Chương
“Mợ chủ bảo sau này tôi đừng đến trang viên Lệ Thủy nữa, cậu chủ nhìn thấy mợ chủ như thế, cũng nói sau này không muốn thấy tôi ở nhà họ Lâm nữa. Bà chủ, sau này tôi không thể ở cùng bà nữa rồi.”
“Bà đừng lo lắng, hãy cứ ở lại nhà họ Lâm đi, chuyện này tôi sẽ nói với Quân.”
“Đừng! Bà chủ, tôi van xin bà, đừng nói gì cả. Tôi tình nguyện rời khỏi nhà họ Lâm, cũng không muốn con gái tôi chịu một chút tổn thương nào.”
Hoàng Ánh thấy bà Trần có ý muốn đi cũng không có ngăn cản.
Lúc bà ta thu dọn đồ đạc đi khỏi nhà họ Lâm, còn cố ý lái xe tiễn bà một đoạn đường. Mặt khác, còn cho bà thêm một bao lì xì thật dày.
Nhìn xe chờ bà Trần đi xa, Hoàng Ánh ôm hai tay mình, thất vọng tự hỏi mình: “Chẳng lẽ, mình đã nhìn lầm con bé sao?”
Bà vẫn cho là Lê Nhược Vũ là đứa bé đơn thuần hiền lành. Dù có xảy ra quan hệ với Hạ Đông Quân cũng là tình cũ khó quên, không hề có ý đồ xấu nào khác.
Nhưng mà người hiền lành sao có thể nói ra những lời độc ác đến như thế?
Sau khi bà Trần đi, Hoàng Ánh vẫn luôn chờ con trai đến nói chuyện với bà.
Kết quả Lâm Minh vẫn không hề có hành động gì, vẫn là bà nhịn không được, qua mấy hôm gọi anh qua.
Từ khi chuyện thuốc tránh thai bị lộ ra, cảm xúc của Lê Nhược Vũ vẫn luôn không tốt.
Trong lòng Lâm Minh bất an, ngay cả đến công ty cũng không đi, ở nhà ngó chừng cô.
Lúc Hoàng Ánh gọi điện tới, anh đang cùng Lê Nhược Vũ ở nhà xem phim trên màn ảnh nhỏ.
Lâm Minh cầm điện thoại, ra khỏi phòng: “Mẹ”
“Anh còn biết gọi tôi là mẹ, dì Trần theo tôi lâu như vậy, anh nói đuổi một cái là đuổi, cho dù anh không lo cho dì Trần thì cũng phải biết lo cho mẹ anh chứ?”
“Mẹ có biết con làm như vậy là vì cái gì không?”
Hoàng Ánh yên lặng hồi lâu không nói.
“Đối với mẹ mà nói có lẽ dì Trần rất quan trọng, nhưng với con Lê Nhược Vũ còn quan trọng hơn: “Con hao tâm tổn sức với cô ta như vậy, nhưng cô ta không sạch sẽ, cô ta đi ra ngoài căm sừng con đấy Quân à!” Lần đầu tiên Hoàng Ánh dùng những lời lẽ nặng nề như vậy để nói chuyện với anh.
“Mẹ, con tin cô ấy, cô ấy không như vậy”
“Sao con dám chắc chắn là cô ta không ngoại tình chứ?”
“Bởi vì con yêu cô ấy”
“Nếu cô ta thật sự ngoại tình thì sao?”
Trái lại Lâm Minh rất thoải mái nở nụ cười: “Vậy con cũng chấp nhận.”
Lúc trước, anh đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô ấy.
Nếu như cô ấy thật sự có lỗi với anh một lần, ngược lại anh còn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, vì sao lại không thể chấp nhận chứ? Ít nhất như vậy, bọn họ có thể bình đẳng một chút.
Chỉ là Lê Nhược Vũ quá tốt, tốt đến mức khiến anh rất hổ thẹn.
“Mẹ, bất kể như thế nào, con sẽ không rời xa cô ấy đâu, Lê Nhược Vũ là vợ của con, hiện tại là như thế, tương lai cũng là như thế”
Không ngờ con trai lại nói ra những lời khẳng định như vậy, Hoàng Ánh ngây ngẩn cả người.