Chương
“Xin chị đó, chị đẹp như vậy, tấm lòng cũng nhất định rất lương thiện, có thể cho em giữ lại một bức, chỉ một bức thôi mà chị.”
“Đúng rồi, em vẫn không biết chị tên là gì.”
“Tôi tên… Không đúng, rõ ràng đang yêu cầu cậu ta xóa ảnh, sao có thể đột nhiên biến thành trò chuyện, Lê Nhược Vũ kịp thời im lặng, trực tiếp vươn tay chộp lấy máy ảnh: “Tôi tên là gì đều không quan trọng, bức ảnh phải bị xóa bỏ.”
“Vậy chị nói cho em biết, chị tên là gì, em sẽ xóa bức ảnh, chúng ta trao đổi với nhau có được không?”
“Bên trong bức ảnh là tôi, tên cũng là của tôi, trao đổi này đối với tôi mà nói không công bằng.”
Trần Hi Tuấn thật sự không còn cách nào khác, mặc kệ trời đầy gió tuyết, trực tiếp ngồi thụp trên mặt đất.
“Thôi bỏ đi, xóa thì xóa vậy, bài tập không nộp được thì không nộp nữa, cũng không phải là chuyện gì lớn Cậu ta đưa máy ảnh cho cô, vẻ mặt rất đáng thương.
Lê Nhược Vũ thấy cậu ta ôm đầu phiền não, cô vẫn mềm lòng.
Cô dừng lại, đưa máy ảnh cho cậu: “Bỏ đi, cậu chỉ có thể mang đi nộp bài tập thôi đấy.”
Cậu ta không ngờ cô đột nhiên buông tay, ngẩng đầu lên cười vui vẻ. Cậu ta đứng dậy, ôm lấy cô: “Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị.”
Chỉ người đơn giản mới có những hạnh phúc đơn giản như vậy, Lê Nhược Vũ thật sự cảm thấy hâm mộ cậu chỉ vì một bức ảnh mà có thể vui như một kẻ ngốc.
Mà nụ cười lại là thứ rất dễ lây lan.
Cô bị cậu ta ôm chặt, không nhịn được, cũng nở một nụ cười.
Mà một giây này, cô nhìn thấy Lâm Minh đang đi về phía họ với gương mặt u ám.
Khi Trần Hi Tuấn buông cô ra, lập tức bị Lâm Minh đấm một cú.
Lâm Minh dùng hết sức, Trần Hi Tuấn không có phòng bị, lảo đảo lui về phía sau, cuối cùng ngồi bệt trên mặt đất, bên miệng bẩm tím một mảng, còn có môt ít máu.
Lê Nhược Vũ không kịp ngăn cản, Lâm Minh lại cho Trần Hi Tuấn một đấm nữa.
Đống đồ mà Lâm Minh mang theo đều rơi vãi bên chân cô, cô vội vàng nhặt đồ lên.
Trần Hi Tuấn lau vết máu trên khóe miệng, so với Lâm Minh người thường luyện tập thân thể, cậu đánh trả rất yếu ớt. Cậu cảm thấy bản thân mình không thể đánh lại Lâm Minh, chỉ có thể lùi lại hai bước, hỏi anh: “Anh là ai? Tại sao lại đánh tôi.”
Lâm Minh không trả lời, chỉ kéo Lê Nhược Vũ vào trong lòng, cầm bàn tay đeo nhấn lên, bày ra trước mặt Trần Hi Tuấn với biểu cảm vô cùng chiếm hữu.
Trần Hi Tuấn sững người một chút, mới hiểu: “Chị còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi, em còn nghĩ em vẫn còn cơ hội nữa chứ.”
Lê Nhược Vũ không có tâm trạng đùa cợt, cau mày nhìn cậu ta: “Trần Hi Tuấn, cậu đừng nói linh tinh, mau đi đi.”
“Vậy còn chị thì sao?“ Tâm trạng người đàn ông này hình như rất kém.
“Chuyện giữa chúng tôi, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, không liên quan gì đến cậu.”