"Còn chưa ngồi nóng mông đã muốn đuổi tôi đi.”
Cố Chính Thâm thấy Úc Đình Xuyên cúi đầu nhìn điện thoại di động, suy nghĩ một lúc rồi mới mở miệng: "Sáng nay trước khi ra khỏi cửa, lại nghe ông cụ thúc giục Gia Chi nên tìm đối tượng.
Vẫn là những lời nói cũ, không giống với nam, nữ quá ba mươi thì giá trị thị trường sẽ giảm mạnh.”
Anh ta nói xong lại liếc mắt nhìn Úc Đình Xuyên, tiếp tục nói: "Gia Chi có suy nghĩ gì, trong lòng cậu hiểu rõ hơn tôi.
Mấy năm nay cậu đều độc thân, con bé cũng không chịu kết hôn, cứ để lãng phí như vậy từ tuổi đến tuổi.
Hai chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, có một số chuyện vốn không nên xen vào, nhưng mà trong nhà quả thực đã gây áp lực không nhỏ cho tôi, cho dù thế nào thì cũng là em gái ruột sinh ra cùng một mẹ.”
Úc Đình Xuyên không nói tiếp, vừa khéo trên điện thoại di động nhìn thấy một tin nhắn giới thiệu về sản phẩm nam nữ.
Cố Chính Thâm buông hai chân đang vắt chéo xuống, nghiêm túc nói: "Có được hay không cũng phải nói một câu, để tôi còn nói với gia đình.”
“Một cô gái, không có việc gì cũng lắc lư trước mặt cậu, còn nhiều lần trắng trợn nói yêu thích cậu, chờ cậu đưa cô ấy lên giường, cô ấy không nói gì, xử lý sạch sẽ tiễn cậu đi, không cần túi xách, không cần tiền cũng không nói muốn phát triển quan hệ lâu dài, loại tình huống này là coi như bình thường hay là không bình thường.”
Cố Chính Thâm hơi sửng sốt, rõ ràng là anh ta hỏi anh mà, sao giờ lại hỏi ngược lại anh ta rồi, nhưng anh ta nhanh chóng nhớ lại, nghĩ đến Úc Đình Xuyên tối hôm qua cả đêm không về nhà, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.
Úc Đình Xuyên luôn biểu hiện rõ ràng về phương diện phụ nữ, trước đây chưa từng thấy anh quanh co như vậy.
"Cũng không thể nói là bình thường hay không bình thường." Cố Chính Thâm nói: "Thái độ của phụ nữ đối với một người đàn ông trước sau khác nhau, hơn nữa còn là sau khi hai người thật sự xảy ra quan hệ.
Bình thường thì có thể nói là kỹ thuật của người đàn ông kia trên giường không làm cho cô ấy hài lòng..."
Úc Đình Xuyên vừa ngậm một điếu thuốc lá ở bên miệng, ngón tay cầm hộp thuốc lá của Cố Chính Thâm: "Dù sao cũng là nhân tài giỏi tốt nghiệp đại học danh tiếng, nói chuyện chú ý chừng mực."
“Này, là cậu hỏi tôi trước mà.
"Cố Chính Thâm không nghĩ tới anh qua cầu rút ván: "Đàn ông riêng tư nói về những chuyện này, ở đâu cũng thấy, hay là...!Thật sự bị tôi nói trúng tim đen rồi?”
Úc Đình Xuyên không để ý tới anh ta, dùng bật lửa châm thuốc lá.
Cố Chính Thâm lại nói: "Chuyện của Gia Chi, tốt xấu gì anh cũng nên tỏ thái độ."
Một lát sau, Úc Đình Xuyên mới chậm rãi mở miệng: "Cô ấy là một cô gái tốt.”
“Nếu biết con bé tốt, sao cậu còn không mau đi.”
Úc Đình Xuyên lại nói ra nửa câu sau: "Nhưng không thích hợp.”
Cố Chính Thâm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Úc Đình Xuyên, không giống như nói đùa, ngay sau đó liền hỏi một câu: "Sao lại không thích hợp? Là ngoại hình không hợp mắt cậu hay là tính cách không khiến cho cậu thích?”
Úc Đình Xuyên cầm di động, lật xem lịch sử cuộc gọi, vừa khéo nhìn thấy số điện thoại tối hôm qua không ghi tên.
Dãy số này là anh hỏi từ chỗ Úc Tinh.
Không có một cú điện thoại nào, ngoại trừ cuộc gọi đó.
"Bỏ qua thân phận anh trai, tôi nói một câu công bằng, có thể toàn tâm toàn ý chờ cậu nhiều năm như vậy, còn mang cả gia thế ra, ngoại trừ Cố Gia Chi, e rằng không tìm ra được người thứ hai.”
Úc Đình Xuyên ném điện thoại di động lên bàn tròn thủy tinh, nghe Cố Chính Thâm nói như vậy, trong đầu hiện ra cảnh tượng buổi sáng ở dưới lầu chung cư, cô gái đứng ở ven đường với dáng vẻ yên tĩnh, gió buổi sáng thổi rối tung mái tóc dài cô xõa, cô chỉ tùy tiện gạt tóc ra sau tai, lại để cho hai tay không có chỗ đặt ôm lấy cánh tay của mình.
Cố Chính Thâm nhìn ra Úc Đình Xuyên hơi ngây người, nhưng mà cũng không tự mình đa tình cho rằng Úc Đình Xuyên đang suy nghĩ về Cố Gia Chi, trái lại có thể là người phụ nữ có mối duyên ngắn ngủi với anh vào tối hôm qua, không nhịn được nói: "Loại phụ nữ nào có thể cướp mất hồn cậu đi mất vậy.”
