớp học, nhân lúc trời tối đang mát mẻ, cô tự do chậm rãi đi dạo dưới bóng râm, những suy nghĩ ở trong đầu vẫn rối tung rối mù.
Vì sao cô lại đột nhiên chạy đi tìm Thẩm Triệt vậy?
Tống Khuynh Thành hiểu rõ, không chỉ muốn Thẩm Triệt xin giúp cô một công việc bán thời gian ở Hoàng Đình, quan trọng hơn, bởi vì Thẩm Triệt là người duy nhất xuất hiện trong hai cuộc đời trước sau của cô, hơn nữa còn ở bên cạnh cô.
Cũng chỉ khi đối mặt với Thẩm Triệt, cô mới cảm thấy mình thật sự còn sống, mới có thể giải tỏa một chút sự bàng hoàng và mơ hồ ở đáy lòng...
Lúc :, tiếng chuông kết thúc giờ tự học vang vọng khắp khuôn viên trường.
Tống Khuynh Thành không trì hoãn nữa, liền trở về ký túc xá.
"Về rồi à?" Bạn cùng phòng hỏi cô.
Tống Khuynh Thành mỉm cười với đối phương rồi cầm đồ vệ sinh cá nhân đi vào toilet.
Tống Khuynh Thành đứng trước bồn rửa mặt, cô vừa mới đặt bàn chải đánh răng vào miệng, động tác trên tay khựng lại một chút, cô nhìn mình trong gương và lại nhớ chuyện xảy ra trong một toilet khác.
Trong khoang miệng vẫn còn phảng phất mùi của người đàn ông lưu lại...
-------
Ban đêm, Tống Khuynh Thành nằm trên giường, mơ thấy một vài giấc mơ đứt quãng.
Một số giấc mơ giống như đã xảy ra, một số khác giống như chưa xảy ra, đến cuối cùng lại lẫn lộn không phân biệt được thật giả.
Vào hoàng hôn mùa hè năm mười tuổi, cô đeo cặp sách đẩy cửa chính tứ hợp viện đã tróc sơn, trong viện có hai cái vali da thật lớn, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đúng lúc đi ra từ nhà bà Thẩm ở cách vách, dưới tàng cây ngô đồng cành lá tươi tốt, thiếu niên nở một nụ cười tươi: "Cậu là Khuynh Thành đúng không? Tôi tên là Thẩm Chí, là cháu nội của bà Thẩm, sau này sẽ ở lại đây.”
Hình ảnh trong giấc mơ thay đổi.
Lúc mười sáu tuổi, vào mùa đông đầu tiên khi cô vừa mới đến nhà họ Lục.
Bàn tay của Lục Vận Huyên không cầm vững, con dao gọt hoa quả sắc bén rơi xuống chân trái của cô, sự đau đớn thấu tim lan ra từ mắt cá chân đến toàn thân.
Những giấc mơ lộn xộn đan xen thành một mạng lưới lớn.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng trong toilet của văn phòng Úc Đình Xuyên.
Đó là một chuyện mà lúc trước cô chưa bao giờ trải qua.
Nụ hôn của người đàn ông rất bá đạo nhưng lại mang theo một chút dịu dàng và mạnh mẽ, mặc dù trong giấc mơ nhưng cô vẫn nhớ rõ mùi hương trên người anh, không phải mùi nước hoa, thậm chí cũng không phải nước cạo râu, mà giống như là mùi đặc trưng của đàn ông, không hiểu sao lại làm cho cô cảm thấy yên tâm, đồng thời lại cảm thấy hơi thấp thỏm.
......
Cả đêm Tống Khuynh Thành ngủ không yên, lúc tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã bắt đầu sáng lên.
Cô nhìn vào điện thoại di động, chỉ mới hơn năm giờ sáng.
Cô không ngủ được nữa dứt khoát đứng lên, thay quần áo thể thao, rửa mặt rồi đi chạy bộ.
Sân vận động vào buổi sáng sớm không có nhiều người.
Tống Khuynh Thành chạy được hai vòng rồi ngồi xuống đất, đầu đầy mồ hôi, cô thở dốc một chút, bụng hơi đau nhức nhưng cô lại giống như không phát hiện ra, đối với cô cơ thể này có khỏe mạnh hay không đã sớm trở nên không quan trọng nữa.
Khi cô trở lại ký túc xá, mọi người đã đi đến căng tin ăn bữa sáng.
Tống Khuynh Thành tắm rửa, thay đồng phục học sinh sạch sẽ, sau đó mới đến lớp học.
----
Học xong một hai tiết, sau khi tập thể dục trở về, Tống Khuynh Thành đã có dấu hiệu bị cảm.
