"Lạch cạch.
"
Âm thanh bật lửa vang lên từ phía sau.
Sau đó Tống Khuynh Thành ngửi thấy mùi thuốc lá mới đốt.
Úc Đình Xuyên dựa vào nơi đó, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, trong lúc suy nghĩ thì chậm rãi liếm đôi môi mỏng, sau đó nhìn về phía Tống Khuynh Thành đang ngủ bên cạnh, cô nằm nghiêng mặt hướng về phía vách tường, tóc dài xõa tung bên gối, hơn phân nửa cổ lộ ra bên ngoài chăn mỏng, tướng ngủ trông ngoan ngoãn yên lặng, tựa như lại biến trở về đứa nhỏ tươi cười ngượng ngùng ở bên cạnh Úc Tinh kia.
Úc Đình Xuyên ngậm điếu thuốc bên mép miệng, cúi người đưa tay kéo chăn ấm cho cô.
Tống Khuynh Thành nhân cơ hội này xoay người, làm bộ như bị động tác của anh làm cho bừng tỉnh, xoa đôi mắt lim dim ngồi dậy: "Mấy giờ rồi?"
Chăn trượt xuống, không thể che khuất phong cảnh trước người.
Khung xương của cô nhỏ nhắn, bả vai mảnh khảnh, chỗ nào cũng không phẳng, mái tóc đen hơi xoăn buông xuống cổ, làm nổi bật làn da cô càng thêm trắng.
"Bốn giờ bốn mươi.”
Úc Đình Xuyên nói xong, định dập đầu thuốc lá nhưng không tìm thấy gạt tàn.
Tống Khuynh Thành nhìn ra ý định của anh liền nói: "Chờ một chút.”
Cô dứt lời liền kéo chăn đến xương quai xanh, sau đó quỳ xuống, thò người ra ngăn kéo tủ bên cạnh.
Mái tóc dài rải rác, ngọn tóc lướt qua cơ thể rắn chắc của người đàn ông.
Tống Khuynh Thành lục lọi trong ngăn kéo mấy lần, cuối cùng lấy ra một cái hộp sắt nhỏ, một tay mở nắp ra, tiếng sắt va chạm vang lanh lảnh ở trong phòng.
"Anh dùng tạm cái này trước đi!"
Tống Khuynh Thành quay đầu, lại phát hiện Úc Đình Xuyên đang lẳng lặng nhìn mình.
Đôi môi của cô nở nụ cười nhạt.
Một giây sau, Úc Đình Xuyên dùng tay trái nắm chặt cổ tay cô, ôm cô vào trong lòng, đồng thời ấn tàn thuốc vào hộp sắt, đè cô ở phía dưới.
Khoảng trống đan xen giữa cơ thể của hai người.
Trên môi là hương vị trưởng thành của người đàn ông.
Tống Khuynh Thành nằm trên gối, lúc Úc Đình Xuyên tiến vào từ phía sau, cô vô thức hơi giãy dụa, nhưng người đàn ông trên người cô vẫn im lặng, động tác càng thêm hung hăng.
Hộp giấy bαo ƈαo sυ ở trên tủ đã mở bao bì.
Nhớ tới lần vừa rồi, cái bao đã bị rách.
Lúc này, Úc Đình Xuyên cũng không đeo.
Tống Khuynh Thành nheo mắt lại, hơi thở càng lúc càng dồn dập, cảm giác kia giống như là đang say thuốc.
Không còn một tầng cản trở mỏng manh kia, da thịt bí ẩn va vào nhau, cảm giác càng trở nên say đắm, mồ hôi hoà vào nhau, làm cho người ta nguyện ý liều lĩnh mất khống chế.
Mấy giây cuối cùng, Úc Đình Xuyên vẫn áp dụng biện pháp phòng hộ.
Ý thức của Tống Khuynh Thành hơi phân tâm, đến khi cô lấy lại tinh thần, Úc Đình Xuyên đã nằm ở bên cạnh, một cánh tay chắn ở trên mắt, hô hấp còn chưa trở lại bình thường, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động lên xuống.
Sau khi xong việc, Tống Khuynh Thành không buồn ngủ nữa.
Cô chịu đựng cơ thể đau nhức, tìm váy ngủ của mình từ mặt đất, sau đó đi tới toilet.
Chân trần giẫm lên gạch trong phòng tắm.