Úc Đình Xuyên đưa tay nhấn chút tàn thuốc vào trong gạt tàn: "Buổi tối ở Hoàng Đình có một cái bẫy, nhớ gọi cả Giang Trì.”
Nói đến công việc, Cố Chính Thâm thoáng chỉnh lại vẻ mặt mình.
Tối nay là một cục diện chính trị.
Những ngày gần đây, có một vị lãnh đạo trong tỉnh đến Nam thành thị sát, căn cứ theo người biết chuyện tiết lộ tin tức, vị lãnh đạo này sang năm có thể sẽ điều đến Nam thành bổ sung vào chỗ trống, với địa vị của nhà họ Úc cùng thế hệ trước trong quân chínhcủa nhà họ Cố, muốn mời đối phương ăn cơm cũng không khó.
quân sự và chính trị; quân đội và chính phủ
"Cậu muốn Giang Trì khám chân của lãnh đạo tỉnh này à? Tôi nghe nói ông ta bị thương ở chân lúc ở quân đội trước đây.”
Úc Đình Xuyên không phủ nhận suy đoán của anh ta.
"Được." Cố Chính Thâm hơi gật đầu: "Buổi chiều tôi sẽ liên lạc với Giang Trì.”
......!
Sau khi Cố Chính Thâm rời đi, Úc Đình Xuyên không lập tức trở về phòng.
Anh dựa vào ghế dài mây hút thuốc.
Không giống như nắng nóng ở đằng kia, dưới tán ô xuất hiện một mảng âm u, Úc Đình Xuyên nhìn mặt hồ nước gợn sóng phía trước, vứt bỏ những công việc rườm rà kia, trong lòng trái lại cảm thấy thoải mái, nhưng lại nhanh chóng bị một bóng người khác chiếm lấy suy nghĩ của mình, anh không chỉ nhớ tới đêm hoang đường tối hôm qua, còn có Tống Khuynh Thành thuần túy cười nói đưa anh xuống lầu.
Đàn ông trong quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ, chuyện mệt mỏi nhất có lẽ là sau khi xong chuyện, người phụ nữ níu kéo bạn hỏi bạn có yêu tôi hay không, hoặc là muốn bạn thừa nhận địa vị của cô ta.
Nếu những vấn đề này là vì phụ nữ tìm kiếm cảm giác an toàn, như vậy đối với đàn ông mà nói, nó là thuốc tăng nhanh tốc độ hao mòn tình thú.
Anh từ từ nhớ lại biểu hiện của Tống Khuynh Thành từ tối hôm qua đến sáng nay, nhưng vẫn không tìm ra dấu hiệu cô có ý muốn đưa ra yêu cầu nào.
Sau đó anh nhớ lại chuyện cũ nhiều năm trước kia...!
Đêm tân hôn, cô dâu mặc sườn xám đỏ ngồi bên giường, nhìn thấy anh đẩy cửa phòng đi vào, trên mặt cô ấy không hề thẹn thùng vui vẻ một chút nào, thậm chí còn vô cùng thất vọng, trong mắt dần dần dâng đầy nước mắt, ngay người chán nản thì thầm: "Anh ấy thật sự không quan tâm đến tôi chút nào, không quan tâm, cho dù tôi thật sự gả cho người khác.”
Sau khi quay về sau tuần trăng mật, cô ấy cố ý muốn ở lại nhà cũ nhà họ Úc, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, lúc ở với anh, câu nói nhiều nhất chính là câu kia: "Đình Xuyên, vì sao anh không phải là anh ấy, nếu như anh là anh ấy thì tốt biết bao.”
Lúc đó tuổi trẻ khí thịnh, có lúc không cam lòng, cũng có sự kiêu ngạo của mình, ngày này qua ngày dần dần học được sự đối đãi lạnh lùng.
Cho đến sau này, cô ấy nói rằng: “Đình Xuyên, tôi đã mang thai”.
Cô ấy không che giấu vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt.
Ngày đó, anh vừa từ Hằng Viễn đi làm về, tay còn đặt trên cà vạt, cả người đầy mệt mỏi, cô ấy lại ngóng trông chờ trước cửa nhà, không đợi anh cởi giày da ra, đã đưa tới một tờ đơn ly hôn.
Úc Đình Xuyên chậm rãi phun ra một ngụm khói cuối cùng, cũng không rõ mình làm sao lại đột nhiên nhớ tới những chuyện này.
Có lẽ, một người khi thật sự đã chờ đợi lâu rồi sẽ rất dễ nhớ đến những chuyện trước đây.
Vào buổi tối cùng ngày, Úc Đình Xuyên đến Hoàng Đình tham gia một bữa tiệc, khi bước vào phòng riêng, anh vô thức nhìn về phía căn phòng riêng cách đó không xa một cái, ngoại trừ cánh cửa bằng gỗ đã đóng chặt, không giống với những ngày trước kia, có một bóng người xinh đẹp dựa vào cửa cười đùa với đồng nghiệp.
------ Ngoài lề------
Chiêu này lạt mềm buộc chặt vẫn rất có hiệu quả.
Phiên ngoại nhỏ-
Vào một ngày nọ, sau khi vận động xong.
Cô Úc nằm trên người của anh Úc, nhỏ nhẹ nói: “Lúc trước khi em nói mình đã mang thai muốn kết hôn, anh đã đồng ý ngay lập tức, có phải anh đã có ý đồ với em từ lâu rồi không?”
Anh Úc nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của cô, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ người có ý đồ xấu không phải là em sao?”
Cô Úc thanh minh: “Đâu có?”
Anh Úc gật đầu: “Ừm, đúng là không có, anh đã nhớ lầm rồi.”
Cô Úc thẹn quá hóa giận..