An Nhiễm lấy một hộp thuốc cảm lạnh từ ngăn kéo bàn học ra: "Tôi có thuốc, cậu uống hai viên trước đi.
Hai ngày nữa là thi rồi, lúc này mà bị bệnh là không ổn đâu.”
Mặc dù uống thuốc, vào ngày hôm sau Tống Khuynh Thành vẫn phát sốt nhẹ.
Buổi trưa cô gặp Úc Tinh trong căng tin.
Úc Tinh bưng mâm cơm đặt mông xuống, ngồi đối diện Tống Khuynh Thành, cô nhìn khuôn mặt không có một tí huyết sắc nào của Tống Khuynh Thành, lớn tiếng hét lên: "Ngày mốt thi rồi, sắp được giải phóng rồi, sao cậu lại bị bệnh chứ?”
"Hơi sốt nhẹ, không phải chuyện lớn." Tống Khuynh Thành hờ hững trả lời.
Úc Tinh đưa tay, sờ trán cô một cái rồi lại sờ mình: "Hình như không đến nỗi.”
"Đúng rồi, buổi chiều cậu có rảnh không?" Úc Tinh hỏi.
Tống Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Úc Tinh vừa gặm đùi gà vừa nói: "Mình có một số đề toán không biết làm, giáo viên giảng bài mình lại không hiểu.
Buổi chiều bảy tám giờ chúng ta không có tiết học, nếu cậu ôn gần xong rồi thì giải đề giúp mình nha.”
Tống Khuynh Thành nhìn dáng vẻ rung đùi đắc ý của Úc Tinh cũng không từ chối: "Vậy sau khi tan học thì cậu đến lớp học tìm mình, bảy tám giờ vừa khéo là tiết tự học, đến lúc đó cùng nhau đến thư viện.”
Úc Tinh nghe xong liền vui vẻ gật đầu như giã tỏi.
......
Vào ba giờ mười phút, Úc Tinh thật sự đeo cặp sách xuất hiện ở cửa lớp .
Lớp của năm lớp mười một là lớp thực nghiệm của ban khoa học xã hội, một số học sinh giỏi nhìn thấy ‘học sinh dở’ nổi tiếng nhất trong cả khối mười một đứng ở trước cửa nhìn ngó xung quanh, bọn họ liền cảm thấy tò mò mà thì thầm với nhau.
Tống Khuynh Thành thu dọn đồ đạc, xách cặp đi ra ngoài: "Đi thôi.”
Trong tiết bảy tám, Tống Khuynh Thành ở trong thư viện giải thích đề bài cho Úc Tinh, thuận tiện đưa một số đề trọng điểm mấy ngày nay vừa mới sửa cho cô ấy.
Úc Tinh cắn mũi gãi tai gãi má, nhưng cũng không tỏ vẻ khó chịu mà ngoan ngoãn vùi đầu làm đề.
Gần sáu giờ, Úc Tinh nhận được điện thoại của cậu nhà mình.
“Cậu, cậu trở về Nam thành à?”
“......”
"Được, vậy cháu lập tức đến cổng trường chờ cậu."
Úc Tinh vừa cúp điện thoại thì nhìn thấy Tống Khuynh Thành đang thu sách giáo khoa vào trong túi xách, cô tung tăng bước tới và nói: "Cậu mình mới về nhà từ quân đội, cậu mời mình buổi tối ăn thịt nướng, cậu đi cùng nha.”
“Không cần.."
Tống Khuynh Thành còn chưa từ chối xong thì Úc Tinh đã lôi kéo cô đi ra ngoài.
"Đừng cảm thấy ngại, cậu mình rất tốt, hơn nữa, bây giờ đã muộn rồi, căng tin cũng chỉ còn đồ ăn thừa."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cổng trường.
“Cậu mình tới rồi!” Úc Tinh giơ tay vẫy về phía cửa tự động.
Tống Khuynh Thành nhìn qua theo động tác của cô ấy, kết quả nhìn thấy chiếc Jaguar màu đen quen thuộc của Úc Đình Xuyên.
------ Ngoài lề------
Tiểu kịch trường ——
Cố Chính Thâm: "Cô nhóc này cũng rất bận rộn đấy, cuối tuần đối phó với Lưu Đức Thuận, ngày thường còn phải yêu đương với tiểu tử.
”
Úc Đình Xuyên: Trong lòng bảo bảo không thoải mái, nhưng bảo bảo không nói (╯‵□′╯┻━┻..
......
Mọi người có thể đoán Joyce là ai không?
Bất quá lão tửu cảm thấy, khẳng định không ai có thể trăm phần trăm đoán đúng ~.