Tống Khuynh Thành đưa hai tay ôm đôi má của mình, con ngươi đảo quanh, đùa giỡn hỏi ngược lại: "Rõ ràng đến vậy sao?"
“Đừng có lừa bà." Bà cụ cười mắng, đưa tay vuốt sợi tóc của Tống Khuynh Thành bị ướt mồ hôi: "Mấy đêm nay bà nằm mơ thấy chuyện của cậu.”
Tống Khuynh Thành nắm tay bà cụ, vừa xoa bóp vừa nói: "Do bà suy nghĩ nhiều quá đấy.
Bây giờ cháu mới có mấy tuổi, ở thành phố có rất nhiều người hơn ba mươi tuổi còn chưa kết hôn.”
"Bà cũng không bảo cháu kết hôn ngay lập tức, mà là tìm bạn trai trước đã." Bà cụ lùi lại một bước: "Qua năm cháu đã tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, học là chuyện bắt buộc, nhưng mà chuyện lớn cả đời không thể để lâu được.
Bà ngoại không phải là người bảo thủ, sẽ không bắt ép cháu tốt nghiệp đại học rồi mới được yêu đương, khi đó các chàng trai tốt đã bị cướp sạch rồi."
"..." Trong lòng Tống Khuynh Thành hiểu rõ, vì sao bà lại sốt ruột như vậy.
Ở tuổi của mình, bình thường đã nên tốt nghiệp đại học rồi, chứ không phải là vẫn còn học lớp .
Bây giờ, bất cứ điều gì cô làm, nó đều là chậm hơn những người khác một bước.
Bà cụ nói thêm: "Dì Hứa quét dọn tầng này, hôm qua có tới hỏi bà, cô bé thường xuyên đến thăm bà là cháu gái của bà phải không, bà nói đó là cháu ngoại của bà.
Bà ấy lại hỏi thêm, cô bé có đối tượng nào chưa, bà nói chưa, có chuyện gì sao, thì bà ấy nói bà ấy có một cháu ngoại trai, năm nay tuổi, đã tốt nghiệp đại học, vẫn chưa tìm bạn gái được, trong nhà sốt ruột cả lên."
Bà ngoại nói xong liền lấy một tấm ảnh từ dưới gối, xem ra là đã chuẩn bị từ lâu.
"Đây là bức ảnh dì Hứa đưa, thằng nhóc này có dáng dấp tao nhã lịch sự, làm việc ở một nhà máy thiết bị, lương tháng hơn bốn ngàn tệ, chờ đến năm nay hoặc năm sau, công ty sẽ có kế hoạch điều chuyển, đến lúc đó tiền lương có thể được tăng lên.”
Tống Khuynh Thành cầm ảnh chụp, nhìn lướt qua.
Bà cụ luôn quan sát cô, thấy cô không có tinh thần, lại sâu xa nói: "Bà ngoại sẽ không hại cháu đâu.
Cháu còn nhỏ tuổi, không hiểu tầm quan trọng của môn đăng hộ đối.
Loại người như dì Hứa dù chỉ là bình thường, có thể không cho cháu cuộc sống cơm ngon áo đẹp, nhưng ít nhất sau này cháu gả vào sẽ không phải chịu uất ức."
Tống Khuynh Thành nghe xong lời này lại nhìn bức ảnh lần nữa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, cô ngước đầu lên nói với bà cụ: "Vậy bà hỏi dì Hứa đi, cháu bất cứ lúc nào cũng được..."
“Cháu đồng ý gặp một lần sao?” Bà ngoại hỏi.
Tống Khuynh Thành nở một nụ cười nhạt, gật đầu đáp một tiếng.
Bà cụ làm việc hiệu suất rất cao, ngay đêm hôm đó liền gọi điện thoại nói rõ thời gian và địa điểm gặp mặt.
Ngày hôm sau, Tống Khuynh Thành đổi ca với người khác, buổi tối rảnh rỗi đi xem mắt.
