Chương
Thật sự anh không cam lòng.
Lê Nhược Vũ từ dưới người anh bò ra ngoài, nửa người lộ ra khỏi chăn, cánh tay trắng nõn mở ngăn kéo ra, cầm lấy một hộp ném cho anh.
Một tay anh bắt được bao, một tay túm lấy vòng eo thon gọn của Lê Nhược Vũ kéo về, một lần nữa đ è xuống dưới người mình.
“Được, nghe theo em, nhưng em phải đeo giúp anh”
“Tay của anh có bị gãy đâu.”
“Nhưng tay của anh muốn ôm em, với lại đeo bao là do em đề nghị, nhất định em phải chịu trách nhiệm”
Lâm Minh bóc hộp, lấy ra một cái túi nhỏ, đưa vào tay cô.
Lê Nhược Vũ do dự, mặc dù đã làm với anh không biết bao nhiêu lần, nhưng chủ động nhìn và sờ sạng thì chưa từng có.
“Không đồng ý thì coi như xong, anh chỉ ước không cần dùng.”
“Đeo, em đeo!”
Đối với Lâm Minh, mấy phút này ban đầu là hưởng thụ, sau đó lại hơi biến chất.
Cả ngày hôm sau anh không đến công ty ở nhà đè cô vật lộn trên giường.
Ngày hôm sau Lê Nhược Vũ không có cách nào rời khỏi giường, sự thực là cô ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày chân mới không mềm nhũn.
Chuyện thuốc tránh thai cũng coi như đã qua nhưng di chứng thì vẫn luôn ở đó.
Lâm Minh phát hiện Lê Nhược Vũ đối với mình không còn tốt như trước và kém xa những gì cô đã làm với trước đây.
Điểm khác biệt duy nhất là ở trên giường, anh lặp đi lặp lại hỏi cô nhưng cô đều nhất quyết muốn anh đeo bao cao su nếu không cô sẽ uống thuốc. Anh cũng đã thử rất nhiều cách và muốn khỏa thân một lần, nhưng cô vấn luôn tỉnh táo, luôn luôn ghi nhớ những nguyên tắc của bản thân.
Lâm Minh thực ra cũng rất buồn phiền, mẹ đột nhiên chọc ngang một gậy làm đảo lộn hết mọi kế hoạch của anh. Nhưng cũng may, chuyện video cô vẫn chưa biết. Nghĩ về điều này, trong lòng anh lại cảm thấy tốt hơn.
Tổng giám đốc và vợ của tổng giám đốc đã hòa giải, tổng giám đốc rất bí hiểm lúc nào trên gương mặt cũng nở nụ cười khiến người ta không đoán được cảm xúc thật sự.