Chương
Lâm Thùy Ngọc hoàn toàn chết lòng, thì ra cô ta là đáng chê cười đến vậy.
Lúc các nhân viên còn nói đùa, bảo cô ta là vợ bé của tổng giám đốc Lâm, cô ta còn tưởng rẵng trong lòng tổng giám đốc, mình có chút khác biệt.
Không ngờ Lâm Minh lại không có chút lưu luyến với cô ta, còn vì Lê Nhược Vũ mà đuổi cô ta đi. Thậm chí muốn đuổi luôn cô ta khỏi thành phố Hà Nội.
Trợ lý Lưu phát hiện cảm xúc Lâm Thùy Ngọc không quá ổn định, lén gọi bảo vệ tới, kéo cô ta đi.
Đồ đạc trong văn phòng của cô ta cũng do người khác thu dọn giúp, cho hết vào một hộp giấy bọc gọn gàng lại, ném đến trước mặt cô ta.
“Biết điều thì đừng làm chuyện hại người cũng chẳng lợi ta, nhân lúc tổng giám đốc Lâm còn chưa giận, cô mau đi đi” Đây là lời khuyên trợ lý Lưu cho cô ta.
Trợ lý Lưu đi theo Lâm Minh đã nhiều năm như vậy, hiểu rõ thói quen của Lâm Minh, hôm nay chỉ vì muốn giữ lại mặt mũi cho Lê Nhược Vũ, anh mới ra quyết định không quá tuyệt tình.
Nếu Lâm Minh thật sự tuyệt tình, đừng nói rời khỏi thành phố Hà Nội, dù có tránh đến trời Nam đất Bắc, Lâm Thùy Ngọc cũng không có nổi một ngày lành.
Lâm Thùy Ngọc ôm hộp giấy, nước mắt chảy dài, cô ta không tin nổi Lâm Minh lại làm vậy chỉ vì cô ta động vào Lê Nhược Vũ một chút.
Hết thật rồi, cô ta không còn gì nữa rồi…
Vất vả lắm cô ta mới thoát khỏi huyện nhỏ, đóng cọc trong thành phố Hà Nội, cô ta không muốn trở về.
Không cam lòng, cực kì không cam lòng!
Sắc trời thay đổi thất thường, Lâm Thùy Ngọc ôm đồ của mình đi ở ven đường, chưa đến nhà ga, mưa đã rơi tí tách.
Ban đầu mưa còn nhỏ, chưa tới hai phút sau đã biến thành mưa tầm tã.
Lâm Thùy Ngọc không có ô, bị xối ướt dầm đề, áo sơ mi dính sát vào người, lộ ra màu sắc đồ lót bên trong.
Như một con gà rơi vào nồi canh, cũng như một con chó hoang đáng thương mà chật vật…
Đôi mắt Lâm Thùy Ngọc sưng đỏ, đã không còn phân biệt được đâu là mưa đâu là nước mắt.
Cô ta ném hộp giấy xuống, hai tay vòng quanh ngực, che đi đồ lót lộ ra, cô ta nắm chặt bàn tay, hạt giống oán hận gieo vào trong lòng, được nước mưa tưới xuống, hạt giống kia chốc lát đã mọc rễ nảy mầm…
Nếu Lê Nhược Vũ không tranh chấp với mình, để mình đi sửa điện thoại, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Trước giờ cô ta chưa từng muốn phá hoại tình cảm của bọn họ, bọn họ lại đối xử với cô ta như thế.
Tất cả mọi chuyện đều do Lê Nhược Vũ gây ra.
Hận, cô ta rất hận!
Lâm Minh ôm bà xã mình vừa dỗ xong, phất phất tay, để đám nhân viên đang nơm nớp lo sợ ra ngoài.
Nhóm nhân viên vừa sợ hãi vừa kinh ngạc rời khỏi, trong lòng không ngừng vang lên dư âm của chuyện này.
Xem ra muốn sống tốt trong công ty này, người không được phép gây thù nhất chính là Lê Nhược Vũ.
Phì phì phì, cái gì mà Lê Nhược Vũ, rõ ràng là bà chủ!