Chương
Lê Minh Nguyệt hẹn Lê Nhược Vũ ra ngoài, trả lại chiếc túi mà cô ấy đã đề lại ở chỗ mình. Do dự một lúc lâu, mới cực kỳ khó khăn nói ra được câu nói này.
“Được rồi, cậu muốn mượn bao nhiêu, nếu tớ có đủ sẽ cho cậu mượn” Lê Nhược Vũ đồng ý mà không hề nghĩ ngợi.
“Tớ muốn mượn năm trăm triệu.” Lê Minh Nguyệt vô cùng xấu hồ, tùy tiện nói, âm thanh vô cùng nhỏ.
“Cậu muốn chuyền khoản hay là tiền mặt, cậu phải đi cùng tớ một chuyến để lấy tiền.
Trên người tớ không mang theo nhiều tiền mặt như vậy.”
Lê Minh Nguyệt suy nghĩ một lát, sau đó quyết định một cách dứt khoát: “Cần tiền mặt Cô ấy tức giận nghĩ, đã đến lúc phải tát vào mặt Hà Duy Hùng, vỗ hai cái, Hà Duy Hùng luôn dùng tiền ăn đề ép bức mình.
“Hà Duy Hùng không phải là ức hiếp cậu chứ? Trả lương cho cậu rất thấp sao?” Lê Nhược Vũ nghỉ ngờ.
Cô biết rằng một tên tay chơi như Hà Duy Hùng luôn ra tay hào phóng, người phụ nữ theo anh ta đều có thể kiếm được không ít lợi ích. Lê Minh Nguyệt ờ bên cạnh Hà Duy Hùng sao có thể thiếu tiền được, còn thiếu đến tận con số năm trăm triệu.
“Anh ta vốn không hề trả lương cho tớ, thay vào đó, anh ta đào cho tớ một cái hố lớn, tớ theo anh ta làm việc đề trả nợ, nhưng trái lại nợ ngày càng nhiều hơn.”
“Trả nợ? Cậu nợ anh ta cái gì?” Lê Nhược Vũ cười hỏi.
Lê Minh Nguyệt vừa nghĩ đến Hà Duy Hùng liền cảm thấy người đàn ông đó thật là không biết xấu hồ, cô ấy tức giận đem chuyện này nói ra.
Rõ ràng Hà Duy Hùng là một người có tiền, không cần phải tính toán tiền ăn với mình như vậy.
Tính toán tiền ăn cũng được, bởi vì cô ấy nợ, nên trả nợ là đúng, cô ấy cũng đồng ý chuyện này.
Nhưng anh ta còn đào cái hố cho mình nữa, từ lúc vì trả nợ mà làm trợ lý riêng cho anh ta, anh ta không chỉ để cô ấy lái xe, đưa cơm, thậm chí mấy hôm trước anh ta còn quá đáng hơn, ném cái quần đề cô ấy giặt.
Lê Minh Nguyệt cũng không hiều gì về vải vóc, dựa theo cách giặt quần áo của mình đề giặt quần cho.
Hà Duy Hùng, kết quả là chiếc quần sau khi đã được sấy khô, liền từ size XL biến thành size S.
Hà Duy Hùng bắt cô ấy phải đền tiền, chiếc quần có giá hơn hai mươi triệu, anh ta nói rằng chiếc quần này đã mặc qua được mấy lần, cho nên anh ta giảm giá cho cô ấy còn hai triệu là được rồi.
Nhưng hai triệu cũng đủ khiến cô ấy đau lòng.
Hiện tại mỗi ngày cô ấy đều bị Hà Duy Hùng làm cho tiêu phí thời gian, vốn không có cơ hội ra ngoài làm việc, phải ở bên cạnh anh ta hai tháng, đã vậy còn nấu cơm cho anh ta nữa.
Nhưng khoản nợ này căn bản là không trả xong, Hà Duy Hùng luôn yêu cầu cô ấy làm những việc không làm được, nếu làm sai sẽ phải trừ tiền.
Ví dụ, lái xe đón anh ta đi làm về, anh ta không hề báo trước với cô ấy, lại càng không cho cô ấy thời gian để chuẩn bị dựa theo thời gian và địa điểm. Anh ta luôn làm theo ý mình, muốn lúc nào tan làm thì liền gọi cô ấy đến đón, còn chỉ cho cô ấy thời gian mười lăm phút. Đến trễ thì trừ lương, càng gia hạn thêm thời gian trả nợ…
Lê Minh Nguyệt ý thức rõ được rằng không thể dây dưa như vậy với Hà Duy Hùng được, thế thì không bằng mượn tiền ném vào mặt anh ta để anh ta giải thoát cho mình.
Sau khi nghe lời phàn nàn của Lê Minh Nguyệt, khuôn mặt của Lê Nhược Vũ nở ra một nụ cười: “Xem ra, Hà Duy Hùng vẫn còn có tính cách là một đứa trẻ con, như học sinh tiểu học, thích ai thì bắt nạt người đó.”