Chương
Giọng nói của Lê Nhược Vũ trở nên run rầy: “Sao bà lại phải làm như thế?”
Bà Trần cúi đầu, nắm chặt mấy viên thuốc còn lại trong tay, không nói gì.
“Nói đi! Chẳng lẽ tôi làm mích lòng bà chỗ nào sao? Sao bà lại muốn hại tôi như thế!”
Uống nhiều thuốc tránh thai sẽ làm cho thân thể bị tổn thương.
Nếu như không phát hiện ra sớm, cô cứ ăn hết những viên thuốc đó, nếu như thật sự không thể sinh con thì phải làm sao bây giờ?
“Vì sao bà không trả lời, bà nói đi! Vì sao bà lại đối xử với tôi như thế!”
“Bởi vì tin bà nên mới cho bà đến đây giúp đỡ, vì sao bà lại đối xử với lòng tin của chúng tôi như thế?”
“Tôi không có làm bất cứ chuyện gì có lỗi với bà, vì sao bà lại hại tôi như thế?”
Đối mặt với những câu chất vấn đầy phẫn nộ của Lê Nhược Vũ, bà Trần vẫn luôn cúi đầu, không chịu nói.
Lâm Minh ôm Lê Nhược Vũ đang mất khống chế vào trong ngực, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bà hầu già đã hầu hạ trong nhà họ Lâm nhiều năm, không giữ lại chút thể diện nào.
“Bà Trần, tôi không nói đùa với bà. Nếu như bà không giải thích rõ ràng với tôi chuyện này, tôi sẽ khởi tố bà.”
Lớn tuổi như vậy, nếu phải ở trong tù mấy năm, có thể lúc được ra tù chỉ còn bô xương trắng.
Bà Trần thấy Lâm Minh bảo vệ Lê Nhược Vũ, những lời nói ra cũng không phải là nói đùa. Lúc này mới cắn răng, đem mọi chuyện đều đổ lên người mình.
“Cộp cộp” một tiếng, bà ta quỳ trước mặt bọn họ.
Bà Trần vừa khóc vừa nói: “Cậu chủ, mợ chủ, thật xin lỗi, là tôi không tốt. Là tôi bị ma quỷ nhập nên muốn làm hại mợ chủ, là tôi không tốt, tất cả đều là do tôi!”
“Động cơ là gì, vì sao bà phải làm như thế?”
“Con gái tôi cũng thích cậu chủ, đã thích từ khi còn nhỏ, nhưng cậu chủ vẫn không hề để ý đến con gái của tôi. Trong phút chốc, trong lòng tôi cảm thấy không cam lòng nên nảy lên ý đồ xấu. Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, đều là do tôi sai rồi.”
Bà Trần dập đầu một cái thật mạnh với bọn họ: “Bình thường tôi đều chọn lúc hai người không có ở nhà mà đổi thuốc, hôm nay không nghĩ hai người lại về sớm như thế, vừa lúc bị bắt gặp. Đây đều là tôi đáng chết.”
“Bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý cả, xin cậu chủ đừng để tôi ngồi tù. Bộ xương già này của tôi thật sự không chịu được giày vò.” Giọt nước mắt của bà Trần chảy xuống.
Lâm Minh nhìn bà Trần một lát, nói: “Coi như vì chút tình cảm trước kia, tôi có thể tha cho bà một mạng. Nhưng đã làm sai chuyện, nhất định phải chịu trách nhiệm.”
“Bà đi đi.”
“Cảm ơn cậu chủ.”
“Bà Trần không nói thật, mà anh vẫn cứ để cho bà ta đi thế sao?” Lê Nhược Vũ đẩy Lâm Minh ra.
Lâm Minh cứng đờ: “Sao em biết bà ta không nói thật?”
“Không hợp logic, con gái bà ta có thể thích anh, có thể ghen ghét, không cam lòng, nhưng chắc chắn sẽ dùng cách ngu xuẩn để đổi vitamin thành thuốc tránh thai. Sơ hở rõ ràng như thế, anh thật sự nghe không hiểu, hay là cố tình không hiểu?” Lửa giận của Lê Nhược Vũ lan sang người Lâm Minh.