Chương
Cô cản bà Trần lại, hùng hổ dọa nạt: “Anh ấy bỏ qua cho bà không có nghĩa tôi cũng sẽ bỏ qua cho bà, nói đi, rốt cuộc là vì sao?”
Bà Trần lắc đầu: “Những lời tôi nói là sự thật.”
“Được! Được! Được!” Ba mặt một lời vậy, cô giận quá nên cười: “Không phải bà cũng có con gái sao?
Không phải bà nói con gái bà thích Lâm Minh sao?
Được rồi, hôm nay nếu như bà không nói rõ chuyện này, thì con gái của bà đừng mơ tưởng lấy được chồng? Tôi sẽ rải tin tức này ở trường học, công ty cô ta, để cho tất cả mọi người đều biết cô ta là chim sẻ muốn trở thành phượng hoàng.”
Ánh mắt của Lê Nhược Vũ trở nên ác độc: “Nếu như cô ta may mắn, có thể gả đi thì cũng không sao.
Chỉ cần cô ta lấy chồng rồi mang thai, tôi sẽ đem thuốc dưỡng thai đổi thành thuốc phá thai!”
“Mợ chủ!”
Bà Trần bị cơn hận của cô hù dọa, đứa con là của báu vật trong lòng người mẹ.
Làm mẹ sao có thể gây ra bất cứ mối nguy hiểm nào cho con của mình chứ.
Bà Trần như thế, Lê Nhược Vũ cũng thế.
Cô vẫn luôn ngóng trông đứa bé, nhưng lại bị những viên thuốc tránh thai này phá hủy, sao cô có thể cam lòng được?
Thậm chí ngay cả lúc kinh nguyệt đến muộn hai ngày, cô đều cho rằng mình đang mang thai.
Nhưng mà, tất cả mọi thứ chỉ là hoang tưởng mà thôi.
Mấy tháng nay, cô vẫn luôn bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Cô là người sống sờ sờ, mà lại phải sống dưới sự điều khiển của người khác, chuyện này sao cô có thể cam tâm được?
Chuyện này nếu như không giải quyết xong xuôi, thì có một sẽ có hai, nhất định cô phải trừ cỏ tận gốc.
Lê Nhược Vũ cho bà Trần hai sự lựa chọn: “Tôi không đùa giốn với ta. Nói hay không nói là do bà quyết định.”
Bà Trần quay đầu, nhìn vào mắt của cô, cắn răng nói ra: “Là bà chủ bảo tôi làm vậy.”
Lê Nhược Vũ chấn động, không thể tin được.
“Bà nói cái gì, là mẹ?”
Lại là Hoàng Ánh.
Sao lại là Hoàng Ánh được?
Đó là Hoàng Ánh, người vẫn luôn dịu dàng xem cô như con gái ruột mà yêu thương đó ư?
“Chuyện này không trách bà chủ được, mợ và cậu chủ kết hôn, lại có quan hệ dây dưa với người đàn ông khác. Bà chủ không muốn để cô mang thai đứa bé nhà họ Lâm cũng là bình thường.”
Bà Trần cũng ủng hộ Hoàng Ánh: “Bà chủ cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, thậm chí bà ấy còn không để cho cô ly hôn với cậu chủ. Bà ấy chỉ không muốn lúc này giữa hai người có đứa bé mà thôi.”
Lê Nhược Vũ giống như là bị hút hết sức lực.
Dù thế nào thì cô cũng không nghĩ tới mẹ chồng lại không tin mình.
Thảo nào lâu như thế, mà mẹ chồng không hề thân mật như trước kia bảo cô về nhà. Thì ra, trong lòng bà đã không hề tin tưởng mình.