Chương
Bác sĩ nói cô bị bỏng cấp độ hai, toàn bộ phần da từ biểu bì đến hạ bì đều bị ảnh hưởng, nhìn sơ thì đáng sợ nhưng cũng không bị gì nặng lắm, trong vòng hai tuần sẽ lành lại. Nhưng Hà Duy Hùng vẫn thấy không yên tâm, dặn Lê Minh Nguyệt có chuyện gì thì phải báo cho mình liền.
Lê Minh Nguyệt nhìn gương mặt mẹ già lo.
lắng của Hà Duy Hùng thì bỗng nhiên cảm thấy thật ra anh ta cũng không xấu lắm, mặc dù thích Lê Nhược Vũ nhưng vẫn kiên trì bảo vệ ranh giới cuối cùng, không làm chuyện gì khác người.
Nếu thật sự muốn lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.
Nhưng Hà Duy Hùng không làm như thế, chứng minh anh ta thật sự là người tốt.
Lê Minh Nguyệt ôm một cái thùng lớn vào phòng của Lê Nhược Vũ.
Đây đều là đồ của Hà Duy Hùng kêu người mang tới đây, bảo là quần áo cho hai người thay giặt và đồ dùng hằng ngày.
Hà Duy Hùng không cho Lê Nhược Vũ về trang viên Lệ Thủy lấy quần áo và mấy đồ dùng khác, sợ cô sẽ tiếp tục gặp phải con mụ điên Lê Nhã Tuyết kia.
Một thùng lớn cũng khá nặng, cô ấy ôm đi được hai bước thì lại để xuống đất, nghỉ một chốc rồi mới bê vào trong tiếp.
Lê Nhược Vũ thấy cô ấy bê không nổi nên cũng tới khiêng giúp một tay, hai người mất khá nhiều thời gian mới bê được cái thùng vào trong phòng.
Mở hộp ra xem thì bên trong chất đầy hai túi quần áo lớn và đồ dùng tẩy rửa.
Đồ đạc cũng đã chia ra rõ ràng, một túi là của Lê Nhược Vũ, một túi là của Lê Minh Nguyệt.
Lê Minh Nguyệt cầm quần áo lên nhìn, đúng là kích cỡ của cô ấy rồi.
Tầng cuối cùng là đồ lót, cô ấy lại lấy ra xem thử, cũng đúng kích cỡ của cô ấy luôn.
Cô ấy cầm quần áo lên, bỗng nhiên nhìn Lê Nhược Vũ: “Mấy bộ đồ này đều là kích cỡ của chị mặc sao?”
Lê Nhược Vũ gật đầu: “Đúng vậy đó”
Lê Minh Nguyệt tỏ vẻ rất kinh dị: “Sao tên Hà Duy Hùng đó lại biết rõ kích cỡ quần áo của tụi mình mặc vậy?”
Nếu không phải Lê Minh Nguyệt hỏi như vậy thì cô thật sự không nghĩ đến vấn đề này.
Lê Minh Nguyệt vừa hỏi như vậy thì cô cũng ngẩn ngơ cả người.
Lê Minh Nguyệt quảng quần áo xuống đất, tức giận nói: “Cái đệt! Uổng công ban nãy em còn thấy anh ta là người tốt! Lưu manh đáng chết! Em nhìn lầm anh ta rồi!”
Cô ấy lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hà Duy Hùng.
Hà Duy Hùng mới nhìn thấy số điện thoại của Lê Minh Nguyệt còn tưởng đâu là Lê Nhược Vũ xảy ra chuyện gì rồi, có hơi căng thẳng: “Bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi, tôi lập tức chạy qua đó ngay”
“Qua cái con khi, tôi cấm anh qua đây đó! Sao anh biết size của tôi và chị Nhược Vũ, ngay cả đồ trong cũng biết cỡ luôn? Cái thăng cha cuồng rình trộm này!”
Hà Duy Hùng nhẹ nhàng thở ra: “Thì ra là chuyện này à, tôi còn tưởng là chuyện gì nữa”
“Tôi đệt, đây là chuyện quan trọng đó, thằng cha cuồng rình trộm này, ai biết anh có làm cái trò gì trong phòng này không chứ, tôi không dám để chị Nhược Vũ ở lại chỗ này của anh đâu, tôi muốn dẫn chị Nhược Vũ đi!”
“Lê Minh Nguyệt, đầu óc cô có bị gì không?”
Lê Minh Nguyệt: “Cô cùng họ với Nhược Vũ mà sao đầu óc còn kém xa hơn vậy?”