Dì Hứa cũng nhận ra hai người trong thang máy, một người là ông chủ của chồng mình, người kia là bạn của ông chủ, lúc nãy vừa gặp ở nhà hàng, bây giờ gặp lại liền nhiệt tình chào hỏi: "Cậu Úc, cậu Cố, hai người cũng ăn xong rồi sao?”
Cố Chính Thâm quay đầu lại, thầm cảm thán cho duyên phận này, ngoài miệng hỏi: "Xuống hầm đậu xe sao?"
“Đúng vậy.” Dì Hứa cười nói.
Mặc dù bà nói như vậy nhưng không có ý định đi vào.
Mặc dù bây giờ ngày nào cũng tuyên truyền quyền bình đẳng giữa tất cả mọi người, nhưng trước mặt quyền lực và tiền bạc thực sự, hầu như trong tiềm thức tất cả mọi người sẽ phân chia xã hội này ra ba năm chín cấp.
Khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại, Cố Chính Thâm ấn nút mở cửa lần nữa rồi nói: "Nếu như đều đi xuống thì vào luôn đi, đỡ phải chờ một chuyến tiếp theo.”
Dì Hứa không từ chối nữa, gọi hai đứa nhỏ vào thang máy.
Không gian kín mít rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Vừa rồi lúc tiến vào, dì Hứa cố ý vô tình để Tống Khuynh Thành đứng cạnh cháu trai mình, muốn bọn họ bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng mà người trong cuộc không hợp tác.
Tống Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn con số tầng lầu, không có ý mở miệng.
Đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, Cố Chính Thâm dẫn đầu phá vỡ không khí yên lặng: "Gần đây không biết tại sao, vai với cổ đau ghê gớm, chắc cậu cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu đâu, nếu không có sắp xếp gì khác thì cùng đi đến tiệm massage đi, lưu thông kinh lạc.”
Giọng nói của Úc Đình Xuyên truyền đến từ phía sau: "Tối nay còn có việc, cậu đi một mình đi.”
Giọng nói thành thục thu hút, cũng rất âm trầm.
"Chuyện gì gấp vậy?” Cố Chính Thâm hỏi.
Lần này, Úc Đình Xuyên không trả lời.
Lúc này Dì Hứa cũng hỏi Tống Khuynh Thành: "Dì nghe bà ngoại cháu nói, vì thuận tiện làm thêm trong kỳ nghỉ hè nên cháu thuê nhà ở bên ngoài? sao”
Tống Khuynh Thành cười, coi như là vì lý do này, tầm mắt nhìn về phía ánh đèn thang máy, sau đó thoáng nhìn Úc Đình Xuyên đứng ở phía sau cách đó không xa, không liếc mắt nhìn cô một cái.
Sắc mặt của anh bình tĩnh, giọng điệu bình thản như lúc nói chuyện, lại mơ hồ lộ ra sự cao quý.
Nhớ lại vừa rồi khi chào hỏi với dì Hứa, anh cũng chỉ hơi gật đầu.
Tống Khuynh Thành không yên lòng suy nghĩ, có phải bởi vì quanh năm lăn lộn ở trên thương trường nên người này nghiêm nghị đứng đắn, cho dù là hơi thở hay là dáng vẻ đều trông có vẻ rất đáng sợ, nếu như không phải bọn họ từng có một đêm với nhau, e rằng ngay cả chính cô cũng bị lừa.
-------
Thang máy dừng lại ở hầm bãi đậu xe tầng khách sạn.
Cố Chính Thâm nhìn nhóm người dì Hứa rời đi trước, đút tay vào trong túi quần, tặc lưỡi cảm khái: “Đúng là đi đâu cũng gặp con nhóc nhà họ Lục này, còn có quan hệ với ông Triệu.” Anh ta dứt lời lại quay đầu nói với Úc Đình Xuyên: "Cô nhóc này có nhiều ý đồ, nhà ông Triệu toàn là người thường, chắc chắn không hạ được cô ta đâu.”
Úc Đình Xuyên lại chậm rãi mở miệng: "Cho dù có nhiều ý đồ hơn nữa thì cũng chỉ là một nhóc con."
“......" Cố Chính Thâm khẽ liếc anh một cái, định nói tiếp thì điện thoại di động ở trong túi quần rung lên, anh ta lấy ra nhìn, sau đó lắc di động về phía Úc Đình Xuyên, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Haizz! Không cần đi massage nữa, ông cụ ra thánh chỉ, đêm nay đừng nghĩ sống yên ổn.”
Anh ta dứt lời bèn nói tạm biệt, nhận cuộc gọi và nghênh ngang rời đi.
Úc Đình Xuyên chỉ đứng tại chỗ mấy giây, áo sơ mi trắng âu phục đen, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó lại giống như tùy ý dừng lại, một lát sau, anh mới lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, đi về phía đỗ xe khu D.
Sau khi lên xe cũng không lập tức khởi động xe.
Anh thoáng đẩy ngã ghế lái xuống, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, Úc Đình Xuyên cầm bật lửa châm một điếu thuốc.
.