Trong hơi nước mờ dần, hai tay Tống Khuynh Thành phất tóc ướt trên mặt ra, để mặc cho dòng nước lạnh rửa sạch dấu vết lưu lại trên người.
Khi cô trở lại phòng, Úc Đình Xuyên đã ăn mặc chỉnh tề, đang nghe điện thoại, bóng lưng cao ngất nghiêm túc, hoàn toàn nhìn không ra một khắc trước vừa trải qua chuyện gì.
Không rõ là điện thoại của ai, chỉ nghe anh nói: "Tài liệu đặt ở trong ngăn kéo thứ hai của bàn làm việc, cầm đưa đến công ty đi.”
Tống Khuynh Thành đi đến bên cạnh bàn, cắm máy sấy tóc vào ổ điện rồi bắt đầu sấy tóc.
Vài phút sau, Úc Đình Xuyên nghe điện thoại xong.
Tống Khuynh Thành tắt máy sấy hỏi: "Anh phải đi à?”
Cô nói xong lại cầm lấy áo khoác từ trên lưng ghế: "Tôi đưa anh xuống.”
Không giống như nhiều cô gái còn nhỏ tuổi khác, sau khi xảy ra quan hệ với đàn ông, cô không làm nũng muốn khóc, càng không có muốn bất kỳ lời hứa nào, trái lại rất biết điều, không nói một chữ nào về chuyện vừa rồi, hình như thật sự biết rõ quy tắc trò chơi nam nữ.
Khi xuống lầu, hai người nhìn nhau không nói gì.
Lúc giờ sáng, bầu trời bên ngoài đã sáng.
Tống Khuynh Thành đứng bên cạnh xe, không quên săn sóc mở miệng: "Trên đường lái xe cẩn thận.”
Úc Đình Xuyên ngồi ở trong xe nhìn vào cô.
Tống Khuynh Thành giống như không nhìn thấy, chậm rãi lui sang bên cạnh, dùng hai tay tùy ý ôm cánh tay của mình.
Khi nhìn theo chiếc xe đi xa, Tống Khuynh Thành vẫn đứng tại chỗ lúc lâu.
Đến khi xung quanh có tiếng người, cô mới xoay người đi về, chỉ là không đi được mấy bước lại khom lưng co quắp ở ven đường.
Khi trở lại căn hộ, đầu đã chảy đầy mồ hôi.
Cơn đau ở nơi đó cũng rõ rệt hơn.
Tống Khuynh Thành trở tay đóng cửa phòng, dựa vào cửa một lát rồi trở về phòng mình.
Rèm cửa sổ khép hờ, đường sáng mờ mịt, trên giường lộn xộn.
Ga trải giường màu hồng, ngoại trừ một vài chỗ dính ướt, không còn dấu vết nào khác.
Cô không khỏi nhớ tới vết thương khi còn nhỏ, dẫn đến lớp màng trong cơ thể bị rách, nhưng mà hai lần trải qua lúc rạng sáng, vẫn không thể tránh khỏi đau đớn làm lần đầu.
Tống Khuynh Thành định thay ga giường, nhưng cả người đầu nặng chân nhẹ, ý thức được mình có thể đã bị bệnh, cô cầm điện thoại gọi điện thoại cho Thẩm Triệt, không đợi bên kia mở miệng, cô mơ màng nói trước: "A Triệt, tôi không thoải mái, cậu có thể đến giúp tôi một chút được không.
”
......!
Chiếc Mercedes màu đen vừa chạy ra khỏi khu chung cư, chậm rãi dừng lại bên cạnh.
Úc Đình Xuyên không có vội vàng đi, thật ra anh cũng không rõ vì sao mình lại đột nhiên dừng ở chỗ này, trên đường có không ít người đi xe đạp điện qua lại trên đường, trước cửa khu chung cư có quầy hàng ăn sáng, anh xuống xe đi qua thật lâu, cúi đầu châm một điếu thuốc hút, đến khi một điếu thuốc thiêu rụi hết, cả người mới khôi phục.
Úc Đình Xuyên thoáng nhìn vào chiếc ví trên ghế lái phụ, anh lại suy nghĩ một lát, sau đó khởi động lại xe.
Anh vừa chuẩn bị xoay vô lăng thì chú ý tới một xe điện nhỏ đang chạy đến.
.