Chương
Lê Nhược Vũ buông bà Trần ra, mở cửa tủ đầu giường ra, lấy vitamin mà bình thường mình hay ăn rồi đổ ra tay. Lại nhặt lên một viên vitamin dưới đất rồi so với nhau.
Nhìn qua thì giống y như đúc.
Viên vitamin này cũng không hề đắt, bà Trần cũng không nghèo đến nỗi phải phí tâm sức mà ăn trộm vitamin.
Đã không phải đến trộm thuốc, vậy chỉ còn một khả năng, chính là đến lén đổi thuốc.
Rõ ràng cô không có uống thuốc tránh thai, nhưng trong máu của cô lại xét nghiệm ra được thành phần thuốc tránh thai.
Ngay từ đầu, cô cũng nghỉ ngờ có phải do đồ ăn có vấn đề nên dẫn đến xét nghiệm sai, nhưng mà bây giờ xem ra, là do vitamin của cô bị bà Trần đổi thành thuốc tránh thai.
Biện pháp đơn giản nhưng lại hung ác.
Lê Nhược Vũ là người kính già yêu trẻ, nhưng đối với người già mà không đáng kính, còn làm chuyện xấu xa như bà Trần, dù thế nào cô cũng không thể cho sắc mặt tốt.
“Bà Trần, sao bà lại phải làm như thế?” Vẻ mặt cô lạnh lẽo, trong lòng tràn đầy sự tức giận.
“Mợ chủ, tôi chỉ đến quét dọn vệ sinh, không cần thận đụng làm đổ thuốc của mợ, tôi không làm gì cả.”
Bà Trần làm việc ở nhà họ Lâm nhiều năm như thế, tâm lý vô cùng vững vàng, rất nhanh đã ổn định lại tỉnh thần của mình.
Lê Nhược Vũ cũng lười tranh chấp, nói thẳng: “Được, nếu bà đã không thừa nhận, vậy chúng ta đi kiểm tra viên thuốc này.”
Sắc mặt bà Trần thay đổi, cầu cứu nhìn về phía Lâm Minh: “Cậu chủ.”
Bà đã chăm sóc Lâm Minh từ nhỏ, dù sao cũng có chút tình cảm.
Nhưng mà chuyện Lê Nhược Vũ có thể suy nghĩ thông suốt như thế, hiển nhiên Lâm Minh cũng có thể hiểu ra.
Bà Trần cho Lê Nhược Vũ uống thuốc tránh thai, bà Trần phá hủy đi đứa con mà anh luôn mong muốn, sao anh có thể giúp bà ta được.
“Bà Trần, nếu như bà không nói thật, sau khi có kết quả kiểm tra viên thuốc này, tôi sẽ giao bà cho cảnh sát để giải quyết theo pháp luật.”
“Cậu chủ!” Bà Trần không thể tin được.
Vì người phụ nữ này mà Lâm Minh muốn đưa mình vào tù.
“Bà Trần, là tôi muốn cô ấy mang thai, bà hại con của tôi, tôi không có lý do nào để giúp bà cả. Coi như bà làm ở nhà họ Lâm lâu như thế, chỉ cần bà thừa nhận, tôi sẽ xử lý nương tay.”
Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Được được được, tôi thừa nhận, là tôi đã lén đổi vitamin của mợ chủ thành thuốc tránh thai.”
Lê Nhược Vũ siết chặt nắm đấm: “Bà bắt đầu đổi từ khi nào?”
Bà Trần cúi đầu, khẽ trả lời: “Từ sau khi hai người từ nước F trở về.”
Thảo nào, mặc cho Lâm Minh quan hệ rồi phóng thích trong cơ thể cô thế nào, quan hệ nhiều lần thế nào, nhưng cô vẫn không thể mang thai đứa bé được.
Thì ra, từ sau khi trở về từ nước F thì thuốc đã bị đổi rồi.
Đáng sợ hơn là, người đáng tin bên cạnh mình lại dùng dao đâm mình. Nếu như không phải hôm nay về sớm một chút, vốn không thể phát hiện ra sự thật này.
Vì sao bà Trần lại hận mình như thế, bà ta cứ phải làm cho mình không có con sao?