Chương
Lê Nhược Vũ hơi hơi buồn cười, rõ ràng người tức thở hồn hền đá cửa đi là chính anh. Nhưng giờ lại hỏi cô có phải còn tức giận hay không á?
Thật ra, cô cũng biết đây là cách mà Lâm Minh muốn làm hòa.
Cô chưa trả lời tin nhắn của anh ngay mà mờ đồ ăn ngoài anh kêu người ta đưa đến, cô hạnh phúc ăn.
Cô ăn xong súc miệng cũng không chờ anh, trực tiếp lên giường, chọn một quyển sách ở phòng đọc sách cầm về phòng ngủ, đọc một lát rồi nằm xuống ngủ.
Lúc Lâm Minh trở về thì thấy đồ ăn được giao ở phòng khách bị ăn hết sạch, trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy hơi hơi hối hận, đáng nhẽ ra, anh hẳn là tự mình mang về mới đúng.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong đen ngòm, người trên giường đã ngủ.
Anh khẽ thở dài, rón ra rón rén đi tới, vén chăn lên chui vào.
Anh vừa trở về, trên người còn dính không khí lạnh của bên ngoài, Lê Nhược Vũ lập tức tỉnh lại, đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh trong bóng tối.
Cô liếc nhìn anh một cái, trở mình, xoay mặt về phía bên kia, tiếp tục ngủ.
Lâm Minh nhanh tay nhanh chân cởi quần áo trên người ra, ôm cô vào ngực, nói: “Vẫn còn giận à?”
Lê Nhược Vũ mím môi, không nói chuyện.
Anh co được dãn được, cắn lỗ tai cô, dịu dàng dỗ cô: “Anh sai rồi được không nè? Anh không nên nổi giận với em.”
Thật ra sau khi anh đá cửa đi ra ngoài, tiến vào thanh máy thì đã hối hận.
Anh mất biết bao nhiêu công sức mới dỗ được Lê Nhược Vũ, nếu bởi vì chút chuyện nhỏ ấy mà lại cãi nhau thì người chịu thiệt chính là anh.
Suy cho cùng, không phải cô không rời xa anh được, mà anh mới là người không rời xa cô được.
Đôi tay mạnh mẽ của Lâm Minh đang ôm lấy eo cô dần dần mò lên phần bụng cô, ôm chặt cô vào ngực mình, nói: “Nói gì đó, được không?”
“Anh muốn nghe em nói cái gì?” Giọng nói của cô rất bình tĩnh, không nhận ra được cảm xúc gì bên trong.
Nhưng mà Lâm Minh lại có thể cảm giác được cô đang không vui. Chỉ có điều, cô không có từ chối mình tới gần, ít nhất thì nó đã cho thấy cô cũng không còn tức giận mấy nữa.
Xem ra, đưa đồ ăn tình yêu online vẫn có hiệu quả.
Lâm Minh thừa thắng xông lên, nắm lấy tay cô sờ lên mu bàn tay đang sưng tấy của anh, bắt đầu chơi khổ nhục kế: “Em xem nè, sưng lên luôn rồi, đau lắm đó.”
Lần này, cô cuối cùng cũng có phản ứng, “Vậy mà anh còn liều mạng đập cửa?”
Cũng may đó là cửa bằng kim loại, nên chỉ hơi hơi lõm vào một chút, nếu như nó là cửa gỗ thì sau khi đập vỡ tay nhất định sẽ bị các mảnh gỗ đâm vào. Vậy mà giờ, anh còn không biết xấu hổ kêu đau y như một đứa trẻ với cô à.
Lâm Minh dứt khoát lật người cô lại, hôn lên môi cô, nói: “Dù sao người đau là anh, đập vào chỗ nào cũng không sao hết, nhưng mà chắc chắn sẽ không đánh lên người em.”
Trái tim Lê Nhược Vũ bị anh làm cho dao động, đầu ngón tay sờ sờ vào mu bàn tay anh, đúng là sưng lên một cục.