Chương
Cô không từ chối, nếu từ chối ngược lại sẽ khiến cả hai ngượng ngùng, cô nhận lấy chiếc khăn tay mềm mại, lau lau khuôn mặt.
Quả nhiên, chiếc khăn tay trắng tỉnh sau khi lau xong đã biến thành một chiếc giẻ lau bần thỉu.
Thằng nhỏ không thích sạch sẽ, tay cũng không sạch sẽ nên cái tát đó đã chà xát hết vết bần lên trên má mặt cô.
Cô cầm khăn tay, trả lại cũng không được, mà không trả lại cũng không xong.
Sau khi suy xét một chút, vẫn là gấp chiếc khăn tay lại rồi cất vào túi của mình, nhẹ giọng nói một tiếng: “Cảm ơn”
Hạ Đông Quân điểm tĩnh hơn cô: “Không có gì, đã xảy ra chuyện gì.”
“Thực ra cũng không có gì, chỉ là…”
“Đông Quân à! Mày là người thân của chúng tao, sao lại đi giúp đỡ người ngoài như thế hả!” Thấy tình hình không ồn, người phụ nữ chạy đến trước mặt anh, hét lên với hai người, Hạ Đông Quân không muốn đề người ngoài xem được trò cười, lời ra tiếng vào về Lê Nhược Vũ đã đủ nhiều rồi.
Anh dẫn đám người trờ lại phòng ăn để nói chuyện.
Vừa quay trở lại phòng ăn, người phụ nữ mỡ to cuống họng hét toáng lên cứ như sợ những người bên ngoài không nghe thấy.
“Hạ Đông Quân, mày khôn nhà dại chợ thì hay rồi, coi bọn tao không ra gì, tao là chị gái ruột của mày đó, sao mày có thề đi giúp người ngoài như vậy hả?”
Lê Nhược Vũ lúc này mới hiểu ra, thì ra ờ bên ngoài khí thế hùng hồ như vậy là vì nói có một người em trai rất lợi hại, hoá ra chính là Hạ Đông Quân.
Hạ Đông Quân trông có về thờ ơ, dường như đã quen với kiểu cãi vã này.
Anh kéo ghế ra, đề Lê Nhược Vũ ngồi xuống.
Nhiều năm như vậy, chuyện anh giấu diếm trong góc không muốn đề Lê Nhược Vũ biết được, cuối cùng vẫn bị cô phát hiện.
Anh, không xứng với cô ấy.
Hạ Đông Quân bị cái người được gọi là chị gái cùng huyết thống ép đến đây đề ăn tối, và người thanh toán hoá đơn đương nhiên chính là Hạ Đông Quân.
Anh cũng cảm thấy loại chuyện này nếu cứ tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa gì, nói ra sớm một chút đều tốt cho tất cả mọi người.
Tuy nói là huyết mạch tương thông, nhưng rốt cuộc, một chút tình cảm cũng chẳng có hay thậm chí là một chút tiểu tiết cũng không giống nhau. Năm đó Hạ Đông Quân bị vứt bỏ vào trại trẻ mồ côi, cũng là nhờ có một phần công lao của bà chị này.
Vi vậy, trên bàn ăn, anh nói rất rố ràng.
Sẽ không cho tiền, sẽ không cho bọn họ ở lại thành phố Hà Nội, nhiều nhất cũng chỉ mua một ngôi nhà mới trong thị trấn cho bọn họ thôi.
Thế nhưng một nhà ba người vô cùng bất mãn, mượn cớ đi vệ sinh để bàn bạc, không ngờ lại đụng phải Lê Nhược Vũ.
“Mày không nói là có ý gì, mày với người phụ nữ xấu này có quan hệ gì? Cô ta đã đánh cháu trai nhỏ của mày đấy!”