Chương
Lời còn chưa nói dứt, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.
Lâm Minh mắng chửi một tiếng rồi lạnh lùng đi qua mở cửa.
Trợ lý Lưu nhìn thấy vẻ mặt Lâm Minh không tốt thì lập tức thẳng người, nơm nớp lo sợ nói: “Tổng giám đốc, ở bên Mỹ có việc gấp.”
‘Vẻ mặt Lâm Minh thiếu kiên nhấn: ‘Chuyện gì?
Trợ lý Lưu cũng oan uổng lắm, anh ta không dám nhìn vào phòng, chỉ lo sẽ làm Lâm Minh tức giận thêm.
Nhưng chuyện này có thể trách anh ta được sao?
Anh ta cũng đâu cố ý muốn cắt ngang hai người nói chuyện.
Anh ta đã gọi vô số cuộc điện thoại mà không thèm nhận máy, cuối cùng còn tắt máy luôn, anh ta có cách gì nữa đây?
Trợ lý Lưu có gấp thật, nửa năm trước công ty hợp tác thành công một dự án với công ty bên Mỹ, bên kia vừa gửi tin có ý định tiếp tục hợp tác.
Lần trước bởi vì Lê Nhược Vũ xảy ra tai nạn xe, chuyện ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra nên họ mới về sớm, chưa bàn xong chuyện với ông .James.
Cho nên để thể hiện sự quan tâm của mình, nhất định Lâm Minh phải xuất ngoại một chuyến, bàn bạc xong xuôi.
Ông James có chuẩn bị cho cuộc gặp lần này, ngày mai mời anh tới, rõ ràng là không cho thời gian để sắp xếp.
Mặc dù ngoài miệng thì nói là đàm phán đơn giản, nhưng mà sao có thể. Ông James nổi tiếng là người khôn ngoan, lần này Lâm Minh qua, anh phải tự mình lựa chọn vài người đi theo mới có thể theo kịp người kia được.
Đây là chuyện lớn nên trợ lý Lưu không thể tự quyết định.
“Tôi đã đặt vé máy bay giúp anh rồi, anh mau chọn người đi cùng đi. Thời gian gấp rút, mọi chuyện khá gấp.”
Lâm Minh xoa đầu mày: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay”
“Vậy tôi về công ty trước, bảo tất cả mọi người cùng chuẩn bị”’ Trợ lý Lưu nhìn Lâm Minh như vậy chắc là có chuyện còn chưa nói xong với bà chủ.
Nhưng Lâm Minh lại gọi anh ta lại: “Không, cậu đợi tôi cùng đi luôn.”
Trợ lý Lưu kinh ngạc, nhưng vẫn nghe lời đứng đợi ngoài cửa.
Lâm Minh báo tên mấy người cho trợ lý Lưu để anh ta thông báo.
Sau đó anh xoay người đi chuẩn bị quần áo, khi đi ngang qua người Lê Nhược Vũ, anh không hề nhìn cô.
Lê Nhược Vũ theo anh vào phòng, nhìn thấy động tác thu dọn vali của anh.
Cô đứng ngẩn hai giây mới thấp giọng hỏi: “Anh dọn đồ định đi đâu à?”
“Đi công tác”
“Bao lâu?”
“Em quan tâm sao?” Lâm Minh ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đầy vẻ châm chọc: “Em có thể thoải mái đẩy chồng mình đi thì cũng quan tâm chuyện chồng mình đi đâu à?”