Lúc Úc Tinh gọi điện thoại tới, Tống Khuynh Thành đang đứng trước gương thử quần áo ra ngoài, Úc Tinh vốn hẹn Tống Khuynh Thành buổi tối xem phim, biết được Khuynh Thành chuẩn bị đi xem mắt, liền hơi kinh ngạc, lớn tiếng hỏi: "Nhà cậu cũng quá sốt ruột rồi đấy, đừng nói là muốn liên hôn thương nghiệp đấy?"
Tống Khuynh Thành đổi điện thoại di động từ tay phải sang tay trái, cầm lấy một chiếc áo sơ mi không tay đặt lên người: "Chỉ là gặp mặt bình thường, coi như quen biết thêm một người bạn."
"Nếu nhìn hợp mắt, các cậu có định tiếp tục hẹn hò không?" Úc Tinh hóng hớt hỏi tiếp.
Tống Khuynh Thành suy nghĩ vài giây rồi mỉm cười: "Có ý định như vậy, dù sao cũng là cháu rể bà ngoại mình nhìn trúng."
Sau khi gọi điện thoại, cô ném điện thoại di động trở lại giường.
Đồng thời chọn một bộ quần áo thanh lịch.
Tống Khuynh Thành là cô gái khiến người ta cảm thấy bất ngờ ngay từ cái nhìn đầu tiên, làn da của cô rất trắng, buổi tối trước khi ra khỏi cửa, cô chỉ trang điểm nhẹ, mái tóc dài búi tròn trên đỉnh đầu, để lộ cái trán đầy đặn và sạch sẽ, áo sơ mi chiffon không tay kết hợp với váy chữ A hoa nhỏ màu xanh nhạt, dưới chân vẫn mang đôi giày cứng màu trắng, trông nhẹ nhàng đơn giản và tự nhiên.
Nơi xem mắt là một nhà hàng tự phục vụ ở một khách sạn sao.
Đi vào nhà hàng tự phục vụ tầng một, Tống Khuynh Thành liền thấy có người vẫy tay với mình, là một phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi, dáng vẻ gầy gò, đoán được đối phương là ai, cô liền đi qua, quả nhiên bên cạnh dì Hứa có một người đàn ông đeo mắt kính, trông hơi khác biệt so với hình, trông khá già dặn, có thể được coi là đã ba mươi tuổi.
Dì Hứa kéo tay Tống Khuynh Thành, nhiệt tình nói: "Cháu ngoan, mau tới đây ngồi." Sau đó quay đầu dặn dò cháu trai: "Đi rót một ly nước cam."
Tống Khuynh Thành lại nói: "Không cần phiền đâu ạ, lát nữa cháu tự mình làm ạ."
Dì Hứa nghe xong lời này, trong lòng càng cảm thấy hài lòng.
Về phần cháu trai dì Hứa, vừa nhìn thấy Tống Khuynh Thành, tầm mắt liền dính vào trên người cô.
Buổi xem mắt này, bởi vì có dì Hứa là người giới thiệu, cho dù hai bên xem mắt đều không nói chuyện nhiều, bầu không khí cũng không trở nên tẻ nhạt.
Người đàn ông đột nhiên hỏi: "Em có muốn ăn kem không?"
Tống Khuynh Thành hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười gật đầu: "Được ạ."’
"Đứa nhỏ này, bình thường cũng không rụt rè như vậy." Dì Hứa nhìn bóng lưng cháu trai, không nhịn được trách móc.
Tống Khuynh Thành chậm rãi cười
Lúc này, một giọng nam quen thuộc truyền đến từ phía sau: "Đúng là dì Hứa, tôi còn nghĩ rằng mình hoa mắt."
Tống Khuynh Thành quay đầu lại, đối phương đã đi tới trước mặt, Cố Chính Thâm vẫn mang dáng vẻ ăn mặc chỉnh tề, anh ta ở đại sảnh nhìn thấy bên này có người quen, liền cố ý đi tới chào hỏi vợ ông Triệu, không ngờ lại đụng phải con nhóc nhà họ Lục này, sau khi tạm thời cảm thấy bất ngờ, anh ta mỉm cười nhìn về dì Hứa: "Đây là ——"
------Ngoài lề ------
Lão Úc đậu xe ở bên ngoài....